Ta Ban Sự Sống Đời Đời

"Ta cho chúng được sống đời đời; chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Ta. Điều mà Cha Ta ban cho Ta, thì cao trọng hơn tất cả, và không ai có thể cướp được khỏi tay Cha Ta. Ta và Cha Ta là một". (Ga 10, 27-30).

Chúa ban cho toàn thể nhân loại của chúng ta sự sống đời đời, thật quả thế thưa anh chị em, bởi luật muôn đời Thiên Chúa đã dậy bảo chúng ta phải hiểu như thế! Có phải Thiên Chúa Cha từ trước đến giờ, từ thời cha ông chúng ta, Thiên Chúa đã không ngừng làm như thế!? Ngài thương yêu nhân loại hư đốn của chúng ta vô cùng. Chẳng hiểu có ai từng thắc mắc vì sao Ngài lại thương yêu chúng ta cuồng si như thế!? Ngài yêu chúng ta một cách điên rồ!? Ngài yêu thương chúng ta không đặt điều kiện!? Bằng chứng Ngài chẳng bắt chúng ta phải thờ phượng Ngài!? Ngài thật nhượng bộ chúng ta mà cho chúng ta quyền tự do, từ khi Ngài tạo dựng nên chúng ta. Yêu Ngài nếu chúng ta thật sự chọn để yêu Ngài và theo Luật của Ngài. Ngài yêu thương chúng ta ngay cả ngại ngùng khi phải sửa phạt chúng ta. Ngài đã từng rất nghiêm khắc với cha ông của chúng ta, nhưng rồi Ngài lại thương lượng với cha ông của chúng ta!? Ngài đã từng phái biết bao nhiêu tiên tri đến thế gian để khuyên răn chúng ta nên sửa đổi, nên sống tốt lành, sửa đổi cách sống để không phải bị Thiên Chúa sửa phạt, trừng trị, và sẽ không khoan dung; nhưng tất cả mọi tiên tri đã phái đến rồi đi hay rồi đã bị giết chết, mà lời răn đe của Ngài chẳng ai còn biết sợ? Chẳng ai còn thèm để ý đến? Chẳng ai còn muốn nghe lời ngăm đe của Ngài nữa!???

Ngài có thể không thể tưởng tượng được con người mà Ngài tác tạo ra lại cứng đầu, khó dậy, và chướng như thế! Chắc Ngài đã hết cách để sửa dậy chúng ta rồi chăng!?? Ngài đã bó tay và chịu thua con người chúng ta rồi chăng!? Vì nếu có phải Người sửa phạt tất cả thì ai, ai xứng đáng để còn lên Trời hưởng Nhan Thánh Chúa đây!?? Có phải xưa kia Ngài đã sửa phạt và trừng trị cha ông chúng ta một cách rất nghiêm khắc khi các thành đang sống trong tội lỗi trong nhuốc nhơ?? Và rồi có phải như thế thì làm cho con người sửa đổi và sợ hãi Ngài đâu!? Và con người đã cứ sống trong tội lỗi như thế, Thiên Chúa Cha đã ra mệt mỏi và không còn có ý muốn hủy diệt toàn thể con người nữa!??

Và rồi vì thế, Con Thiên Chúa đã được giáng trần, ra đời trên thế gian này, do Thiên Chúa Cha muốn vậy! Để làm gì thưa anh chị em? Vâng, thưa là để cho Chúa Con được sinh ra và lớn lên như một người phàm. Đồng hình đồng dạng với chúng ta. Chúa Giêsu Ngài giống chúng ta mọi mặt, ngoại trừ tội lỗi, vì Ngài chính thực là Con Đức Chúa Trời, Ngài chẳng có dính bén một tội gì của trần gian cả!. Chương trình của Ngài ở trần gian này không ngoài mục đích là để Cứu Độ toàn thể nhân loại chúng ta. Ngài phải qua cái chết để mang tội lỗi của chúng ta chết với Ngài. Rồi khi Ngài Phục Sinh, Ngài sẽ đem chúng ta hết thảy về Nước của Ngài là Thiên Đàng, sống trong vinh hiển, vinh quang, vĩnh cửu, và thiên thu bất tận.

