Theo truyền thống, Đức Giáo Hoàng sẽ chủ sự buổi hát kinh chiều tạ ơn Te Deum vào ngày cuối cùng của năm, với các nhà lãnh đạo của Giáo triều Rôma cùng tham gia với ngài trong lời cầu nguyện tạ ơn vì những phước lành trong năm qua.

Chương trình cho sự kiện đã thông báo rằng Đức Thánh Cha sẽ chủ sự cử hành này tại Đền Thờ Thánh Phêrô vào lúc 5g chiều ngày 31 tháng 12. Tuy nhiên, giờ chót ngài đã không chủ sự và chỉ đọc một bài giảng được soạn sẵn. Thay vào đó, Đức Hồng Y Giovanni Battista Re, niên trưởng Hồng Y Đoàn, đã chủ sự buổi lễ.

Sự thay đổi vào phút chót có khả năng làm gia tăng suy đoán về sức khỏe của Đức Giáo Hoàng — đặc biệt là vì ngài cũng đã hủy bỏ kế hoạch đến thăm Cảnh Chúa Giáng Sinh ở Quảng trường Thánh Phêrô cùng ngày.

Trong bài giảng, Đức Thánh Cha nói:


Trong những ngày này, Phụng vụ mời gọi chúng ta đánh thức trong nội tâm sự kinh ngạc, sự ngạc nhiên trước mầu nhiệm Nhập thể. Lễ Giáng Sinh có lẽ là lễ khơi dậy thái độ nội tâm này nhiều nhất: ngạc nhiên, suy đi nghĩ lại trong lòng, và chiêm ngắm... Giống như thái độ của những mục đồng ở Bêlem, những người đầu tiên nhận được thông báo sáng chói của thiên thần, sau đó chạy đi và thực sự tìm thấy những dấu chỉ đã báo cho họ biết đó là Hài nhi được bọc trong tã và được đặt nằm trong máng cỏ. Với đôi mắt ngấn lệ, họ quỳ gối trước Đấng Cứu Thế mới sinh. Nhưng không chỉ họ, ngay cả Đức Maria và Thánh Giuse cũng đầy kinh ngạc trước những gì các mục đồng kể lại về Chúa Hài Đồng mà họ đã nghe từ sứ thần Chúa.

Vậy đó: Giáng Sinh không thể được cử hành mà không có sự ngạc nhiên. Nhưng đó là một sự ngạc nhiên không chỉ giới hạn ở một cảm xúc hời hợt - đó không phải là sự ngạc nhiên, cũng không chỉ giới hạn trong một cảm xúc liên quan đến sự xa xỉ của các bữa tiệc, hoặc tệ hơn là sự điên cuồng của chủ nghĩa tiêu dùng. Không. Nếu Giáng Sinh bị giản lược đến mức này, thì không có gì thay đổi: ngày mai sẽ giống như ngày hôm qua, năm sau sẽ giống như quá khứ, v.v. Nó chỉ có nghĩa là ấm lên trong chốc lát như thể một chớp nhoáng ở trong chảo, chứ không phơi bày toàn bộ con người chúng ta trước tác động của sự kiện, không nắm bắt được trung tâm của mầu nhiệm Giáng Sinh của Chúa Kitô.

Và trung tâm của mầu nhiệm ấy là điều này: “Ngôi Lời đã trở nên xác phàm và ở giữa chúng ta” (Ga 1:14). Chúng ta nghe mầu nhiệm ấy được lặp đi lại nhiều lần trong phụng vụ chiều hôm nay, mở đầu cho lễ trọng kính Đức Maria, Mẹ Chí Thánh của Thiên Chúa. Mẹ là chứng nhân đầu tiên, người đầu tiên và vĩ đại nhất, đồng thời cũng là người khiêm tốn nhất. Vĩ đại nhất bởi vì khiêm tốn nhất. Trái tim Mẹ tràn ngập sự kinh ngạc, nhưng không có bóng dáng của lãng mạn, của sự ngọt ngào, của chủ nghĩa duy linh. Không. Mẹ đưa chúng ta trở lại thực tại, về sự thật của Lễ Giáng Sinh, được ẩn chứa trong những từ này của Thánh Phaolô: “sinh ra bởi một người phụ nữ” (Gl 4: 4). Kỳ quan của Kitô Giáo không bắt nguồn từ những hiệu ứng đặc biệt, từ những thế giới kỳ diệu, mà từ mầu nhiệm của thực tại: không có gì tuyệt vời và đáng kinh ngạc hơn thực tại! Một bông hoa, một mảnh đất, một câu chuyện cuộc đời, một cuộc gặp gỡ... Khuôn mặt nhăn nheo của một cụ già và khuôn mặt chớm nở tươi mới của một đứa trẻ. Một người mẹ ôm con trong tay và cho con bú. Mầu nhiệm tỏa sáng từ đó.

