Cách đây hơn 36 năm, sau khi chịu chức LM, tôi được sai đến giúp chủng viện, 3 năm sau thì được sai đến một giáo xứ vừa giúp vừa học hỏi kinh nghiệm mục vụ.

Mỗi sáng thức dậy sớm tập thể dục chạy vài vòng trong công viên cạnh nhà xứ.

Tôi thường gặp một người đàn ông Mỹ, đầu tóc bạc phơ lơ thơ vài mươi cọng như tôi bây giờ; tay cầm dây dẩn con chó, tay cầm cái bọc để hốt phân khi con chó ị (một thói quen tốt của người dân sống trên đất Mỹ). Lúc đầu, (vì sự tế nhị riêng tư ) chúng tôi chỉ chào lúc đi ngang mặt nhau:

- Hi! (Chào)
- Hi!

Hoặc
- Morning!
- Morning!

Dần dần chúng tôi trao đổi lời nói nhiều hơn. Nhưng vẫn những câu xã giao thông thường theo thói quen người dân ở Hoa Kỳ, tránh hỏi những chuyện như : nhà cửa, lương hướng, công việc, gia cảnh....(Ở xứ Mỹ này, việc 2 nhà ở cạnh nhau 5-10 năm vẫn không biết tên nhau là sự thường tình).

Mấy tháng sau, chúng tôi gặp nhau như thường khi, ông có vẻ thân mật hơn trả lời khi tôi chào hỏi :

- Hôm nay ông khỏe chứ.
- Tốt, tốt còn anh.

Rồi ông tiếp :
- Hình như anh mới dọn tới khu này? Thấy ông có vẻ cởi mở hơn, vừa trả lời vừa lấy tay chỉ về phía nhà xứ :
- Vâng, tôi là Linh Mục, được sai đến phụ giúp cha xứ.

Nghe thế, ông hơi ngẩn người rồi chào tôi và bước đi.
- Bye.
- Have a good day.

Rồi từ hôm đó, tôi không gặp lại ông nữa; và cũng từ hôm đó trong lòng tôi luôn có nghi vấn: tại sao thái độ của ông thay đổi khi nghe tôi tự giới thiệu tôi là LM, ông có ác cảm với đạo Công Giáo? ông không thiện cảm với LM?.... Những nghi vấn luôn nổi lên trong đầu mỗi khi tôi chạy đến nơi chúng tôi thường gặp và trò chuyện, và mỗi lần như vậy tôi đọc 1 kinh kính mừng cho ông.

Ngày tháng dần qua, sắp tới ngày tôi đi nhận nhiệm sở mới, đang thu dọn đồ đạc, thư ký nhà xứ báo: nhà thương gọi điện thoại, có 1 bệnh nhân ở ICU (Intensive Care Unit) khu được săn sóc đặc biệt, nói đích danh và muốn được gặp tôi. Chắc là người Công Giáo mới cần gặp LM khi bệnh trầm trọng, tôi nói với thư ký giúp chuẩn bị những thứ cần thiết cho tôi đi thăm kẻ liệt, trong khi tôi vào nhà thờ rước Mình Thánh Chúa mang theo. Đến nhà thương, tôi tự giới thiệu và nói tên và số phòng của bệnh nhân, làm thủ tục cần thiết theo yêu cầu của bệnh viện, y tá đưa tôi đến phòng bệnh nhân gầy đét mũi đeo ống dưỡng khí, tôi chợt nhận ra ông; y tá đến bên lay ông dậy, ông mở mắt hồi lâu và cũng nhận ra tôi, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, y tá bước ra khỏi phòng sau khi dặn dò bấm chuông ở đâu giường nếu cần sự trợ giúp. Tôi nói lời chào và hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được ông?

Lặng thinh hồi lâu, môi mím lại, rồi thè lưỡi liếm mép, tay nắm chặt tay tôi, như thu hết can đảm ông nói:

- Tôi là người Công Giáo.

Hơi chút ngạc nhiên, tôi hỏi ông những điều cần thiết để xác định ông đã đợc rửa tội theo đúng nghi thức Công Giáo. Ông kể : ông sinh ra trong gia đình cha mẹ đều là người Công Giáo, và được cha mẹ mang đến nhà thờ lúc bé để rửa tội, tại họ đạo....cha xứ tên là......được rước lễ lần đầu, và Thêm Sức tại.... do ĐGM tên......(để tránh ngộ nhận xin không ghi địa danh, cũng như tên của các người liên quan). Rồi ông thinh lặng, nhìn vẻ mặt nhận thấy ông có vẻ muốn nói thêm điều gì đó, mà không nói được; tôi thò tay vào túi áo, rút ra tràng hạt đặt vào tay ông, như có thêm sức mạnh ông run run đưa Thánh Giá lên môi hôn kính, mắt nhắm lại và hai hàng nước mắt trào ra lăn dài xuống đôi má hóp sâu, rồi ông mở mắt nhìn tôi, ông nói :

- Father, (thưa cha) con muốn được xưng tội.

Tôi gật đầu, giơ tay ban phép lành cho ông.

- Thưa cha, lần cuối con xưng tội cách nay........tôi lắng nghe ông xưng tội, khi ông xưng tội xong, tôi nói vài lời khuyên và ra việc đền tội, rồi tôi bảo ông đọc kinh ăn năn tội, ông nói ông chỉ còn nhớ kinh Lạy Cha và kinh Kính Mừng thôi; tôi bảo ông hết lòng thống hối đọc theo tôi kinh ăn năn tội, khi ông đọc xong, tôi giơ tay lên đầu ông ban phép xá giải: "Thiên Chúa là Cha rất nhân từ, đã giao hoà trần gian..................................

Giờ đây cha tha tội cho con. Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần. Amen

Rồi tôi đọc chậm rãi để ông đọc theo những kinh mà tôi đã ra cho ông trong việc đền tội, xong ban phép xức dầu bệnh nhân cho ông; tôi hỏi ông có muốn rước Mình Thánh Chúa không, ông gật đầu, giơ tay bấm nút gọi y tá, tôi nói với cô việc ông mong muốn rước MTC, cô gật đầu đồng ý và lấy cái muỗng nhỏ, rót chút nước lọc, tôi bẻ 1 chút thật nhỏ để vào muỗng, tôi giơ cái muỗng có MTC lên trước mặt ông và đọc:

"Đây Chiên Thiên Chúa,............. phúc cho ai..............."

Rồi trao cái muỗng cho cô y tá,(người nhà của bệnh nhân ở ICU không được cho bệnh nhân ăn, uống thứ gì, nếu không có sự đồng ý của bác sĩ hoặc y tá) để cô đúc vào miệng ông.....

Trên đường lái xe về nhà xứ, mở băng cassette nghe thánh ca:
"Từ ngàn xưa Cha đã yêu con, Cha gọi con giữa muôn người..."

Tôi miên mang ý nghĩ, Chúa gọi tôi để chăm sóc, để phục vụ Dân Chúa, chứ không phải cai trị; có yêu thương thì mới chăm sóc tận tình, có kính trọng (Chúa dựng nên con người giống hình ảnh Chúa) thì mới hết lòng phục vụ. Một LM mà "lời nói không cẩn trọng", một "thái độ vô tình" Có thể gây hiểu lầm đẩy giáo dân rời xa thánh đường, có khi bỏ luôn niềm tin vào Chúa.....

Sau kinh tối, quì sấp mình trước Nhà Tạm, tôi suy nghĩ đến từ việc quen biết......đến việc hôm nay : giải tội, xức dầu bệnh nhân và trao MTC cho ông như "của ăn đi đàng". Tôi thấy Chúa thật "từ bi nhân hậu, chậm bất bình và hay thương xót, rất kiên nhẫn và luôn mở rộng vòng tay chào đón những đứa con ăn năn thống hối trở về.

Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa đã chọn con. Xin giúp con luôn nhớ,
và cố gắng chu toàn bổn phận của người Phục-Vụ.

Mấy hôm sau, ngày tôi rời xứ đạo, để đến nhiệm sở mới cũng là ngày tôi được tin ông qua đời.
"Lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người........."
Amen.