CHÚA NHẬT 16 THƯỜNG NIÊN B
Gr 23,1-6; Ep 2,13-18; Mc 6,30-34
MỤC TỬ NHÂN LÀNH CHẠNH LÒNG THƯƠNG VÀ QUÊN MÌNH PHỤC VỤ

I. HỌC LỜI CHÚA

1. TIN MỪNG: Mc 6,30-34.
(30) Các tông đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy. (31) Người bảo các ông: “Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút”. Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa. (32) Vậy, Thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng. (33) Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài. (34) Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.

2. ÝCHÍNH:
Là mục tử tốt lành luôn cảm thông với nỗi vất vả của các môn đệ, nên sau cuộc hành trình truyền giáo, Đức Giê-su đã bảo các ông hãy lên thuyền đến nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi. Nhưng khi thuyền vừa cập bến, nhìn thấy cảnh đám đông dân chúng từ xa kéo đến đang chờ đợi để nghe giảng Tin Mừng, thì Người lại “chạnh lòng xót thương” họ, và quên việc nghỉ ngơi để tiếp tục rao giảng Tin Mừng cho họ.

3. CHÚ THÍCH:
-C 30-31: + Các tông đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su và kể lại cho người biết mọi việc: Sau cuộc thực tập truyền giáo, các tông đồ đã họp lại quanh Thầy để báo cáo công tác rao giảng kêu gọi người ta ăn năn sám hối (x. Mc 6,12), trừ quỉ và xức dầu chữa bệnh cho nhiều người đau ốm (x. Mc 6,13). + Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút; Lời này cho thấy Đức Giê-su cảm thông với nỗi vất vả của các tông đồ khi không có thời gian thư giãn để hồi phục sức khỏe. + Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống: Dân chúng kéo tới tấp nập gợi lên hình ảnh dân Ít-ra-en xưa đã đi theo Mô-sê trong hoang địa Xi-nai trên đường về Đất Hứa. Đây cũng là kết quả cụ thể của cuộc hành trình truyền giáo vừa qua của các tông đồ: Các ông đã giúp người ta nhận biết Đấng Thiên Sai Giê-su và khao khát nghe giảng Tin Mừng Nước Trời.
-C 32-33: + Thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang vắng: Đức Giê-su muốn cho các tông đồ vào nơi thanh vắng để họ được sống thân tình với Người và được hồi phục sức khỏe cả về thể xác lẫn tâm hồn. + Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài: Thấy thầy trò lên thuyền, nhiều người đoán các ngài sẽ đến miền Bét-sai-da và Giu-li-a cách đó khoảng 10 cây số. Họ không ngại đường xa vất vả nên đã đi bộ ven bờ hồ và đến nơi trước các ngài. Chính lòng tin yêu đã thôi thúc dân chúng vượt qua trở ngại để tìm đến với Đức Giê-su, như lời thánh Phao-lô; “Tình yêu Chúa Ki-tô thôi thúc chúng tôi” (2 Cr 5,14).
-C 34: + Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương: “Chạnh lòng thương” hay “Động lòng trắc ẩn”, là một tình cảm sâu xa bắt nguồn từ nội tâm và biểu lộ bằng hành động. Tin Mừng đã nhiều lần thuật lại các phép lạ Đức Giê-su làm do động lòng thương” như: Chữa hai người mù tại Giê-ri-cô (x. Mt 20,34), phục sinh con trai bà góa thành Na-in (x. Lc 7,13), chữa một đứa bé mắc bệnh động kinh vì bị quỷ ám (x. Mc 9,22). + Vì họ giống như đàn chiên đang bơ vơ không có mục tử chăn dắt: Đây là hình ảnh đáng thương của dân Ít-ra-en thời bấy giờ. Những người đầu mục Do thái là các tư tế và các kinh sư, lẽ ra phải dạy dỗ dân thì lại lười biếng không làm việc chăm sóc phục vụ chiên mà chỉ lo tìm kiếm tư lợi cho bản thân, như ngôn sứ Ê-dê-ki-en đã tuyên sấm: “Khốn cho các mục tử Ít-ra-en, những kẻ chỉ biết lo cho mình ! Nào mục tử không phải chăn dắt đàn chiên đó sao? Sữa các ngươi uống, len các ngươi mặc, chiên béo tốt các ngươi giết, còn đàn chiên thì các ngươi lại không lo chăn dắt: Chiên đau yếu, các ngươi không làm cho mạnh; Chiên bệnh tật các ngươi không chữa lành; Chiên bị thương các ngươi không băng bó; Chiên đi lạc các ngươi không đưa về; Chiên bị mất các ngươi không đi tìm. Các ngươi thống trị chúng một cách tàn bạo và hà khắc. Chiên của Ta vì thiếu mục tử chăn dắt nên biến thành mồi ngon cho dã thú, chúng chạy toán loạn. Chiên của Ta tản mác trên các ngọn núi, trên đỉnh đồi. Chiên của Ta tản mác trên khắp mặt đất, thế mà chẳng ai chăm sóc, chẳng ai kiếm tìm” (Ed 34,1-6). + Và người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều: Đức Giê-su đặt nặng sứ vụ loan báo Tin Mừng Nước Trời, nên Người đã bỏ qua chương trình nghỉ ngơi. Tin Mừng Lu-ca viết: “Đức Giê-su tiếp đón họ, nói về Nước Thiên Chúa và chữa lành những ai cần được cứu chữa” (Lc 9,11).

