Trước hết xin được nói ngay rằng, tựa đề bài viết này không phải do chúng tôi đặt ra, mà là ‘quà tặng’ tờ Công an Nhân dân vì được chúng tôi trích ra từ bài viết “Không ai được phép đứng trên luật pháp” [1] nhằm xuyên tạc sự thật vụ Tam Tòa khi viết rằng “hàng trăm người dân Đồng Hới có cả giáo dân Đồng Hới đã cương quyết ngăn cản không cho dựng nhà, làm lễ” nhưng thực tế lại là chuyện hàng chục giáo dân, những con người quả cảm của giáo phận Vinh, đã bị đổ máu bởi đòn roi của công an.
Đáng lo ngại!
Vụ Tam Tòa mới chỉ nổ ra có hơn một tuần lễ nhưng mức độ gia tăng bạo lực của nó với 10 giáo dân bị đánh và bắt, hàng chục giáo dân khác cũng bị bầm dập bởi dùi cui và mới hôm qua 27/7 lại thêm hai linh mục bị đánh trọng thương… những sự việc này cho thấy Tam Tòa đã bỏ xa vụ Thái Hà cả về qui mô lẫn tầm vóc, và vì thế khó ai có thể nói trước vụ này rồi sẽ trôi về đâu?
Điều đáng chú ý của vụ việc là mặc dù nó xảy ra trong bối cảnh đang có nhiều lời kêu gọi đưa VN trở lại danh sách CPC từ Hạ viện Mỹ và nhiều tổ chức nhân quyền quốc tế đang quan tâm theo dõi, thế nhưng nhà cầm quyền Csvn vẫn không hề ‘ngán ngại’ trong việc dùng công an và vũ lực đàn áp thẳng tay tu sĩ, giáo dân Quảng Bình.
Thái đô ấy, một mặt đã nói lên sự sợ hãi của nhà cầm quyền đã lên đến cực điểm trước làn sóng đòi hỏi công lý và sự thật của giới công giáo đang lan rộng ra nhiều nơi, đã khiến họ hành động một cách ‘điên cuồng’ bất chấp tất cả. Nhưng mặt khác, đây có thể là dấu chỉ cho thấy Csvn đã nhận được một sự đảm bảo nào đó từ các quan chức ngoại giao và quân sự bên hành pháp Mỹ rằng họ sẽ không bao giờ để chuyện CPC xảy ra.
Những lời phát biểu bênh Csvn ra mặt của ông đại sứ Mỹ Michael Michalak thời gian gần đây là rất đáng ‘nghi ngại’ vì có vẻ như nó đang phát huy tác dụng như những lời động viên khuyến khích Csvn hành xử càng lúc càng thô bạo hơn. Một dấu hiệu ‘thân thiện’ khác nữa là mới trong tuần rồi quan hệ quân sự Việt-Mỹ đã đạt đến một đỉnh cao mới về hợp tác không quân.
Tất cả đã làm cho cách hành xử (và cả nói năng) của Csvn bỗng thay đổi một cách ‘hứng khởi’ lạ thường.
Khi ra tay bắt bớ hàng loạt các gương mặt trí thức và nhà đấu tranh cho dân chủ qua các vụ Ls.Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Anh Kim v.v… chẳng những Csvn không sợ bị Mỹ làm khó dễ, mà ông Lê Dũng người phát ngôn bộ ngoại giao Csvn còn như muốn ‘quát nạt’ lại họ khi tuyên bố “Mỹ không nên can thiệp vào chuyện nội bộ của VN”. Những lời lẽ như thế, chỉ một vài năm trước khó ai nghĩ nó lại có thể xảy ra.
Rõ ràng mối đe dọa trực diện từ TQ nhắm vào quyền lực của Hoa Kỳ ngoài biển Đông thời gian gần đây đã buộc người Mỹ đang phải tìm cách lấy lòng Csvn bằng một chính sách, có thể sẽ rất giống với thời tổng thống R.Nixon những năm 70s: đó là ve vãn hòa dịu với TQ để cầm chân LX bành trước xuống phía nam để bỏ rơi Sàigòn. Nay là đến lượt chính phủ B.Obama đang ve vãn VN để cầm chân TQ.
Phải hơi dài dòng như thế để chúng ta thấy rằng, ‘gió có thổi theo chiều nào’ thì thái độ hung hãn của Csvn do ‘giãy chết’ hoặc do ‘hứng khởi’ cũng đều trở nên rất đáng lo ngại cho giáo phận Vinh.
Mặc dù vậy, chúng ta có thể xác tín một điều là khác xa với cái kiếp ‘vắn số’ của chủ nghĩa cộng sản chỉ bằng cỡ một đời người vài chục năm mà sớm muộn gì Csvn cũng sẽ phải chung số phận, giáo hội công giáo VN đã hiện diện và tồn tại trên mảnh đất này tới những gần 500 năm, trải qua biết bao phen bị bách hại đạo đạo dưới thời Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức … bằng đủ loại tử hình, cực hình, nhục hình từ chém đầu cho đến cho voi giày xéo, cho cọp dữ xé xác v.v… như thế cái ác vẫn không bị tiêu diệt đạo, ngược lại còn phát triển mạnh hơn.
Lẽ ra Csvn phải nhận ra cái điều mấu chốt hết sức căn bản và quan trọng này để chọn cho họ cách hành xử sao cho vừa phải. Đánh đập tu sĩ, giáo dân Quảng Bình như vừa qua chắc chắn sẽ không đem lại điều gì tốt đẹp hơn ngoài thương tổn mối quan hệ đạo đời giữa nhà nước và giáo hội mà thôi.
“Chứng tích chiến tranh” Tam Tòa, đâu mới là sự thật?
Vấn đề cốt lõi của vụ Tam Tòa hiện nay như chúng ta đã biết là nằm ở việc tỉnh Quảng Bình ra quyết định trưng dụng đất nhà thờ Tam Tòa để làm ‘chứng tích chiến tranh và tội ác Mỹ’ mà không thèm hỏi han ‘khổ chủ’ giáo hội lấy một lời.
Chỉ mãi đến mãi sau này khi có cơ hội thuận tiện giáo hội lên tiếng đòi lại thì UBND tỉnh này mới mời Tòa Giám Mục Xã Đoài để “trao đổi và ý kiến của giáo phận Vinh”. Nhưng những gì mà báo Công An Nhân Dân trưng ra hôm 23/7 cho đến nay vẫn chỉ là “Bản Ghi Nhớ” ký kết giữa tỉnh này với Tòa TGM Xã Đoài hồi cuối năm 2008 vừa qua, khi họ thấy đã đến lúc ‘không nên có gì đó để làm bằng chứng đã có nói chuyện với giáo hội’ !!!
Nay trước tình thế căng thẳng hiện nay chính quyền tỉnh, chắc hẳn Quảng Bình sẽ phải xem xét lại quyết định này. Bởi vì nó đang đặt ra trước công luận một số câu hỏi:
1./ Một công trình hay vật thể để được trở thành “di tích lịch sử” bản thân nó phải hội đủ những điều kiện tự nhiên và thủ tục pháp lý ra sao?
2./ Thứ đến, nếu ‘chẳng may’ công trình, vật thể được chọn ấy như nhà thờ Tam Tòa được xây dựng từ năm 1887 bởi linh mục Clause Bonin, với bề dày thời gian xấp xỉ tuổi nhà thờ Đức Bà Sàigòn tự nó cũng đã đủ xứng đáng được xem là di tích lịch sử của giáo hội và cũng là của đất nước, vậy tại sao nhà nước không cho khôi phục mà lại đòi ‘xóa sổ’ nó để giữ lại chút xíu cái hoang tàn đổ nát ấy để làm di tích chiến tranh phục vục cho tuyên truyền chính trị? Làm như thế liệu có ‘o ép’ giáo hội quá đáng không?
Như chúng ta biết, theo dòng thời gian mọi thứ đang hiện diện trên cõi đời này vài chục năm, vài trăm năm nữa đều mặc nhiên trở thành những ‘chứng nhân’ và ‘chứng tích’ của lịch sử. Ai muốn cưỡng lại cái qui luật đào thải tư nhiên này cũng chẳng thể được. Thế nhưng, để có thể xứng đáng được tôn làm ‘di tích’ hay ‘di sản’ thì vật thể ấy phải có thêm những yếu tố mà những con người và sự vật cùng thời với nó không hội đủ.
Điều này cũng giống như trong số hàng ty tỷ con người, vât thể từng hiện diện trên mặt đất này vài ngàn năm qua, nhưng những gì chúng ta biết về quá khứ chỉ là một phần rất nhỏ nhoi là các danh nhân nhờ sự nổi bật của bản thân họ mà đã được đi vào lịch sử. Còn hầu hết đại đa số con người và sự vật còn lại đều là ‘vô danh’ khi trở về cùng cát bụi.
Sự sàng lọc rất khắc nghiệt của qui luật đào thải mặc dù chỉ là tự nhiên nhưng lại là một sự chọn lựa đầy ‘cân nhắc’ nhờ vậy mà nhiều tên tuổi dù rất cổ xưa, cỡ Platon, Descartes hay Archimed vẫn còn giá trị đến ngày nay. Muốn cho di tích có được giá trị giống như vậy rõ ràng không thể chọn lựa bằng ‘cảm tính’, đố kỵ, ‘ôm đồm’. Càng nhiều càng tốt hoặc ít quá thì đi ‘giật gấu vá vai’ cho ‘bằng chị bằng em’ rằng tỉnh ta cũng anh hùng một thời như thường thấy ở VN sau 1975.
Hơn nữa, nói đến ‘chứng tích tội ác’, chắc rằng cái ‘tội ác Mỹ’ mà Csvn đang lăm he đòi giữ cho bằng được lại tháp Tam Tòa đổ nát hiện nay, chắc chắn không thể nào so sánh về mức độ khủng khiếp của quân khủng bố trong vụ tấn công hai cái tháp đôi của thành phố New York hồi năm 2001. Thế nhưng tại sao nước Mỹ không muốn giữ lại cảnh hoang tàn đổ nát của nó để dạy cho trẻ em Mỹ sau này biết về tội ác của quân khủng bố Al-Queda, mà họ lại chỉ lập một đài tưởng niệm nhỏ trong khu vực này và nhanh chóng dọn dẹp để xây dựng cái mới?
Phải so sánh đến thế để chúng ta thấy rằng chuyện tỉnh Quảng Bình đòi lấy nguyên cả khu đất rộng lớn vài trăm mét vuông, mà hiện nay trên ấy chỉ còn trơ trọi có mỗi cái tháp để lấy làm “chứng tích chiến tranh” xem ra không còn hợp với thời cuộc lắm.
‘Đô Mỹ’ thích cầm nhưng ‘tội ác Mỹ’ chẳng chịu buông!
Giữ lại ‘chứng tích’ Tam Tòa với hơn 90% đã đổ nát trong lúc Csvn lại luôn rêu rao lời ông Hồ “xây dựng lại một nước VN đàng hoàng to đẹp hơn” rõ ràng họ đang là chuyện ‘trống đánh xuôi kèn thổi ngược’
Vì vậy mà ngay cả bây giờ mặc dù đã sau hơn 10 năm Tam Tòa được mang danh ‘chứng tích chiến tranh’ nếu có du khách nước ngoài nào đến đây tham quan cái ‘chứng tích Tam Tòa’, chắc rằng họ không khỏi cảm thương bùi ngùi cho số phận trớ trêu của nó để rồi tự hỏi: thế thì cái gì là cái ‘có giá’ nhất ở cái khu di tích này? Là miếng đất rộng trị giá có thể là nhiều tỷ đồng với những cơ hội ngầm ‘phát tài, phát lộc’ cho các quan hay vì “tội ác Mỹ” và vì các thế hệ mai sau?
Đã chẳng thấy chứng tích ‘tội ác Mỹ’ đâu lại còn nghe kể về máu của hàng chục giáo dân vừa mới phải đổ ra thêm năm 2009 này bởi sự đánh đập của công an? Vậy, phải chăng đây mới chính là ‘chứng tích tội ác’?
Nhân đây cũng xin lưu ý mọi người về một chi tiết quan trọng: chiến tranh chấm dứt từ 1975 nhưng mãi hơn 20 năm sau, vào ngày 26/3/1997 tỉnh Quảng Bình mới công bố lấy nhà thờ Tam Tòa làm di tích chiến tranh. Chỉ riêng cái chuyện ra đời ‘muộn màng’ của di tích này vào thời điểm đất đai khắp các tỉnh thành VN bắt đầu rục rịch tăng giá sau khi VN bang giao trở lại với Mỹ vào năm 1995, tự nó đã phản bác lại cái lý do “chứng tích tội ác Mỹ” nghe hoàn toàn chẳng ‘lọt tai’ chút nào.
Nếu giới lãnh đạo Quảng Bình thật sự quan tâm tới ‘tội ác Mỹ’ hẳn Tam Tòa đã bị trưng dụng ngay từ sau năm 1975 trong những năm tháng quan hệ Việt-Mỹ đang còn rất căng thẳng và Hà Nội còn rất ‘hung hăng’ chứ không thể là thời điểm 1997.
Nhưng ngay cả khi chúng ta tạm chấp nhận cái lý do ‘chứng tích chiến tranh’ muộn màng ấy là có thật đi, thử hỏi từ ngày tỉnh Quảng Bình ban bố ra quyết định công nhận Tam Tòa làm di tích, họ đã đầu tư được thêm những gì để làm tăng giá trị chứng minh ‘tội ác Mỹ’ cho nó, cũng như để bảo vệ cái tháp Tam tòa cho khỏi bị đổ?
Một khi đã được xem là di tích lịch sử thì tỉnh Quảng Bình phải tuân theo pháp lệnh về ‘bảo vệ di sản’ để quan tâm, chăm sóc và bảo vệ nó. Nhưng nay đã hơn chục năm trôi qua, chúng ta thấy nơi này ‘mèo vẫn hoàn mèo’, vẫn là cảnh hoang tàn đổ nát cỏ dại mọc khắp nơi như ngày nào không có gì thay đổi đáng kể!
Di sản chiến tranh gì mà tệ đến nỗi không có lấy nổi một văn phòng để trưng bày các hình ảnh sưu tầm trước và sau chiến tranh ra sao để giới thiệu cho du khách xem? Sao lại có thể ‘mất căn bản’ đến mức độ kỳ lạ như vậy?.
Có nhận ra những sự bất bình thường này chúng ta mới thấy thực chất việc trưng dụng ngôi nhà thờ đổ nát Tam tòa làm ‘chứng tích tội ác chiến tranh’ chỉ là cái cớ của tỉnh Quảng Bình, để: một là không cho đạo công giáo phục hồi tại đây và hai chắc là để… ‘chờ thời’ với chút hy vọng sau này đòi ngườì Mỹ chút tiền đô để gọi là ‘bồi thường chiến tranh’?
“Tội ác Mỹ ” hay sự ‘đểu cáng’ của CSVN?
Nói đến “chứng tích tội ác” trên thế giới sau thời kỳ chiến tranh lạnh, chính các thể chế cộng sản Đông Âu, Nga, TQ, VN v.v… mới là phía đang bị nhiều quốc gia dựng nhiều tượng đài lên án tội ác của họ nhất chứ chẳng phải Tây Âu hay Mỹ.
Đối với Csvn cũng vậy. Cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại từng là nạn nhân khốn khổ, sống dở chết dở của họ thời gian vừa qua cũng đã cung cấp cho thế giới nhiều bằng chứng tội ác do Csvn gây ra dân tộc VN. Bên cạnh các tượng đài được khắp Âu Mỹ, mới đây còn là bộ phim “Sự thật về HCM’ vừa được phát hành đang khiến Csvn rất lo lắng tìm mọi cách để ngăn chận sự xâm nhập vào VN. [2]
Hẳn nhiều người vẫn chưa thể quên chuyện Hà Nội từng lo ‘sốt vó’ vì những bia tưởng niệm thuyền nhân VN phải bỏ mình trên biển tại đảo Galang, Indonesia mà họ đã gây áp lực ngoại giao để nước này đập bỏ vào tháng 6/2005. Chính cái tấm bia bị đập cho tan hoang (như hình đính kèm) mới là ‘chứng tích tội ác’ rõ ràng nhất của chế độ Csvn chứ chẳng phải Tam Tòa nào hết.
