Chỉ Có Một Sự Cần Mà Thôi

Thật phải khi Chúa Giêsu chắc lưỡi và thương cảm cho người chị là Martha, vì chị chộn rộn lo lắng về nhiều chuyện; còn cô em Maria chuyên chăm nghe Lời Chúa dậy, lại được Chúa khen thưởng. Như thế chúng ta mới hiểu được rằng muốn làm con cái ngoan của Chúa, chúng ta chỉ có một điều cần nhất mà thôi là Thờ Phượng Thiên Chúa và thực thi những điều Người dậy chúng ta. Từ ngàn xưa Giáo Lý của Người chẳng bao giờ thay đổi là Kính Chúa và yêu thương anh chị em như yêu chính mình.

Của cải trần gian là những điều Chúa dậy chúng ta nên tránh và đừng nên dính bén. Bởi Của của chúng ta ở đâu thì lòng của chúng ta luôn ở đấy. Nếu chúng ta chỉ biết bo bo ôm của và gìn giữ Của, thì chúng ta sẽ mất linh hồn. Bởi của cải trần gian là do chúng quỷ làm chủ, nếu chúng ta còn nhớ Chúa Giêsu bị thử thách 40 ngày đêm trong sa mạc năm nào!?. Cuộc đời này chỉ là phù phiếm và là phù du mà thôi!. Mê đắm và khao khát có chúng để mà làm gì?. Tất cả quyền cao chức trọng và tiền rừng bạc bể, chẳng làm sao có thể giúp cho linh hồn của chúng ta tìm thấy Quê Trời là quê nhà của chúng ta cho được. Thật khó ghê lắm!!. Thật chua xót và tội nghiệp thay cho những anh chị em của chúng ta, đầu tắt mặt tối, để cố gắng cầy ngày cầy đêm, để có được thêm tiền mà hưởng thụ cho chính cá nhân của mình; để cho được ít nhất bằng chị bằng em; kẻo cảm thấy thua thiệt mà phiền trong bụng.

Con người chúng ta hay ganh ghét lẫn nhau, thấy ai hơn mình thì không chịu được nổi, biến chúng ta trở thành những con người đau khổ, và không ai ưa hay chịu được với bản tánh khó thương cáu kỉnh của mình. Ở đây tôi nói tất cả con người trần gian thật yếu đuối và xấu xa của chúng ta, bất kỳ là người nào, và không trừ một ai. Điều này hẳn tất cả chúng ta đều thấy nhan nhãn và hằng ngày. Từ trong gia đình, thân bằng quyến thuộc, hàng xóm, giáo xứ, và ở khắp mọi nơi. Cái ganh ghét nó thật đi rất sâu trong lòng mọi người. Giữa anh chị em trong gia đình ganh ghét lẫn nhau về nghề nghiệp về đồng lương thấp cao. Họ hàng ganh nhau hơn thua. Giáo xứ ganh ghét nhau vì cái ghế ngồi của ông chủ tịch này hay bà chủ tịch kia. Giữa các linh mục cũng ganh ghét nhau cái chức vụ cao thấp, học cao hiểu rộng với người kém cỏi, giữa người già với người trẻ; bằng cấp bên này và bằng cấp bên kia. Chung quy là thế gian này không ai thoát khỏi cái tham, sân, si, mà trần gian này đầy dẫy những con người chỉ biết tôn thờ và luôn tìm kiếm chúng là những của chóng qua, chóng tàn, và chóng rỉ sét.

Hỏi có mấy ai trên trần gian này biết đi tìm cái hạnh phúc đích thực mà Thiên Chúa là Đấng lòng lành nhân hậu vô cùng, muốn cho chúng ta được hưởng?. Xin được thưa chắc cũng giống như cái kim mà mò tìm dưới đáy biển vậy!.

Thiên Chúa luôn muốn điều thiện hảo cho tất cả con cái của Người, nhưng có vẻ thật khó để tất cả con cái của Người được vào Nước Trời. Nhưng có phải tất cả con cái của Người đều mê muội hết cả đâu!. Nhưng sao chẳng thấy một ai muốn đi trên con đường thiện hảo là con đường hẹp?. Rõ khổ bởi trong tất cả chúng ta ai mà dại đến độ đang Có lại biến thành Không?. Đang giầu có mà lại bán tất cả để được cái Bóng?. Có thật là có Nước Trời hay không?. Cả đời mới có được Công Danh thành toại. Phải trải qua bao nhiêu cái tranh dành mới có được cái ngày trọng vọng như hôm nay. Ai mà lại dại thế!. Cái ghế ngồi này đã phải bao nhiêu người đổ máu. Cái lâu đài này phải lao liều với những sự hiểm họa và cái mạng sống này cũng có rất nhiều lúc như chỉ treo trên mành, chứ có đâu mà dễ có phải không thưa anh chị em??.

Những Điều Chúa dậy, xem chừng như là chuyện hoang đường của những chuyện thần tiên mà làm cho con nít chúng coi say sưa, và mơ mộng được như vậy!. Cậu nào cũng muốn sau này mình cưới được một công chúa thật đẹp cho cuộc đời của mình. Cô nào cũng ao ước được sống trong lâu đài và nhung lụa cùng người chồng đẹp trai là Hoàng Tử con Vua, nhưng có phải cuộc đời là những thực tế đau buồn và đau khổ. Làm ăn thật thà chân chất thì chỉ đủ dùng ngày ba bữa cơm và sống trong một mái nhà xiêu vẹo, có nóc là lá và có tường là đất xét. Chỉ cần một cơn gió nhẹ lay thì cái nhà ấy nó cũng có thể xiêu vẹo. Làm ăn thật thà chân chất thì làm gì có của ăn của để, và của để đi tìm đến những nơi “cấm”, và đem tai họa đến cho bao người.

Thật phải khi Điều Luật của Người thì rất đơn giản và dễ hiểu, nhưng chẳng mấy ai theo được, và thật sự chẳng ai còn muốn nghe theo, khi mà Nước Trời thì chẳng thấy đâu, chứ đường để lên Hành Tinh Mars, thì rất gần. Con người hiện đại và văn minh của ngày nay, đã cho con người một cái nhìn rất mới và rất hấp dẫn; để con người tìm sự hưởng thụ thỏa đáng hơn. Như sắp năm tới đây chúng ta sẽ chứng kiến có những chiếc xe mà bay thẳng lên trên không được. Và đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người giầu có muốn mua chúng. Thiên Đàng ngày nay hình như trở thành quá khứ và là history. Cái Danh Từ Thiên Đàng hình như không còn tìm thấy trên bờ môi hay trên cửa miệng của chúng ta nữa; mà chỉ là tiền, danh vọng, và chức quyền. Thiên Chúa của chúng ta ngày nay là sự so sánh của đồng tiền. Chúng ta thường để ý xem thế giới ngày nay những ông nào là giầu xụ nhất thế giới, và hình như chúng ta có thể biết được tên của 10 ông giầu xụ đứng đầu thế giới là ai, và 10 nước giầu nhất thế giới. Chứ ai còn nhớ đến tên của một ông Giêsu nghèo nhất thế giới!. Dại nhất thế giới!. Muốn cho con người về Trời mà hướng dẫn con người ta đi đến một chỗ thật nghèo khổ và không nơi để gối đầu. Cả thế giới mà dại thế? Ai lại đi nghe ông để đi tìm một nơi không thấy có?. Chẳng khác nào ông cho mọi người đi máy bay giấy hay ăn bánh vẽ?.

Thực tế, tôi nhìn thấy rất nhiều người chỉ có mang danh nghĩa của người Kitô hữu mà thôi! Chứ chẳng thấy họ Kitô một tí xíu nào. Ngay cả hiện thời họ đang mang bệnh và không biết ngày nào Chúa sẽ gọi ra đi, nhưng sự tham lam tiền bạc, họ chưa có thể bỏ được. Thật tội nghiệp thay!. Không hiểu trong nhà băng họ có được bao nhiêu con số?. Tài sản họ có chừng bao nhiêu?. Mà chỉ chăm bẳm sợ chúng biến mất và không nắm giữ được chúng. Có thì chẳng dám tiêu xài. Linh hồn thì cũng còn đang lơ lửng phân hai. Bên nào cũng thờ. Chúa cũng thờ. Ma quỷ cũng thờ. Rất thường đi coi bói xem có còn cơ hội để thêm giầu hay không?. Còn sống thọ không?. Có lá bùa nào hay thuốc nào để kéo dài tuổi thọ?. Vân vân và vân vân …..

Quả thật Thiên Chúa của chúng ta càng ngày càng chẳng câu được con cá nào hà huống chi tìm được một con cá “bự”. Mà kiểu câu của Người lại là kiểu xưa như trái đất, cho nên chẳng cá nào nó chịu cắn câu. Cần câu ngày nay phải có những phẩm chất sao cho nó mầu mè và nhìn cho thật thèm thì cá chúng mới cắn câu, chứ kiểu của Chúa chỉ máng vào con trùng đất thì thật cá nào mà ham, phải không thưa Chúa. Chúa không thấy sao, con người ngày nay càng ngày càng lười, chẳng buôn chẳng bán, chỉ ngồi nhà cầu xin Chúa cho trúng số mà thôi!. Mà chính họ chẳng hiểu rằng Chúa không thể ban cho họ điều đó. Như Chúa bảo con cái thời này mà chúng đòi cho “Dấu Lạ” để biết Người là Thiên Chúa. Bằng cách họ cầu gì Chúa phải cho nấy, còn không họ sẽ đến những nơi khác mà họ thờ Chúa ơi!.

Quả thật tội nghiệp cho một Thiên Chúa của chúng ta. Người có mắt, có tai, có quả tim thật to lớn, nhưng Người chẳng có thể cho chúng ta được gì, vì Người không thuộc về thế gian. Thế gian là của chúng quỷ, mà ai bám vào của thế gian thì thuộc về chúng quỷ và làm nô lệ suốt đời cho chúng. Ai còn thời giờ để nghe Lời và thực thi Lời Người, thì thật phần thưởng sẽ to lớn là ngần nào!?. Xin các Kitô hữu hãy dừng chân, để thở, để lắng nghe Lời Người, và là để cầu nguyện cùng với Chúa!. Để Lời của Người sẽ giúp chúng ta là kẻ tội lỗi, biết thực thi ít nhiều điều Người dậy. Để hết thảy chúng ta còn có cơ hội để trở về. Nơi mà hết thảy linh hồn chúng ta thèm khát và ao ước để được đến. Xin hãy làm như cô Maria và hỡi Martha hãy nhả bớt những gì Chúa gọi là lo lắng bối rối về nhiều chuyện, mà phải hiểu rằng chỉ cần duy nhất một chuyện mà thôi, đó là trước Kính Chúa sau yêu người như chính mình ta vậy!. Amen.


Tuyết Mai