4.CÂU HỎI:
1) Các tông đồ đi truyền giáo trở về, đã báo cáo những gì với Đức Giê-su?
2) Câu nào cho thấy Đức Giê-su luôn nghĩ đến người khác, nghĩ đến nỗi vất vả của các tông đồ khi đi rao giảng Tin Mừng Nước Trời?
3) Kết quả cụ thể của cuộc hành trình truyền giáo của các tông đồ là gì?
4) Đức Giê-su muốn đưa các môn đệ vào nơi thanh vắng để làm gì?
5) Dân chúng biểu lộ lòng yêu mến Đức Giê-su và hâm mộ nghe lời Người giảng qua hành động nào?
6) Chạnh lòng thương nghĩa là gì? Tin Mừng ghi nhận Đức Giê-su làm gì khi “chạnh lòng thương” dân chúng?
7) Tin Mừng dùng hình ảnh nào để diễn tả sự đáng thương của dân chúng lúc đó? Ngôn sứ Ê-dê-ki-en tuyên sấm Lời Thiên Chúa quở trách các mục tử Ít-ra-en thế nào?
8) Đức Giê-su đã làm gì để đáp ứng nhu cầu muốn nghe giảng Tin Mừng của dân chúng?

II. SỐNG LỜI CHÚA

1. LỜI CHÚA: “Đức Giê-su thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều” (Mc 6,34):

2. CÂU CHUYỆN:

1) HOẠT ĐỘNG CẦN ĐI ĐÔI VỚI CẦU NGUYỆN:
Cuộc sống của Cha Sở xứ Ars cho ta thấy rõ sức mạnh chinh phục tâm hồn người ta là do ơn Chúa ban. Gio-an Vi-an-ney không tài giỏi, nhưng ngài luôn tích cực làm việc và tin tưởng ở Chúa. Hoạt động mục vụ của Cha Vi-an-ney xây dựng trên ba trục chính: đời sống khắc khổ hy sinh; tôn sùng Thánh Thể; phục vụ giáo dân bằng lời rao giảng và nơi tòa giải tội.
Trong cuộc sống tông đồ hôm nay, người ta chỉ có thể thu lượm kết quả, một khi biết trau dồi đời sống nội tâm, và kết hiệp mật thiết với Chúa.