Muốn biết trong cuộc chiến VN giữa Mỹ và ‘Việt Cộng’ ai ác hơn ai, có lẽ không gì chính xác cho bằng nghe chính những lời của các quan chức cao cấp Csvn nói về ‘cựu thù’ của họ.
Đầu tiên, đó là phát biểu của ông cựu đại sứ đầu tiên của Vn tại Hoa Kỳ Lê Văn Bàng “ngày 3 tháng 2 năm 1994 là ngày mà tôi nhớ mãi. Hôm đó rất bất ngờ tôi được Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ mời lên để thông báo về việc Tổng thống Bill Clinton đã chính thức tuyên bố bỏ cấm vận Việt Nam. Tôi đã cảm động đến rơi nước mắt vì phải đấu tranh ngần đấy năm trời mới bỏ cấm vận thành công. Mà bỏ cấm vận tức là giải quyết được rất nhiều vấn đề...” [3]
Bảo Mỹ là tàn ác vậy mà sao khi nhận được thông báo cho phép chơi lại với họ lại mừng đến muốn khóc như vậy ư?
Rồi vào năm 1995, khi sang tham dự Kỳ họp của đại hội đồng LHQ, khi đề cập đến triển vọng quan hệ Việt Mỹ, ông cựu chủ tịch nước Lê Đức Anh đã tuyên bố một câu… ‘để đời’, rằng “một nước mà không gác lại được quá khứ thì cũng chưa phải là nước vĩ đại!” [4]
Ông chủ tịch biết nói những lời cao cả như vậy, tại sao khi trở về nước thấy tỉnh Quảng Bình nộp hồ sơ đòi lấy nhà thờ Tam Tòa làm ‘chứng tích tội ác Mỹ’ ông lại chẳng can ngăn?
Tóm lại, thực chất của cái cớ ‘chứng tích chiến tranh’ mà tỉnh Quảng Bình đưa ra đã gây nên ra sự căng thẳng cho Tam Tòa chỉ là những mưu mô toan tính hết sức nhỏ nhặt của nhà cầm quyền VN. Thậm chí không loại trừ khả năng đã từng có chiến dịch thu gom càng nhiều ‘con tin’ tài sản giáo hội càng tốt để dễ bề chiếm thế thượng phong trong khi đàm phán bình thường quan hệ ngoại giao với Tòa Thánh Vatican sau này.
Thực trạng xã hội VN ngày nay tưởng đã rõ mười mươi chẳng còn gì để bàn luận về những giáo điều mà Csvn đang rêu rao.
Nền kinh tế đang vận hành ngày càng bám chặt vào quĩ đạo tư bản chủ nghĩa, con cái cán bộ Csvn đủ mọi cấp đang đua nhau sang Mỹ học đòi, thì thử hỏi còn ai trên đất nước này muốn để mắt tới những ‘chứng tích tội ác Mỹ’?
Nhưng bất hạnh cho giáo xứ Tam Tòa và cho cả dân tộc VN là ở chỗ, để thể kéo dài sự thống trị cơ hội vơ vét làm giàu, Csvn mặc dù tay luôn nắm chặt lấy những tờ tiền đô nhưng ngoài miệng thì cứ phải làm bộ chửi Mỹ ra rả, vẫn tuyên bố phải duy trì cái ‘chứng tích Tam Tòa’ v.v… bởi gắn liền với những ‘chứng tích tội ác Mỹ’ ấy là chuyện ngộ nhận của hàng triệu triệu người VN về ‘sự nghiệp giải phóng đất nước’ mà ngay từ bé đã bị nhồi sọ, khi lớn lên lại bị bưng bít thông tin, vì vậy mà bao người vẫn lầm tưởng đảng này đã có ‘công trạng’ rất lớn với dân tộc.
Vì lầm tưởng mình đang là người chịu “ơn mưa móc” của đảng Csvn mà trong xã hội vẫn còn kẻ tham gia vào đám “quần chúng tự phát” tiếp tay cho Csvn gây ra bao đau khổ cho dân chúng. Chính cái lũ ‘vô học’ này mới là sự thử thách và ‘đáng sợ’ còn hơn cả công an. Bởi “nhân bất học bất tri lý”, kẻ bị nhồi sọ thì còn biết đâu là lẽ phải nên chúng dám làm bất cứ mọi điều tệ hại nhất theo lệnh của những kẻ ‘lãnh đạo’ mà chút lương tâm cạn kiệt còn lại nơi họ cũng không cho phép họ làm hoặc vì sợ hậu quả sau này nên tìm cách né tránh, đành phải muợn tay lũ côn đồ “quần chúng tự phát” làm thay.
Trong cơn nguy khốn hiện nay của giáo phận Vinh, “một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ” lẽ nào các đấng giáo quyền và cộng đoàn các giáo phận trên cả nước lại có thể ‘ngoảnh mặt làm ngơ’ trong im lặng khi không dám nhắc tên hai chữ cấm kỵ “Tam Tòa” hiện nay để cùng nhau chia sẻ bớt sự nguy khốn cho những người anh em đồng đạo của mình?
Các ghi chú:
(1) Không ai được phép đứng trên luật pháp (http://ca.cand.com.vn/vi-VN/thoisuxahoi/thoiluan/2009/7/149139.cand)
(2) Phim “Sự Thật về Hồ Chí Minh” (http://freevietnews.com/video/viewvideo.php?id=223
(4) Quan hệ Việt Mỹ sơ khởi: "Tình trong như đã..." (http://tintuc.xalo.vn/03-952188502/quan_he_viet_my_so_khoi_tinh_trong_nhu_da.html)
Sàigòn, 28/7/2009
Đáng lo ngại!
Vụ Tam Tòa mới chỉ nổ ra có hơn một tuần lễ nhưng mức độ gia tăng bạo lực của nó với 10 giáo dân bị đánh và bắt, hàng chục giáo dân khác cũng bị bầm dập bởi dùi cui và mới hôm qua 27/7 lại thêm hai linh mục bị đánh trọng thương… những sự việc này cho thấy Tam Tòa đã bỏ xa vụ Thái Hà cả về qui mô lẫn tầm vóc, và vì thế khó ai có thể nói trước vụ này rồi sẽ trôi về đâu?
Điều đáng chú ý của vụ việc là mặc dù nó xảy ra trong bối cảnh đang có nhiều lời kêu gọi đưa VN trở lại danh sách CPC từ Hạ viện Mỹ và nhiều tổ chức nhân quyền quốc tế đang quan tâm theo dõi, thế nhưng nhà cầm quyền Csvn vẫn không hề ‘ngán ngại’ trong việc dùng công an và vũ lực đàn áp thẳng tay tu sĩ, giáo dân Quảng Bình.
Thái đô ấy, một mặt đã nói lên sự sợ hãi của nhà cầm quyền đã lên đến cực điểm trước làn sóng đòi hỏi công lý và sự thật của giới công giáo đang lan rộng ra nhiều nơi, đã khiến họ hành động một cách ‘điên cuồng’ bất chấp tất cả. Nhưng mặt khác, đây có thể là dấu chỉ cho thấy Csvn đã nhận được một sự đảm bảo nào đó từ các quan chức ngoại giao và quân sự bên hành pháp Mỹ rằng họ sẽ không bao giờ để chuyện CPC xảy ra.
Những lời phát biểu bênh Csvn ra mặt của ông đại sứ Mỹ Michael Michalak thời gian gần đây là rất đáng ‘nghi ngại’ vì có vẻ như nó đang phát huy tác dụng như những lời động viên khuyến khích Csvn hành xử càng lúc càng thô bạo hơn. Một dấu hiệu ‘thân thiện’ khác nữa là mới trong tuần rồi quan hệ quân sự Việt-Mỹ đã đạt đến một đỉnh cao mới về hợp tác không quân.
Tất cả đã làm cho cách hành xử (và cả nói năng) của Csvn bỗng thay đổi một cách ‘hứng khởi’ lạ thường.
Khi ra tay bắt bớ hàng loạt các gương mặt trí thức và nhà đấu tranh cho dân chủ qua các vụ Ls.Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Anh Kim v.v… chẳng những Csvn không sợ bị Mỹ làm khó dễ, mà ông Lê Dũng người phát ngôn bộ ngoại giao Csvn còn như muốn ‘quát nạt’ lại họ khi tuyên bố “Mỹ không nên can thiệp vào chuyện nội bộ của VN”. Những lời lẽ như thế, chỉ một vài năm trước khó ai nghĩ nó lại có thể xảy ra.
Rõ ràng mối đe dọa trực diện từ TQ nhắm vào quyền lực của Hoa Kỳ ngoài biển Đông thời gian gần đây đã buộc người Mỹ đang phải tìm cách lấy lòng Csvn bằng một chính sách, có thể sẽ rất giống với thời tổng thống R.Nixon những năm 70s: đó là ve vãn hòa dịu với TQ để cầm chân LX bành trước xuống phía nam để bỏ rơi Sàigòn. Nay là đến lượt chính phủ B.Obama đang ve vãn VN để cầm chân TQ.
Phải hơi dài dòng như thế để chúng ta thấy rằng, ‘gió có thổi theo chiều nào’ thì thái độ hung hãn của Csvn do ‘giãy chết’ hoặc do ‘hứng khởi’ cũng đều trở nên rất đáng lo ngại cho giáo phận Vinh.
Mặc dù vậy, chúng ta có thể xác tín một điều là khác xa với cái kiếp ‘vắn số’ của chủ nghĩa cộng sản chỉ bằng cỡ một đời người vài chục năm mà sớm muộn gì Csvn cũng sẽ phải chung số phận, giáo hội công giáo VN đã hiện diện và tồn tại trên mảnh đất này tới những gần 500 năm, trải qua biết bao phen bị bách hại đạo đạo dưới thời Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức … bằng đủ loại tử hình, cực hình, nhục hình từ chém đầu cho đến cho voi giày xéo, cho cọp dữ xé xác v.v… như thế cái ác vẫn không bị tiêu diệt đạo, ngược lại còn phát triển mạnh hơn.
Lẽ ra Csvn phải nhận ra cái điều mấu chốt hết sức căn bản và quan trọng này để chọn cho họ cách hành xử sao cho vừa phải. Đánh đập tu sĩ, giáo dân Quảng Bình như vừa qua chắc chắn sẽ không đem lại điều gì tốt đẹp hơn ngoài thương tổn mối quan hệ đạo đời giữa nhà nước và giáo hội mà thôi.
“Chứng tích chiến tranh” Tam Tòa, đâu mới là sự thật?
Vấn đề cốt lõi của vụ Tam Tòa hiện nay như chúng ta đã biết là nằm ở việc tỉnh Quảng Bình ra quyết định trưng dụng đất nhà thờ Tam Tòa để làm ‘chứng tích chiến tranh và tội ác Mỹ’ mà không thèm hỏi han ‘khổ chủ’ giáo hội lấy một lời.
Chỉ mãi đến mãi sau này khi có cơ hội thuận tiện giáo hội lên tiếng đòi lại thì UBND tỉnh này mới mời Tòa Giám Mục Xã Đoài để “trao đổi và ý kiến của giáo phận Vinh”. Nhưng những gì mà báo Công An Nhân Dân trưng ra hôm 23/7 cho đến nay vẫn chỉ là “Bản Ghi Nhớ” ký kết giữa tỉnh này với Tòa TGM Xã Đoài hồi cuối năm 2008 vừa qua, khi họ thấy đã đến lúc ‘không nên có gì đó để làm bằng chứng đã có nói chuyện với giáo hội’ !!!
Nay trước tình thế căng thẳng hiện nay chính quyền tỉnh, chắc hẳn Quảng Bình sẽ phải xem xét lại quyết định này. Bởi vì nó đang đặt ra trước công luận một số câu hỏi:
1./ Một công trình hay vật thể để được trở thành “di tích lịch sử” bản thân nó phải hội đủ những điều kiện tự nhiên và thủ tục pháp lý ra sao?
2./ Thứ đến, nếu ‘chẳng may’ công trình, vật thể được chọn ấy như nhà thờ Tam Tòa được xây dựng từ năm 1887 bởi linh mục Clause Bonin, với bề dày thời gian xấp xỉ tuổi nhà thờ Đức Bà Sàigòn tự nó cũng đã đủ xứng đáng được xem là di tích lịch sử của giáo hội và cũng là của đất nước, vậy tại sao nhà nước không cho khôi phục mà lại đòi ‘xóa sổ’ nó để giữ lại chút xíu cái hoang tàn đổ nát ấy để làm di tích chiến tranh phục vục cho tuyên truyền chính trị? Làm như thế liệu có ‘o ép’ giáo hội quá đáng không?
Như chúng ta biết, theo dòng thời gian mọi thứ đang hiện diện trên cõi đời này vài chục năm, vài trăm năm nữa đều mặc nhiên trở thành những ‘chứng nhân’ và ‘chứng tích’ của lịch sử. Ai muốn cưỡng lại cái qui luật đào thải tư nhiên này cũng chẳng thể được. Thế nhưng, để có thể xứng đáng được tôn làm ‘di tích’ hay ‘di sản’ thì vật thể ấy phải có thêm những yếu tố mà những con người và sự vật cùng thời với nó không hội đủ.
Điều này cũng giống như trong số hàng ty tỷ con người, vât thể từng hiện diện trên mặt đất này vài ngàn năm qua, nhưng những gì chúng ta biết về quá khứ chỉ là một phần rất nhỏ nhoi là các danh nhân nhờ sự nổi bật của bản thân họ mà đã được đi vào lịch sử. Còn hầu hết đại đa số con người và sự vật còn lại đều là ‘vô danh’ khi trở về cùng cát bụi.
Sự sàng lọc rất khắc nghiệt của qui luật đào thải mặc dù chỉ là tự nhiên nhưng lại là một sự chọn lựa đầy ‘cân nhắc’ nhờ vậy mà nhiều tên tuổi dù rất cổ xưa, cỡ Platon, Descartes hay Archimed vẫn còn giá trị đến ngày nay. Muốn cho di tích có được giá trị giống như vậy rõ ràng không thể chọn lựa bằng ‘cảm tính’, đố kỵ, ‘ôm đồm’. Càng nhiều càng tốt hoặc ít quá thì đi ‘giật gấu vá vai’ cho ‘bằng chị bằng em’ rằng tỉnh ta cũng anh hùng một thời như thường thấy ở VN sau 1975.
Hơn nữa, nói đến ‘chứng tích tội ác’, chắc rằng cái ‘tội ác Mỹ’ mà Csvn đang lăm he đòi giữ cho bằng được lại tháp Tam Tòa đổ nát hiện nay, chắc chắn không thể nào so sánh về mức độ khủng khiếp của quân khủng bố trong vụ tấn công hai cái tháp đôi của thành phố New York hồi năm 2001. Thế nhưng tại sao nước Mỹ không muốn giữ lại cảnh hoang tàn đổ nát của nó để dạy cho trẻ em Mỹ sau này biết về tội ác của quân khủng bố Al-Queda, mà họ lại chỉ lập một đài tưởng niệm nhỏ trong khu vực này và nhanh chóng dọn dẹp để xây dựng cái mới?
Phải so sánh đến thế để chúng ta thấy rằng chuyện tỉnh Quảng Bình đòi lấy nguyên cả khu đất rộng lớn vài trăm mét vuông, mà hiện nay trên ấy chỉ còn trơ trọi có mỗi cái tháp để lấy làm “chứng tích chiến tranh” xem ra không còn hợp với thời cuộc lắm.
‘Đô Mỹ’ thích cầm nhưng ‘tội ác Mỹ’ chẳng chịu buông!
Giữ lại ‘chứng tích’ Tam Tòa với hơn 90% đã đổ nát trong lúc Csvn lại luôn rêu rao lời ông Hồ “xây dựng lại một nước VN đàng hoàng to đẹp hơn” rõ ràng họ đang là chuyện ‘trống đánh xuôi kèn thổi ngược’
Vì vậy mà ngay cả bây giờ mặc dù đã sau hơn 10 năm Tam Tòa được mang danh ‘chứng tích chiến tranh’ nếu có du khách nước ngoài nào đến đây tham quan cái ‘chứng tích Tam Tòa’, chắc rằng họ không khỏi cảm thương bùi ngùi cho số phận trớ trêu của nó để rồi tự hỏi: thế thì cái gì là cái ‘có giá’ nhất ở cái khu di tích này? Là miếng đất rộng trị giá có thể là nhiều tỷ đồng với những cơ hội ngầm ‘phát tài, phát lộc’ cho các quan hay vì “tội ác Mỹ” và vì các thế hệ mai sau?
Đã chẳng thấy chứng tích ‘tội ác Mỹ’ đâu lại còn nghe kể về máu của hàng chục giáo dân vừa mới phải đổ ra thêm năm 2009 này bởi sự đánh đập của công an? Vậy, phải chăng đây mới chính là ‘chứng tích tội ác’?
Nhân đây cũng xin lưu ý mọi người về một chi tiết quan trọng: chiến tranh chấm dứt từ 1975 nhưng mãi hơn 20 năm sau, vào ngày 26/3/1997 tỉnh Quảng Bình mới công bố lấy nhà thờ Tam Tòa làm di tích chiến tranh. Chỉ riêng cái chuyện ra đời ‘muộn màng’ của di tích này vào thời điểm đất đai khắp các tỉnh thành VN bắt đầu rục rịch tăng giá sau khi VN bang giao trở lại với Mỹ vào năm 1995, tự nó đã phản bác lại cái lý do “chứng tích tội ác Mỹ” nghe hoàn toàn chẳng ‘lọt tai’ chút nào.
Nếu giới lãnh đạo Quảng Bình thật sự quan tâm tới ‘tội ác Mỹ’ hẳn Tam Tòa đã bị trưng dụng ngay từ sau năm 1975 trong những năm tháng quan hệ Việt-Mỹ đang còn rất căng thẳng và Hà Nội còn rất ‘hung hăng’ chứ không thể là thời điểm 1997.
Nhưng ngay cả khi chúng ta tạm chấp nhận cái lý do ‘chứng tích chiến tranh’ muộn màng ấy là có thật đi, thử hỏi từ ngày tỉnh Quảng Bình ban bố ra quyết định công nhận Tam Tòa làm di tích, họ đã đầu tư được thêm những gì để làm tăng giá trị chứng minh ‘tội ác Mỹ’ cho nó, cũng như để bảo vệ cái tháp Tam tòa cho khỏi bị đổ?
Một khi đã được xem là di tích lịch sử thì tỉnh Quảng Bình phải tuân theo pháp lệnh về ‘bảo vệ di sản’ để quan tâm, chăm sóc và bảo vệ nó. Nhưng nay đã hơn chục năm trôi qua, chúng ta thấy nơi này ‘mèo vẫn hoàn mèo’, vẫn là cảnh hoang tàn đổ nát cỏ dại mọc khắp nơi như ngày nào không có gì thay đổi đáng kể!
Di sản chiến tranh gì mà tệ đến nỗi không có lấy nổi một văn phòng để trưng bày các hình ảnh sưu tầm trước và sau chiến tranh ra sao để giới thiệu cho du khách xem? Sao lại có thể ‘mất căn bản’ đến mức độ kỳ lạ như vậy?.
Có nhận ra những sự bất bình thường này chúng ta mới thấy thực chất việc trưng dụng ngôi nhà thờ đổ nát Tam tòa làm ‘chứng tích tội ác chiến tranh’ chỉ là cái cớ của tỉnh Quảng Bình, để: một là không cho đạo công giáo phục hồi tại đây và hai chắc là để… ‘chờ thời’ với chút hy vọng sau này đòi ngườì Mỹ chút tiền đô để gọi là ‘bồi thường chiến tranh’?
“Tội ác Mỹ ” hay sự ‘đểu cáng’ của CSVN?
Nói đến “chứng tích tội ác” trên thế giới sau thời kỳ chiến tranh lạnh, chính các thể chế cộng sản Đông Âu, Nga, TQ, VN v.v… mới là phía đang bị nhiều quốc gia dựng nhiều tượng đài lên án tội ác của họ nhất chứ chẳng phải Tây Âu hay Mỹ.
Đối với Csvn cũng vậy. Cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại từng là nạn nhân khốn khổ, sống dở chết dở của họ thời gian vừa qua cũng đã cung cấp cho thế giới nhiều bằng chứng tội ác do Csvn gây ra dân tộc VN. Bên cạnh các tượng đài được khắp Âu Mỹ, mới đây còn là bộ phim “Sự thật về HCM’ vừa được phát hành đang khiến Csvn rất lo lắng tìm mọi cách để ngăn chận sự xâm nhập vào VN. [2]
Hẳn nhiều người vẫn chưa thể quên chuyện Hà Nội từng lo ‘sốt vó’ vì những bia tưởng niệm thuyền nhân VN phải bỏ mình trên biển tại đảo Galang, Indonesia mà họ đã gây áp lực ngoại giao để nước này đập bỏ vào tháng 6/2005. Chính cái tấm bia bị đập cho tan hoang (như hình đính kèm) mới là ‘chứng tích tội ác’ rõ ràng nhất của chế độ Csvn chứ chẳng phải Tam Tòa nào hết.
Muốn biết trong cuộc chiến VN giữa Mỹ và ‘Việt Cộng’ ai ác hơn ai, có lẽ không gì chính xác cho bằng nghe chính những lời của các quan chức cao cấp Csvn nói về ‘cựu thù’ của họ.
Đầu tiên, đó là phát biểu của ông cựu đại sứ đầu tiên của Vn tại Hoa Kỳ Lê Văn Bàng “ngày 3 tháng 2 năm 1994 là ngày mà tôi nhớ mãi. Hôm đó rất bất ngờ tôi được Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ mời lên để thông báo về việc Tổng thống Bill Clinton đã chính thức tuyên bố bỏ cấm vận Việt Nam. Tôi đã cảm động đến rơi nước mắt vì phải đấu tranh ngần đấy năm trời mới bỏ cấm vận thành công. Mà bỏ cấm vận tức là giải quyết được rất nhiều vấn đề...” [3]
Bảo Mỹ là tàn ác vậy mà sao khi nhận được thông báo cho phép chơi lại với họ lại mừng đến muốn khóc như vậy ư?
Rồi vào năm 1995, khi sang tham dự Kỳ họp của đại hội đồng LHQ, khi đề cập đến triển vọng quan hệ Việt Mỹ, ông cựu chủ tịch nước Lê Đức Anh đã tuyên bố một câu… ‘để đời’, rằng “một nước mà không gác lại được quá khứ thì cũng chưa phải là nước vĩ đại!” [4]
Ông chủ tịch biết nói những lời cao cả như vậy, tại sao khi trở về nước thấy tỉnh Quảng Bình nộp hồ sơ đòi lấy nhà thờ Tam Tòa làm ‘chứng tích tội ác Mỹ’ ông lại chẳng can ngăn?
Tóm lại, thực chất của cái cớ ‘chứng tích chiến tranh’ mà tỉnh Quảng Bình đưa ra đã gây nên ra sự căng thẳng cho Tam Tòa chỉ là những mưu mô toan tính hết sức nhỏ nhặt của nhà cầm quyền VN. Thậm chí không loại trừ khả năng đã từng có chiến dịch thu gom càng nhiều ‘con tin’ tài sản giáo hội càng tốt để dễ bề chiếm thế thượng phong trong khi đàm phán bình thường quan hệ ngoại giao với Tòa Thánh Vatican sau này.
Thực trạng xã hội VN ngày nay tưởng đã rõ mười mươi chẳng còn gì để bàn luận về những giáo điều mà Csvn đang rêu rao.
Nền kinh tế đang vận hành ngày càng bám chặt vào quĩ đạo tư bản chủ nghĩa, con cái cán bộ Csvn đủ mọi cấp đang đua nhau sang Mỹ học đòi, thì thử hỏi còn ai trên đất nước này muốn để mắt tới những ‘chứng tích tội ác Mỹ’?
Nhưng bất hạnh cho giáo xứ Tam Tòa và cho cả dân tộc VN là ở chỗ, để thể kéo dài sự thống trị cơ hội vơ vét làm giàu, Csvn mặc dù tay luôn nắm chặt lấy những tờ tiền đô nhưng ngoài miệng thì cứ phải làm bộ chửi Mỹ ra rả, vẫn tuyên bố phải duy trì cái ‘chứng tích Tam Tòa’ v.v… bởi gắn liền với những ‘chứng tích tội ác Mỹ’ ấy là chuyện ngộ nhận của hàng triệu triệu người VN về ‘sự nghiệp giải phóng đất nước’ mà ngay từ bé đã bị nhồi sọ, khi lớn lên lại bị bưng bít thông tin, vì vậy mà bao người vẫn lầm tưởng đảng này đã có ‘công trạng’ rất lớn với dân tộc.
Vì lầm tưởng mình đang là người chịu “ơn mưa móc” của đảng Csvn mà trong xã hội vẫn còn kẻ tham gia vào đám “quần chúng tự phát” tiếp tay cho Csvn gây ra bao đau khổ cho dân chúng. Chính cái lũ ‘vô học’ này mới là sự thử thách và ‘đáng sợ’ còn hơn cả công an. Bởi “nhân bất học bất tri lý”, kẻ bị nhồi sọ thì còn biết đâu là lẽ phải nên chúng dám làm bất cứ mọi điều tệ hại nhất theo lệnh của những kẻ ‘lãnh đạo’ mà chút lương tâm cạn kiệt còn lại nơi họ cũng không cho phép họ làm hoặc vì sợ hậu quả sau này nên tìm cách né tránh, đành phải muợn tay lũ côn đồ “quần chúng tự phát” làm thay.
Trong cơn nguy khốn hiện nay của giáo phận Vinh, “một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ” lẽ nào các đấng giáo quyền và cộng đoàn các giáo phận trên cả nước lại có thể ‘ngoảnh mặt làm ngơ’ trong im lặng khi không dám nhắc tên hai chữ cấm kỵ “Tam Tòa” hiện nay để cùng nhau chia sẻ bớt sự nguy khốn cho những người anh em đồng đạo của mình?
Các ghi chú:
(1) Không ai được phép đứng trên luật pháp (http://ca.cand.com.vn/vi-VN/thoisuxahoi/thoiluan/2009/7/149139.cand)
(2) Phim “Sự Thật về Hồ Chí Minh” (http://freevietnews.com/video/viewvideo.php?id=223
(4) Quan hệ Việt Mỹ sơ khởi: "Tình trong như đã..." (http://tintuc.xalo.vn/03-952188502/quan_he_viet_my_so_khoi_tinh_trong_nhu_da.html)
Sàigòn, 28/7/2009