Phía sau vườn Địa Đàng.

Từ khi phải giã từ Vườn Địa Đàng ra đi, Adam và Eva luôn nhớ về quê cũ lòng buồn vô hạn. Lang thang hết chốn này qua nơi khác, hai người chẳng bao giờ tìm được một chỗ thực sự thoải mái để trú ngụ.

Những hang động đầy những thú dữ, rắn rít…Ngoài đồng hoang cũng rất nhiều muông sói…Dẫn nhau đi, hai người chỉ còn hai trái tim đầy cảm xúc để hiểu nhau, thương yêu nhau, và cũng nhờ tình cảm hun đúc trong tâm hồn, từ khi được hưởng những cảnh an bình trong vườn Địa Đàng, gần gũi với Thượng Đế, mà cho đến nay họ vẫn luôn gắn bó với nhau như hình với bóng.

Thỉnh thoảng, họ cũng có cảm tưởng Thượng Đế đang ở đâu đây. Những lúc trèo lên cây cao hái những trái cây chín mọng ngon ngọt, lội xuống giòng suối mát đầy cá ốc hay hái mớ rau tươi hoang dại ngoài đồng để làm thức ăn, họ thầm cám ơn Thượng Đế, mặc dù phải khó khăn hơn nơi chốn cũ, nhưng cũng không đến nỗi phải quá khó nhọc, vì hầu như mọi thứ cũng ở trong tầm tay, chỉ cần cố gắng một chút là có thể có được tất cả.

Thế rồi, những con vật ngoài đồng hoang lúc đầu còn khó khăn để săn bắt chúng, nhưng cuối cùng họ cũng thuần hóa được để nuôi thành đàn thành lũ trong sân sau nhà. Những con cừu, con dê… sinh sôi nảy nở rất nhanh trên cánh đồng cỏ bao la bát ngát. Hai đứa con trai của ông bà cũng đã khôn lớn, Abel, người em rất ham mê săn bắn thú rừng, nuôi chiên cừu ăn thịt. Cain, anh lớn thì lại thích trồng rau cỏ ngũ cốc, đi tìm hoa trái làm thức ăn. Adam và Eva mặc dù bị đuổi khỏi vườn Địa Đàng, nhưng trong lòng họ vẫn luôn nhớ đến và tôn thờ Thượng Đế như một Đấng Sinh Thành ra họ. Ông bà nhắc nhở con cái hãy biết tạ ơn Thượng Đế bằng của lễ hiện vật toàn thiêu thể hiện cho tấm lòng biết ơn của mình. Ngài vẫn hiện diện quanh đây, trên tầng mây cao thẳm, trong cánh đồng bao la cỏ cây xanh tươi, dưới sông nguồn, biển cả…Ở những nơi đó, đầy các thứ hầu như Thượng Đế dọn sẵn cho con người.

Abel và Cain luôn nghe lời cha mẹ, họ lớn lên trong sự thương yêu che chở dưới mái ấm gia đình. Tuổi thơ trôi qua thật thanh bình, trong trắng. Bây giờ đã là những thanh niên, họ có thể sẵn sàng làm chủ cuộc đời riêng tư của họ, họ có những suy nghĩ khác nhau, nhưng cùng giống nhau ở công việc là phải tranh đấu vật lộn với cuộc sống bằng chính hai bàn tay và sức lao động của mình.

Một buổi sáng, khi trời hừng Đông, Cain và Abel lên đường đi tế lễ Tạ ơn Thượng Đế, tay xách tay mang họ trèo lên một mỏm núi cao. Hai chàng lấy những thứ mình làm ra từ đồng ruộng hay chăn nuôi lớn lên trên đồng cỏ để tiến dâng tạ ơn Thượng Đế. Cain đem nhiều lọai ngũ cốc trái cây thơm ngon chất lên đống củi, chàng châm lửa để tế lễ. Abel bắt theo một con chiên nhỏ béo tốt để tiến dâng. Ngọn lửa thiêu đốt của lễ cháy bùng trên hai đống củi xếp gọn gàng.

Cain đứng nhìn của lễ Abel, chàng thầm nghĩ: “Thằng này có lẽ nó muốn Thượng Đế thương nó hơn ta hay sao mà nó chọn con chiên béo tốt thế! Ta cũng đã lấy những thứ trái cây hoa quả ngon ngọt mà!”