2) CHIA SẺ NIỀM VUI CHO THA NHÂN:
KEN-NETH là một học sinh lớp 6. Cậu rất vui và hồi hộp khi được ban giám hiệu chọn để tham dự ngày hội thao của nhà trường. Cậu đã vượt qua các bạn và về nhất trong lần thi chạy đầu tiên. Phần thưởng là dải ruy-băng choàng chéo vai và sự hoan hô của khán giả khiến cậu cảm thấy hãnh diện với bố mẹ và với bạn bè cùng lớp.
Bấy giờ cậu bé tiếp tục thi chạy lần thứ hai. Nhưng khi về gần đến đích, chỉ cần thêm vài bước chân nữa là Ken-neth sẽ lại chiến thắng. Tuy nhiên cậu bé bỗng chạy chậm lại và bước ra khỏi đường đua. Sau đó bố mẹ cậu rất thắc mắc về hành vi đó và hỏi con:
- Tại sao con lại làm như vậy hả Ken-neth? Nếu con tiếp tục chạy, chắc chắn con sẽ giành được chiến thắng nữa cơ mà.
Bấy giờ cậu bé Ken-neth ngước mắt lên nhìn bố mẹ và nói:
- Nhưng, mẹ ơi, con đã có phần thưởng rồi, còn bạn Bil-ly của con thì lại chưa có. (First news)
Chính tình yêu thương bạn là Bil-ly đã khiến cậu bé Ken-neth sẵn sàng chạy chậm lại để bạn mình vượt qua và cũng giành được huy chương giống như mình.

3) QUAN TÂM ĐẾN NGƯỜI BÊN CẠNH:
Một học viên đã chia sẻ bài học cuối khóa tu nghiệp như sau:
Vào tháng thứ hai của một khóa học tại trường, giảng viên cho chúng tôi làm một bài kiểm tra về kiến thức phổ thông. Tôi vốn là một sinh viên chăm chỉ nên dễ dàng trả lời mọi câu hỏi trong bài kiểm tra, trừ câu hỏi cuối: "Chị tạp vụ ở trường bạn tên là gì?". Tôi nghĩ đó chỉ là một câu hỏi cho vui. Tôi đã trông thấy chị ta vài lần. Chị có dáng người cao, mái tóc nâu sậm và khoảng 50 tuổi, nhưng làm thế nào mà tôi có thể biết tên chị được kia chứ? Tôi đã nộp bài và bỏ trống không trả lời câu hỏi đó.
Trước khi tan học, một sinh viên đứng lên hỏi giảng viên về cách tính điểm câu hỏi cuối trong bài kiểm tra vừa làm. Giáo sư bộ môn trả lời:
- Tất nhiên là có tính điểm. Trong mọi ngành nghề, các anh chị luôn phải gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều người. Tất cả những con người đó đều có ý nghĩa. Họ đáng được các anh chị quan tâm chú ý đến, cho dù tất cả những gì ta có thể làm chỉ là một lời chào và mỉm cười với họ.
Tôi đã không quên bài nọc đó trong suốt cuộc đời mình sau này. Sau đó tôi cũng đã biết được tên của chị tạp vụ trong trường là Do-ro-thy.

4) HẬU QUẢ TAI HẠI CỦA THÁI ĐỘ BẤT KHOAN DUNG:
Một thanh niên kia tính tình ngang bướng đã gặp nhiều khó khăn khi tiến hành thủ tục hôn phối. Sau khi lấy được vợ, anh luôn cảm thấy uất ức và căm ghét đạo Công Giáo, đặc biệt là các linh mục. Anh bỏ đến nhà thờ ngày Chúa Nhật và cho biết lý do bỏ đạo như sau: ”Tôi đã gặp bao nhiêu phiền hà về thủ tục hành chánh nơi các viên chức ngòai đời. Hy vọng sẽ gặp được thái độ khoan dung nhân ái nơi các mục tử trong đạo. Nhưng một lần nữa tôi lại gặp bao nhiêu rắc rối phiền hà về các thủ tục hành chánh !”
Giả như vị mục tử trong câu chuyện trên học nơi Chúa Giê-su đầy lòng thương xót thì chắc đã tìm ra cách giải quyết các trường hợp rắc rối về hôn nhân, để vừa trung thành tuân giữ lề luật Hội Thánh, lại vừa thể hiện lòng bao dung nhân ái noi gương Mục Tử Giê-su, thì có lẽ đã không đẩy chàng thanh niên ngang bướng nói trên đến chỗ bất mãn và lìa bỏ Hội Thánh.