Thưa anh chị em, sự kinh ngạc của Đức Maria, sự kinh ngạc của Giáo hội tràn đầy lòng biết ơn. Lòng biết ơn của người Mẹ, khi chiêm ngắm Chúa Con, cảm nhận được sự gần gũi của Thiên Chúa, cảm thấy Thiên Chúa đã không bỏ rơi dân Người, Thiên Chúa đã đến, Thiên Chúa ở gần, Người là Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Khó khăn không biến mất, không thiếu những khó khăn và lo lắng, nhưng chúng ta không đơn độc: Chúa Cha đã “sai Con của Người” (Gl 4:4) đến cứu chuộc chúng ta khỏi ách nô lệ của tội lỗi và phục hồi phẩm giá làm con cái của chúng ta. Ngài, Con Một Thiên Chúa, đã trở thành con đầu lòng giữa nhiều anh em, để dẫn tất cả chúng ta, những người đang lạc lối và tản mác, trở về nhà Cha.

Lần đại dịch này đã làm tăng cảm giác hoang mang trên toàn thế giới. Sau giai đoạn phản ứng đầu tiên, sau cám dỗ lan rộng “mọi người tự cứu lấy mình”, chúng ta cảm thấy đoàn kết trên cùng một con thuyền. Tạ ơn Chúa, chúng ta đã phản ứng một lần nữa, với tinh thần trách nhiệm. Quả thật chúng ta có thể và phải nói “tạ ơn Chúa”, bởi vì sự lựa chọn trách nhiệm chung không đến từ thế gian: nó đến từ Thiên Chúa; quả thật, điều đó đến từ Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã ghi dấu ấn một lần và mãi mãi trong lịch sử của chúng ta về “lộ trình” ơn gọi ban đầu của Người là tất cả trở thành chị em và anh em, là con cái của cùng một Cha.

Ơn gọi này được ghi khắc vào trái tim của thành phố Rôma này. Ở Rôma dường như mọi người đều cảm thấy mình như anh em với nhau; theo một nghĩa nào đó, tất cả mọi người đều cảm thấy như ở nhà, bởi vì thành phố này giữ trong mình một sự cởi mở phổ quát. Tôi dám khẳng định: đó là một thành phố toàn cầu. Nó đến từ lịch sử của nó, từ văn hóa của nó; và chủ yếu đến từ Phúc Âm của Chúa Kitô, Đấng đã bắt rễ sâu ở đây và được bón bằng máu của các vị tử đạo, bắt đầu từ hai Thánh Phêrô và Phaolô.

Nhưng ngay cả trong trường hợp này, chúng ta cũng phải cẩn thận: một thành phố chào đón và huynh đệ không thể được nhận ra bằng “bề ngoài”, bằng lời nói, bằng những sự kiện vang dội. Không. Nó được ghi nhận bởi sự quan tâm hàng ngày, sự quan tâm “thường nhật” đến những người gặp khó khăn nhất, đến những gia đình cảm thấy nặng nề nhất bởi cuộc khủng hoảng, những người khuyết tật nghiêm trọng và gia đình của họ, những người cần vận chuyển hàng ngày để đi làm, những người sống ở vùng ngoại ô, những người đã bị đè nặng bởi một số thất bại trong cuộc sống và cần các dịch vụ xã hội, v.v. Đó là thành phố thực sự nhìn vào từng đứa con, từng cư dân, và từng vị khách của mình.

Rôma là một thành phố tuyệt vời, không bao giờ hết mê hoặc; nhưng đối với những người sống ở đó, nó cũng là một thành phố mệt mỏi, và tiếc là không phải lúc nào cũng lịch thiệp với người dân và những người khách, một thành phố mà đôi khi dường như từ chối. Hy vọng rằng tất cả mọi người, những người sống ở đó và những người ở lại đó để làm việc, hành hương hoặc du lịch, tất cả đều có thể đánh giá cao hơn nữa sự quan tâm đến lòng hiếu khách, đến phẩm giá cuộc sống, đến ngôi nhà chung, đến hầu hết những người mỏng manh và dễ bị tổn thương. Mong mọi người sẽ ngạc nhiên khi khám phá ra ở thành phố này một vẻ đẹp mà tôi có thể nói là “nhất quán”, và điều đó khơi dậy lòng biết ơn. Đây là mong muốn của tôi cho năm nay.

Anh chị em thân mến, hôm nay những người Mẹ - Đức Mẹ và Giáo Hội Mẹ - chỉ cho chúng ta thấy Chúa Hài đồng đang mỉm cười, và nói với chúng ta rằng “Ngài là Đường. Hãy đi theo Ngài, hãy tin tưởng. Ngài không làm chúng ta thất vọng”. Chúng ta hãy dõi theo Người trên hành trình hàng ngày: Người mang lại sự viên mãn cho thời gian, mang lại ý nghĩa cho công việc và ngày tháng. Chúng ta hãy có đức tin, trong những khoảnh khắc hạnh phúc và đau khổ vì niềm hy vọng mà Ngài ban cho chúng ta là niềm hy vọng không bao giờ gây thất vọng.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana