Tôi có việc về nên ăn cơm muộn một chút. Đang dùng cơm, điện thoại đổ. Bên kia đầu dây là một nữ tu Dòng Thánh Phaolô gọi tới. Sau vài ba câu thăm hỏi, Sơ nhờ đi “lo hậu sự” cho một “người xa quê”.

Chỉ cần vài ba câu hiểu được chuyện. Lát sau, người thân của người quá cố đã kịp liên hệ với Cha. Nghe thông tin xong, hai anh em vội tìm đến Bệnh Viện quận 7 ở đường Nguyễn Thị Thập. Tranh thủ đến càng sớm càng tốt cho tang quyến bớt nao ruột. Đến nơi thì trời đã vào khuya nhưng thủ tục pháp y chưa xong, đành phải chờ cho xong Cha mới cử hành nghi thức được.

Sau khi anh em trong nhóm làm thủ tục pháp y cũng như lo cho người quá cố xong thì đến phần Cha chủ sự và gia đình.

Tranh thủ những giây phút có được khi anh em đang làm phận sự, Linh mục chủ sự hỏi người thân của người quá cố về hoàn cảnh gia đình. Người thân cho biết:

Người quá cố tên là Gioan Trần Văn Điền, quê tận Hải Phòng, năm nay mới ngoài 30. Vì hoàn cảnh gia đình, sau khi cưới xin xong anh phải khăn gói vào tận miền Nam để kiếm miếng cơm manh áo. Biết rằng cuộc sống phải bôn ba mới đủ sống, nơi đất khách quê người, anh Gioan cố gắng vừa học vừa làm để có mảnh bằng thuỷ thủ.

Nhờ cần mẫn, thật thà cộng thêm trí thông minh, năng động trong công việc, Điền vừa được phong lên làm thuyền phó chiếc Tàu mang tên Thành Hội 86. Anh cùng với thuyền trưởng và thuyền viên đã đi lại từ Thái Lan về Việt Nam để chở clinke cho các công ty xi măng. Chuyến đi này vội vàng về Việt Nam để tránh bão nhưng không kịp. Chuyến đi vội vã và anh cũng ra đi vội vã.

Tàu Thành Hội 86 vừa về đến Miễu Bà - Cần Giờ thì thả neo để chờ cơn bão đi qua mới vào cảng. Vì cố gắng định vị cho con tàu, thuyền phó Trần Văn Điền đã cố gắng hết sức mình để cột neo vào phao số 9 ở Miễu Bà - Cần Giờ. Tưởng chừng mọi việc hoàn tất nhưng một cơn gió lớn đánh vào mạn thuyền, cơn gió lớn đến độ cắt đứt 1 cánh tay của anh. Thế là 1 cánh tay nằm lại trên tàu và anh bị đánh trôi đi. Khi con tàu dừng hẳn thì thuỷ thủ đoàn chẳng còn thấy thuyền phó đâu nữa. Mãi hai ngày sau lực lượng cứu hộ mới tìm thấy anh và mang về lo hậu sự.

Sự ra đi của anh Gioan để lại biết bao nhiêu niềm thương nỗi nhớ, nỗi đau cho thân bằng quyến thuộc. Có lẽ đau đớn khó bù đắp được đó chính là người vợ hiền cùng với đứa con vừa tròn 3 tháng tuổi.

Mỗi một lần nghỉ phép là anh vội vã về thăm nhà, thăm vợ, thăm quê. Cuộc đời của anh Gioan hình như lúc nào cũng vội cả. Vì công việc, vì mưu sinh với cuộc sống, anh phải vội vã để gia đình ổn định. Ngày hôm nay, anh cũng ra đi vội vã không một lời từ biệt người vợ hiền và đứa con thơ.

Tối nay, ở Bệnh Viện quận 7 chỉ có một người anh ruột của anh Gioan vội vã từ Hải Phòng vào lo hậu sự cho em là được nhìn thấy em lần cuối, còn lại là những người xa quê, những người đồng cảnh ngộ.

Trong hành trình làm người, phận người thật mong manh vắn vỏi, chẳng ai biết được “ngày nào và giờ nào” Con Người sẽ đến. Chuyến đi vội của anh Gioan lại một lần nữa nhắc nhớ cho thân phận mỏng dòn yếu đuối của mỗi người chúng ta. Sự ra đi của anh Gioan nhắc cho ta rằng ta phải luôn tỉnh thức để chờ Chàng Rể đến đón mỗi người chúng ta.

Xin các thánh trên Thiên Đàng mở lòng ra đón tiếp anh Gioan.

Nguyện xin Chúa Giêsu Kitô là Cha giàu lòng thương xót, xin thương đón nhận anh Gioan vào lòng.