4. SUY NIỆM:

1) BỆNH VÔ CẢM CỦA CON NGƯỜI THỜI NAY:
Theo kết quả khảo sát mới đây của viện Quốc tế Gal-lup thì Việt Nam là nước đứng thứ 13 trên thế giới về tệ nạn vô cảm. Thực hư của cuộc khảo sát thế nào chưa rõ, chỉ biết rằng rất nhiều câu chuyện vô cảm đã được báo chí Việt Nam ghi nhận và được đăng trên các trang mạng xã hội ngày càng nhiều hơn: Chuyện mấy nữ sinh tuổi teen đánh nhau được bạn bè đứng chung quanh thay vì can ngăn, lại nhiệt tình cổ vũ kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu; Chuyện bác sĩ có thái độ tắc trách đã không cấp thời cứu chữa nạn nhân, chỉ vì người nhà chưa kịp nộp viện phí; Chuyện cô bảo mẫu bạo hành trẻ thơ được cha mẹ nhờ cậy chăm sóc, đã gây phẫn nộ trong cư dân mạng… Những điều này khiến người ta không khỏi bàng hoàng về sự suy đồi đạo đức và sự vô cảm của xã hội Việt Nam hôm nay. Sự vô cảm còn được nhân lên khi có những người bán trái cây hám lợi đã sẵn sàng ngâm trái cây vào thùng hóa chất có thể gây ung thư, để hoa quả mau chín; Chuyện chủ trại heo cho bơm nước vào heo sắp xuất chuồng, người nuôi tôm bơm thạch vào tôm để tăng cân hầu kiếm lời nhiều hơn… Các hành vi đó chính là tội ác, vi phạm pháp luật nghiêm trọng cần bị xã hội lên án. Nhất là thái độ vô cảm còn thể hiện rõ nét qua hành động dã man của tài xế xe tải sau khi gây tai nạn, đã lùi xe lại cán chết nạn nhân bị thương đang nằm bên đường, với hy vọng sẽ bị đền bù thiệt hại ít hơn...

2) MỤC TỬ GIÊ-SU “CHẠNH LÒNG THƯƠNG”:
Trong Tin Mừng hôm nay, sau chuyến đi thực tập truyền giáo trở về, các môn đệ đã vui mừng thuật lại những thành quả các ông đã đạt được cho Đức Giê-su nghe, mà không nghĩ đến việc ăn uống nghỉ ngơi cho lại sức. Trái tim mục tử Giê-su biết các ông cần được nghỉ ngơi, nên bảo: “Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút”. Nhưng khi thầy trò lên thuyền, dân chúng đoán ra nơi các ngài sắp đến, đã đi bộ theo đường vòng quanh bờ hồ và đã đến nơi trước các ngài. Khi thuyền cập bến, thấy dân chúng đã tụ họp đông đảo chờ đón, Đức Giê-su liền động lòng thương, vì họ giống như “đàn chiên không người chăn dắt”, và Người lại tiếp tục giảng dạy và chữa bệnh để đáp ứng nhu cầu của họ.
Trong thời gian giảng đạo, Đức Giê-su luôn tỏ tình yêu thương mọi người, nhất là những người bất hạnh nghèo khổ, bệnh tật và tội lỗi… bị xã hội khinh thường. Người đã thể hiện tình thương bằng việc sẵn sàng vượt qua Luật Mô-sê để chữa bệnh trong ngày hưu lễ Sa-bát. Người không sợ bị ô uế theo Luật khi đặt tay trên đầu các bệnh nhân phong cùi để chữa lành, sẵn sàng để người phụ nữ bị bệnh băng huyết chạm vào áo mình… Người cũng nặng lời quở trách thái độ giả đạo đức và thiếu khoan dung của các đầu mục dân Do thái đương thời như sau: ”Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pha-ri-sêu giả hình…” (Mt 23,23tt); "Ngày Sa-bát được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày Sa-bát. Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày Sa-bát." (Mc 2,27-28). Theo Đức Giê-su thì luật trọng nhất mà mọi người phải tuân giữ là sống yêu thương.