Mỡ từ thịt con chiên chảy ra làm ngọn lửa bùng cháy lên dữ dội, chẳng mấy chốc của lễ Abel đã được thiêu rụi. Abel khoan khoái đứng lên chuẩn bị trở về nhà. Cain bực bội nhìn mớ trái cây ngũ cốc nơi đống củi của mình, nó không bùng cháy như của Abel, chàng không hiểu được rằng chẳng phải Thượng Đế đã khiến cho của lễ Abel cháy bùng hơn vì con chiên béo tốt. Lòng ghen tức của Cain làm cho chàng có cảm tưởng của lễ của mình đã không được Thượng Đế vui lòng, càng ghen tức càng làm cho chàng bực bội giận dữ. Những suy nghĩ đen tối đó càng làm cho của lễ của chàng hầu như càng cháy chậm chạp, không thể cháy tan biến đi nhanh chóng trong lửa hiến dâng. Cain cúi đầu không muốn nhìn Abel vui vẻ với của lễ đã tiến dâng hoàn tất.

Trí óc và trái tim của chàng chống chỏi nhau tự vấn: “Tại sao ta lại giận dữ? Tại sao ta lại cúi gầm đầu xuống vậy? Nếu ta đã hành động đúng thì ta phải ngẩng đầu lên với Thượng Đế chứ?

Cain ngẩng đầu lên thấy nét vui tươi rạng rỡ nơi khuôn mặt Abel, lập tức chàng lại cúi gầm mặt: “Hắn sung sướng vì được Thượng Đế thương hơn ta !”

Abel theo dõi cử chỉ thái độ của anh mình biết là Cain không vui khi dâng của lễ choThượng Đế, chàng không biết phải làm sao để an ủi anh mình.

Cain lầm lũi cất bước bỏ đi, chàng nghe tiếng trái tim mình rên rỉ với trí óc: “Nếu ngươi suy nghĩ sai trái, nếu ngươi có hành động sai trái thì tội lỗi nó sẽ nằm phục nơi ngạch cửa nhà ngươi, nó thèm muốn lòng ngươi, nó muốn làm tổ trong lòng ngươi, nhưng ngươi phải chế ngự nó, phải cố gắng đẩy nó ra ngoài!”

Abel không hiểu được tại sao anh mình chợt có thái độ giận dữ rồi bỏ đi, chàng cũng vội vàng bước theo. Cain như chạy trốn Thượng Đế và cả em mình, chàng có cảm tưởng mình bị bỏ rơi. Tội nghiệp Cain! Chàng đã không chịu hiểu Thượng Đế rất công bình, Ngài không bỏ người này ghét người kia, chính lòng ganh tỵ, sự nghi kỵ trong lòng Cain đã làm chàng xa rời Thượng Đế, sự hờ hững không chân thành khi dâng của lễ đã khiến cho lòng chàng tối tăm hơn!

Càng ngày mặc cảm chẳng được Thượng Đế nhìn đến càng nhiều, lòng trí Cain đâm ra độc ác, dữ dằn. Một buổi sáng, Cain thấy Abel chuẩn bị lùa đàn chiên cừu ra đồng cỏ, chàng rủ Abel:

-Sáng nay đưa chiên cừu ra đồng cỏ, rồi ghé qua chơi nương rãy cho biết! Có nhiều trái cây hoa quả ngon lắm!

Abel dẫn đàn chiên theo anh mình ra cánh đồng hoang mà không biết lòng dạ anh mình đã bị sự ganh tỵ chiếm ngự, sự ganh tỵ lại đẻ ra sự thù hận, độc ác…và Thượng Đế không còn trong trái tim anh mình nữa! Tình cảm yêu thương đã tắt ngấm từ khi Cain ghen tức thấy của lễ em mình cháy bùng và thiêu hủy trong ngọn lửa.