Ngài Giêsu là một người mẫu mực tuyệt hảo mà Chúa Cha ban cho trần gian nhân loại của chúng ta. Phải Ngài là vị mục tử rất nhân lành của chúng ta, và hết thảy chúng ta là chiên của Ngài, vì thế cho nên Ngài phán bảo: "Chiên Ta thì nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta. Ta cho chúng được sống đời đời; chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Ta". Quả Ngài phán thật phải, vì nếu chúng ta muốn có được hạnh phúc do Ngài ban cho được sống muôn đời thì lẽ đương nhiên chúng ta phải nghe quen tiếng của Ngài, để tất cả không bị lạc. Để tất cả không bị sa lầy. Và để tất cả không bị lạc bầy; bẫy giăng của người đời? Sự cám dỗ đi vào con đường của chết chóc, của tất cả loài thú dữ, đang rình rập và đang đón chờ, chúng ta.

Chiên khôn ngoan là chiên luôn ở bên cạnh mục tử của mình. Để được chăn dắt, ăn uống no nê, sống hạnh phúc từng ngày bên dòng suối mát lạnh, cỏ tươi xanh, và bóng mát êm đềm, trong vui thỏa. Luôn được vị mục tử của mình thương yêu chăm sóc, dậy dỗ, một mực tranh đấu đến cùng nếu cần, để không một con chiên nào bị thương tích, bị sa vào hố sâu, hay mất tích, và chết được. Thế nhưng được bao nhiêu con chiên là cảm thấy hạnh phúc bên mục tử thương yêu của mình, mà không cảm thấy bị cô lập, gò bó, luật lệ, không được bay nhảy đến một phương trời xa xôi diệu vợi ngoài xa kia, để được rộng chân rộng cẳng!?? Muốn làm gì cũng được, không bị cặp mắt của Người theo dõi và mọi hành vi đều bị kiểm soát!?

Lậy Ngài mục tử nhân lành của chúng con!

Ngài làm sao có thể hiểu được lòng dạ của chúng con đây!? Rất ư là ngây ngô và khờ khạo, và nhiều lúc không hiểu nổi cả chính mình muốn gì và làm gì?. Chúng con thích những gì sôi nổi, không thích sự bình thường và an lạc của cuộc sống ngày lại ngày này!? Cảm thấy thích thú hơn trong sự mạo hiểm một cách rất nguy hiểm và nếu có tính cách như là thách đố!? Như thế có gọi là bình thường không thưa Chúa!? Như chúng con thường có những trò chơi của con người đặt ra thật là nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng chúng con vẫn chơi!? Nếu thất bại chúng con lại cứ tiếp tục, cho dù trò chơi nguy hiểm ấy, nếu nhẹ cũng gẫy tay gẫy chân, ngay cả sự chết nhưng chúng con lại cứ muốn thử, cứ muốn lao vào. Cái gì trong đầu của chúng con lại cho phép chúng con làm thế thưa Chúa? Có phải cái bộ não của chúng con khi được tác tạo đã không được bình thường!?, vì thế mà Chúa Cha đã phải bao nhiêu thế kỷ khổ sở vì nhân loại chúng con? Và điều gì đã làm cho bộ não của chúng con trở nên bình thường và thuần thục, khác hơn là nhờ Ơn Chúa!? Ngoài Ơn trợ giúp của Chúa và tình yêu muôn đời Chúa ban cho nhưng không, chúng con sẽ chẳng là gì, và thật vô dụng Chúa ơi!

Xin cho chúng con hiểu được rằng được mãi ở cạnh bên Chúa là niềm vui, hạnh phúc, và là bình an. Không toan tính, không mọi lắng lo, chỉ giao phó tất cả cho Chúa định liệu và chăn dắt, là điều tốt lành nhất và là khôn ngoan nhất. Amen.