3) HẬU QUẢ TAI HẠI CỦA THÁI ĐỘ VÔ CẢM CỦA MỘT MỤC TỬ:
PRI-MƠ-NĂNG (Premanand) là một Ki-tô hữu thuộc tầng lớp quí tộc Ấn Độ, đã ghi lại một kinh nghiệm truyền giáo của ông trong cuốn tự thuật sau: “Từ xưa đến nay, sứ điệp được các tín hữu chúng ta nói với anh em lương dân là: “Thiên Chúa luôn ưu ái quan tâm đến hết mọi người. Tôi có một số kinh nghiệm về vấn đề này như sau: Bản thân tôi hay bất cứ ai trong số các linh mục tu sĩ khi giao tiếp với người Ấn Độ có trình độ cao, theo đạo rồi hay chưa, mà lại từ chối không muốn tiếp xúc… với lý do không có giờ rảnh, hoặc sắp đến giờ cơm hay giờ nghỉ trưa … thì sau đó chắc chắn tôi sẽ bị mất liên lạc với người ấy, vì họ sẽ bất mãn bỏ đi và không bao giờ trở lại nữa !”.
Ông cũng thuật lại câu chuyện về lối ứng xử quan liêu của một vị giám mục người ngoại quốc thuộc giáo phận Băng-gan nước Ấn Độ, đã gây hậu quả tệ hại như sau: Một hôm, ông PĂNG-ĐI VI-ĐI-SA-GA (Pandit Vidyasagar), sáng lập viên trường cao đẳng Ấn Độ, là nhà cải cách giáo dục và xã hội có tiếng. Ông được các người theo Ấn giáo ở Can-quít-ta (Calcutta) cử đi thăm viếng để giao hảo với cộng đồng Giáo Hội Công Giáo mà vị giám mục là đại diện. Nhưng sự việc đã xảy ra hôm đó thật đáng tiếc: Vị giám mục đã không trực tiếp ra gặp gỡ phái đòan, mà chỉ sai linh mục thư ký tiếp xúc qua loa, khiến ông PĂNG-ĐI ra về với tâm trạng bất mãn vì nghĩ mình bị coi thường. Sau đó, ông ta đã thành lập một đảng phái tôn giáo lớn, gồm nhiều thành phần xã hội ở Can-quít-ta như quí tộc, trí thức, những người giàu có nhiều thế lực … Đảng này thề chống lại Hội thánh Công Giáo, và tìm cách ngăn chặn việc truyền giáo tại nước Ấn Độ.

4) LÀM GÌ ĐỂ NÊN MỤC TỬ NHÂN LÀNH NOI GƯƠNG ĐỨC GIÊ-SU?:

a) Ân cần phục vụ:
Mỗi người chúng ta, đặc biệt là những ai có nhiệm vụ chăm sóc cộng đòan, tuy cần tổ chức sinh họat theo thời khóa biểu hợp lý, nhưng vẫn phải dành ưu tiên cho sứ mệnh loan báo Tin mừng. Cần tránh lối hành xử quan liêu, cứng nhắc và thiếu bác ái của bọn Biệt Phái khi xưa… vì dễ gây bất mãn cho anh em lương dân khi có dịp tiếp xúc với chúng ta.
Noi gương Đức Giê-su vị Mục Tử giàu lòng từ bi thương xót, các mục tử hôm nay cần phải ân cần phục vụ như: Sẵn sàng gặp gỡ các khách từ phương xa đến dù không có lịch hẹn trước; Sẵn sàng ban phép giải tội cho các hối nhân xin xưng tội ngoài giờ quy định; Sẵn sàng đi thăm kẻ liệt khi có bệnh nhân đau nặng vào giờ nghỉ trưa hay vào lúc đêm khuya…

