Thứ bảy tuần thánh
Ngồi bên mộ Chúa không chỉ khóc là đủ
„Chiều đến, có một người giàu sang tới. Ông này là người thành A-ri-ma-thê, tên là Giô-xếp, và cũng là môn đệ Đức Giê-su. Ông đến gặp ông Phi-la-tô để xin thi hài Đức Giê-su. Bấy giờ tổng trấn Phi-la-tô ra lệnh trao trả thi hài cho ông. Khi đã nhận thi hài, ông Giô-xếp lấy tấm vải gai sạch mà liệm, và đặt vào ngôi mộ mới, đã đục sẵn trong núi đá, dành cho ông. Ông lăn tảng đá to lấp cửa mồ, rồi ra về. Còn bà Ma-ri-a Mác-đa-la và một bà khác cũng tên là Ma-ri-a ở lại đó, quay mặt vào mồ.“ (Mt 27, 57-61)
Giêsu, người bị khinh khi và nhục nhã, giờ đây với tất cả sự tôn kính được đặt vào trong mộ. Ni-cô-đê-mô đã đem theo 100 cân mộc dược trộn với trầm hương. Hai chất liệu này tỏa ra một mùi hương rất thơm. Giống như dịp xức dầu ở Bê-tha-ni-a, ở đây cũng là số lượng vô cùng lớn. Số lượng lớn này nhắc nhớ chúng ta về tình yêu phung phí, về sự phong phú của tình yêu Thiên Chúa. Tình yêu được diễn tả trong sự hiến dâng của Con Thiên Chúa. Thiên Chúa phung phí chính bản thân mình. Nếu mức độ của Thiên Chúa thật là phong phú, thì không có gì của chúng ta có thể nói là nhiều cho Chúa cả.Về điều này, trong tám mối phúc thật Giêsu đã dạy chúng ta (Mt 5, 20). Nhưng ở đây không lẽ chúng ta không nhớ đến lời của Thánh Phao-lô, Thiên Chúa „là Đấng đã dùng chúng tôi mà làm cho sự nhận biết Đức Ki-tô, như hương thơm, lan toả khắp nơi...“ (2 Kor 2, 14 tt) Trong sự phung phí hương thơm, niềm tin của chúng ta cần là hương thơm, hướng về dấu chân của sự sống.
Trong giây phút mai táng Chúa vào mồ, lời của Đức Kitô đã được kiện toàn: „Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác“ (Ga 12, 24) Giêsu đã trở thành hạt lúa mì chết đi. Từ hạt lúa mục chết đi này mà một phép lạ hóa bánh ra nhiều thật vĩ đại được bắt đầu. Nhiều đến nỗi mà bánh được cung cấp cho đến tận cùng trái đất: Ngài là Bánh sự sống, Bánh nhiều đến nỗi đủ cho tất cả nhân loại, và ban cho nhân loại lương thực. Với lương thực này con người sống trong chân lý: Lời vĩnh hằng của Thiên Chúa. Lời trở thành Thịt (Ngôi Lời làm người) và trở thành bánh cho chúng ta, qua Thập Giá và Phục Sinh.
Qua chính việc mai táng của Chúa Giêsu mầu nhiệm Thánh Thể được tỏ bày. (Đàng Thánh Giá của Joseph Ratzinger, ĐTC Biển Đức XVI, tại KOLOSSEUM Roma, thứ sáu tuần thánh, 2005, chặng 14)
Bạn thân mến,
Hôm nay, như các anh chị em khi xưa chúng ta cùng canh mồ Chúa nhé! Có thể như ông Ni-kô-đê-mô, chúng ta có muốn đem mộc dược trộn với trầm hương để ướp xác Chúa không? Vâng, một lần nữa Chúa cần đến hương thơm, nhưng lần này là cho thân xác của Ngài đã chết đang nằm kia. Dù thân xác chết, nhưng tình yêu không chết.
Hay như các phụ nữ, ngồi đó quay mặt vào trong mộ, để thương nhớ Chúa? Tuy nhiên, không ướt át như chúng ta vẫn thường khóc và đau buồn khi ngồi bên mộ người thân, mà giờ đây là lúc chúng ta ngồi đó, đọc lại“ tình yêu phong phú đến mức phung phí của Thiên Chúa nơi sự hiến dâng của Đức Kitô. Thiên Chúa yêu chúng ta đến mức độ, Người Con duy nhất của Chúa phải chết nằm kia trong mồ. Một cái chết vì và cho chúng ta, những kẻ bé mọn được Chúa yêu. Vâng, hạt lúa mì đã thực sự chết, để cho bao hương thơm của hoa trái mới vừa mới nảy sinh tỏa lan khắp nơi nơi. Ước gì hương thơm này chính là hương thơm niềm tin của mỗi người chúng ta. Không chỉ thơm, mà hoa trái còn là lương thực, là bánh nuôi ăn. Ước gì bánh này được trao ban đến từng mỗi cuộc đời ở từng góc phổ của thế giới này.
Lạy Chúa,
Ngồi bên mộ Chúa không chỉ khóc là đủ.
Bên mộ Chúa không chỉ có tiếng nức nở than van thương nhớ Chúa.
Mà bên mộ Chúa còn có hương thơm của tình yêu, hương thơm của niềm tin.
Bên mộ Chúa còn có bao sự sống non trẻ đang vươn cao.
Xin hãy giúp chúng con không chỉ biết đau với Chúa, không chỉ biết dùng mộc dược trộn với trầm hương ướp xác Chúa, mà còn biết đem hương thơm của tình yêu, của hạt lúa mì, của bánh là sự sống đến cho anh chị em mà chúng con gặp trên đường. Amen
Ngồi bên mộ Chúa không chỉ khóc là đủ
„Chiều đến, có một người giàu sang tới. Ông này là người thành A-ri-ma-thê, tên là Giô-xếp, và cũng là môn đệ Đức Giê-su. Ông đến gặp ông Phi-la-tô để xin thi hài Đức Giê-su. Bấy giờ tổng trấn Phi-la-tô ra lệnh trao trả thi hài cho ông. Khi đã nhận thi hài, ông Giô-xếp lấy tấm vải gai sạch mà liệm, và đặt vào ngôi mộ mới, đã đục sẵn trong núi đá, dành cho ông. Ông lăn tảng đá to lấp cửa mồ, rồi ra về. Còn bà Ma-ri-a Mác-đa-la và một bà khác cũng tên là Ma-ri-a ở lại đó, quay mặt vào mồ.“ (Mt 27, 57-61)
Giêsu, người bị khinh khi và nhục nhã, giờ đây với tất cả sự tôn kính được đặt vào trong mộ. Ni-cô-đê-mô đã đem theo 100 cân mộc dược trộn với trầm hương. Hai chất liệu này tỏa ra một mùi hương rất thơm. Giống như dịp xức dầu ở Bê-tha-ni-a, ở đây cũng là số lượng vô cùng lớn. Số lượng lớn này nhắc nhớ chúng ta về tình yêu phung phí, về sự phong phú của tình yêu Thiên Chúa. Tình yêu được diễn tả trong sự hiến dâng của Con Thiên Chúa. Thiên Chúa phung phí chính bản thân mình. Nếu mức độ của Thiên Chúa thật là phong phú, thì không có gì của chúng ta có thể nói là nhiều cho Chúa cả.Về điều này, trong tám mối phúc thật Giêsu đã dạy chúng ta (Mt 5, 20). Nhưng ở đây không lẽ chúng ta không nhớ đến lời của Thánh Phao-lô, Thiên Chúa „là Đấng đã dùng chúng tôi mà làm cho sự nhận biết Đức Ki-tô, như hương thơm, lan toả khắp nơi...“ (2 Kor 2, 14 tt) Trong sự phung phí hương thơm, niềm tin của chúng ta cần là hương thơm, hướng về dấu chân của sự sống.
Trong giây phút mai táng Chúa vào mồ, lời của Đức Kitô đã được kiện toàn: „Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác“ (Ga 12, 24) Giêsu đã trở thành hạt lúa mì chết đi. Từ hạt lúa mục chết đi này mà một phép lạ hóa bánh ra nhiều thật vĩ đại được bắt đầu. Nhiều đến nỗi mà bánh được cung cấp cho đến tận cùng trái đất: Ngài là Bánh sự sống, Bánh nhiều đến nỗi đủ cho tất cả nhân loại, và ban cho nhân loại lương thực. Với lương thực này con người sống trong chân lý: Lời vĩnh hằng của Thiên Chúa. Lời trở thành Thịt (Ngôi Lời làm người) và trở thành bánh cho chúng ta, qua Thập Giá và Phục Sinh.
Qua chính việc mai táng của Chúa Giêsu mầu nhiệm Thánh Thể được tỏ bày. (Đàng Thánh Giá của Joseph Ratzinger, ĐTC Biển Đức XVI, tại KOLOSSEUM Roma, thứ sáu tuần thánh, 2005, chặng 14)
Bạn thân mến,
Hôm nay, như các anh chị em khi xưa chúng ta cùng canh mồ Chúa nhé! Có thể như ông Ni-kô-đê-mô, chúng ta có muốn đem mộc dược trộn với trầm hương để ướp xác Chúa không? Vâng, một lần nữa Chúa cần đến hương thơm, nhưng lần này là cho thân xác của Ngài đã chết đang nằm kia. Dù thân xác chết, nhưng tình yêu không chết.
Hay như các phụ nữ, ngồi đó quay mặt vào trong mộ, để thương nhớ Chúa? Tuy nhiên, không ướt át như chúng ta vẫn thường khóc và đau buồn khi ngồi bên mộ người thân, mà giờ đây là lúc chúng ta ngồi đó, đọc lại“ tình yêu phong phú đến mức phung phí của Thiên Chúa nơi sự hiến dâng của Đức Kitô. Thiên Chúa yêu chúng ta đến mức độ, Người Con duy nhất của Chúa phải chết nằm kia trong mồ. Một cái chết vì và cho chúng ta, những kẻ bé mọn được Chúa yêu. Vâng, hạt lúa mì đã thực sự chết, để cho bao hương thơm của hoa trái mới vừa mới nảy sinh tỏa lan khắp nơi nơi. Ước gì hương thơm này chính là hương thơm niềm tin của mỗi người chúng ta. Không chỉ thơm, mà hoa trái còn là lương thực, là bánh nuôi ăn. Ước gì bánh này được trao ban đến từng mỗi cuộc đời ở từng góc phổ của thế giới này.
Lạy Chúa,
Ngồi bên mộ Chúa không chỉ khóc là đủ.
Bên mộ Chúa không chỉ có tiếng nức nở than van thương nhớ Chúa.
Mà bên mộ Chúa còn có hương thơm của tình yêu, hương thơm của niềm tin.
Bên mộ Chúa còn có bao sự sống non trẻ đang vươn cao.
Xin hãy giúp chúng con không chỉ biết đau với Chúa, không chỉ biết dùng mộc dược trộn với trầm hương ướp xác Chúa, mà còn biết đem hương thơm của tình yêu, của hạt lúa mì, của bánh là sự sống đến cho anh chị em mà chúng con gặp trên đường. Amen