Đến căn chòi nhỏ, Abel vừa ngồi xuống nghỉ mệt sau quãng đường dài, thì Cain đã chuẩn bị sẵn, bất ngờ từ đàng sau vụt cành cây lớn lên đầu lên cổ chàng! Sự ganh tỵ làm cho cánh tay Cain càng thêm nhanh nhẹn và mạnh mẽ, sự độc ác làm cho cành cây càng thêm rắn chắc và lởm chởm. Abel chỉ kịp quay lại nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của anh mình mà không biết tại sao! Sự hiền lành của Abel cũng giống xương thịt của chàng mềm ra dưới cái dữ tợn của lòng ganh tỵ! Máu chảy đầy mặt đất, căn chòi tan tác trong sự giận dữ của Cain!

Giết em mình xong, Cain luống cuống, sự hận thù nguôi ngoai nhường chỗ cho một cảm giác tội lỗi trào ra trong tâm trí, chàng giục cành cây qua một bên rồi vùng chạy! “Ta giết em ta rồi! Chết rồi!” Càng chạy xa, Cain càng nghe tiếng em mình kêu van theo sau: “Tại sao? Tại sao anh giết em? Em đâu có làm gì đâu? Anh đừng giận dữ, đừng ganh tỵ, anh sẽ thấy thoải mái trong lòng! Thượng Đế nhìn thấy chúng ta mà! Ngài yêu thương cả hai chúng ta mà!”

Cain ngoảnh lại nhìn về phía cánh đồng, nơi có căn chòi quen thuộc của chàng, bây giờ nó trở thành xa lạ kinh khủng vì những vết máu. Mắt chàng như mờ đi, khi thấy những giòng máu đỏ tươi, chảy lênh láng từ thân thể Abel trong căn lều nhỏ loang ra, vài vệt bắn tung tóe lên cả tay chân, thân thể chàng, vết máu loang ra gần đến tận chân mình. Cain lại chạy nhanh hơn, nhưng vết máu loang ra có vẻ như nhanh hơn cả buớc chân dồn dập của chàng!

Adam và Eva tìm thấy Abel nằm chết trên vũng máu, trong căn chòi nhỏ nơi cánh đồng trồng đủ thứ hoa màu của Cain. Cả hai ôm lấy Abel khóc nức nở, đau lòng nghĩ đến những đứa con đã xâu xé, chém giết nhau vì hằn thù ganh tỵ. Bài học ngày nào khi ông bà vấp phạm trong vườn Địa Đàng chẳng được những đứa con học hỏi để có kinh nghiệm sống!

Cain chẳng bao giờ quay lại với mái ấm gia đình của chàng nữa. Chàng ra đi thật xa, tới một vùng đất mới trong một tâm trạng ray rứt pha lẫn hung dữ! Chàng đã có ấn tượng không rõ nét về Thượng Đế khi chính lòng chàng không thanh thản mà lại đầy dẫy ghen tương giận dữ!

Adam buồn bã nói với Eva:

-Sự ganh tỵ đã làm cho con cái chúng ta luôn nghi ngờ, đố kỵ sinh ra thù hằn và cuối cùng chém giết nhau! Từ nay có những đứa trong chúng nó sẽ suy nghĩ về Thượng Đế không như mình nghĩ!

Eva thở dài:

-Chỉ có một Thượng Đế rất nhân từ, Ngài luôn ở cạnh chúng ta, khi chúng ta ở trong vườn Địa Đàng! Trong trái tim của Ngài là tình yêu thương và lo lắng cho chúng ta, như chúng ta đã lo lắng cho các con mình. Chúng ta đã lầm lỡ và bây giờ con cái chúng ta lại lầm lỡ nữa. Thằng Cain bây giờ nó đâu biết chúng ta khổ tâm như thế nào khi nhìn thấy xác em nó tan nát ở đây, và nó chẳng hiểu là Thượng Đế cũng buồn lòng như chúng ta vậy!

-Chúng ta đã trải qua, chúng ta biết rõ Thượng Đế, Ngài chính là người Cha, người Mẹ đúng nghĩa nhất của con người! Cầu mong cho con cháu chúng ta nhận ra như thế! Cầu mong cho chúng nó biết tạ ơn Thượng Đế!

Nói xong, Adam lặng lẽ cầm tay Eva đứng dậy, họ nhìn về phía vườn Địa Đàng, con đường ngoằn ngoèo xa xôi tận cuối chân trời. Họ ân hận, tiếc nuối chẳng bao giờ còn cơ hội để quay lại đó nữa!