b) Cảm thông phục vụ:
Đức Giê-su luôn tỏ thái độ cảm thông với nỗi đau của tha nhân: Người đã khóc thương thành Giê-ru-sa-lem sắp bị hủy diệt (x. Lc 19,44); Người cảm thông khi nghe tiếng khóc của một bà mẹ góa đang đi chôn đứa con trai duy nhất tại cửa thành Na-in và Người đã phục sinh anh ta (x. Lc 7,11-17); Người đã khóc thương người bạn thân La-gia-rô mới chết và chôn cất trong mồ được bốn ngày và truyền cho anh trỗi dậy ra khỏi mồ (x. Ga 11,1-14)… Đức Ma-ri-a cũng có thái độ cảm thông với đôi tân hôn trong bữa tiệc cưới tại thành Ca-na. Mẹ đã cầu bầu cho đôi tân hôn khi mở miệng xin Đức Giê-su làm gì để giúp đỡ họ (x.Ga 2,3).
Mỗi tín hữu chúng ta hôm nay cũng cần tỏ thái độ cảm thông với nỗi đau của tha nhân như lời thánh Phao-lô: ”Vui với người vui, khóc với người khóc” (Rm 12,15). Riêng các mục tử cần có thái độ cảm thông và sẵn sàng chia sẻ niềm vui nỗi buồn với đàn chiên được Chúa trao phó, nhất là với những cộng tác viên của mình.

c) Dấn thân phục vụ:
Đức Giê-su đã luôn quên mình để phục vụ tha nhân: Người sẵn sàng đến nhà ông trưởng hội đường tên là Giai-rô để chữa bệnh cho con gái ông sắp chết (x. Mc 5,21-24.35-43); Sẵn sàng đi đến nhà viên đại đội trưởng ngọai giáo để chữa bệnh cho đầy tớ của ông ta; Người sẵn sàng bỏ chương trình nghỉ ngơi để tiếp tục thi hành sứ vụ rao giảng như Tin Mừng đã ghi lại…
Để có thể luôn quan tâm phục vụ noi gương Đức Giê-su thật không dễ chút nào. Chỉ những ai có tình thương yêu tha nhân thực sự, mới sẵn sàng dấn thân quên mình phục vụ như vậy. Riêng các mục tử cần tận tình hướng dẫn các đôi hôn phối gặp hoàn cảnh bất thường, giúp họ đủ điều kiện theo giáo luật để cử hành hôn lễ tại nhà thờ, hầu được an tâm sống đạo…

5. LỜI CẦU:

LẠY CHÚA GIÊ-SU. Hiểu biết, cảm thông và chia sẻ nỗi đau của tha nhân, chính là bổn phận của mỗi tín hữu, đặc biệt là các mục tử hôm nay. Ơn gọi của chúng con là trở nên khí cụ bình an của Chúa; Là đi bước trước đến với tha nhân, hiểu biết cảm thông với những nỗi đau và nguyện vọng của họ, để sẵn sàng phục vụ với lòng thương xót noi gương Chúa xưa. Xin hãy mở mắt chúng con để nhìn thấy những người đang đói cơm bánh vật chất, đang khát nghe giảng Tin Mừng, để sẵn sàng đáp ứng với hết khả năng của mình. Xin giúp chúng con luôn biết “chạnh lòng xót thương” để nên giống Chúa là Đấng từ bi bao dung nhân hậu, nhờ đó chúng con sẽ tích cực góp phần, đưa được nhiều người về làm con Chúa trong gia đình Hội thánh.
X. HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A. -Đ. XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON.