Tôi có được cơ hội coi trọn bộ phim (23 phần) của Thánh Pio Năm Dấu trên Youtube, kể về cuộc đời thánh thiện của ngài. Ngài được sinh trưởng và lớn lên ở miền quê nước Ý. Tên thật của ngài là Francesco. Lúc thật nhỏ ngài khoảng 6, 7 tuổi, đã có được sự liên kết rất đặc biệt với Thiên Chúa. Ngài thường trò chuyện với Thiên Chúa ở nơi đồng vắng; chỉ có Chúa và ngài mà thôi!. Và ngay từ thuở nhỏ ngài đã có những thử thách của sự dữ rất là mạnh bạo đến xuất cả mồ hôi, như sự xuất hiện rất thường của sói dữ. Dù là khi ngài thức ngay ngủ, nhưng rất thường trong giấc ngủ về đêm.
Một ngày đẹp trời nọ có một thầy dòng đi ngang qua cánh đồng nơi ngài thường có mặt ở đấy; là một gian thật nhỏ được dựng bằng những thân cây sơ xài ghép lại với nhau, cũng có cửa then cài đàng hoàng, chắc là nhà để ba mẹ bé Francesco ghé vào uống nước và ăn uống qua loa sau khi làm việc vất vả ngoài đồng áng. Hình ảnh của thầy dòng chắc đã làm cho đứa bé muốn theo Chúa mãnh liệt hơn khi hai thầy trò trao đổi tâm tình với nhau trong vài giờ ngắn ngủi; thầy đã tặng cho cậu bé Francesco mấy tấm hình Chúa Giêsu và hình các Thánh.
Trong bữa cơm chiều cùng ngày, bé đã nói với ba mẹ là giấc mơ của bé muốn trở thành thầy dòng. Mẹ bé đã vui vẻ và chấp nhận ngay nhưng bảo là bé muốn thế thì con phải được đi học, mà đi học thì phải tốn tiền. Ba của bé Francesco phản kháng ngay lúc đó là không được vì ông không muốn phải bán con bò làm ra tiền, nuôi ông và cả gia đình, và ông đã rời khỏi bàn ăn. Một lát sau ông trở lại bàn và nói với con trai rằng nếu con thật tình muốn thì ba sẽ tìm cách kiếm tiền cho con ăn học, nhưng không được bán con bò. Ông đã quyết định thì ông phải làm, và vài hôm sau ông đã phải trẩy đi xa để làm việc kiếm tiền nuôi con ăn học, và bé Francesco đã được toại nguyện theo giấc mơ của mình.
Ngày Francesco chính thức được nhận vào nhà dòng, mặc áo dòng, được gọi là thầy (brother) là ngày 27 tháng 9 năm 1899. Rồi chính thức lên chức linh mục năm 1910 lấy tên là Pio. Sau đó là những tháng ngày mà cha càng bị chúng quỷ phá quấy thật nhiều bất kể ở giờ nào nhưng nhất là về đêm, thường các thầy cha trong dòng cũng tỏ lộ phiền Cha Pio không kém, vì không ai ngủ được do tiếng la lối của cha. Quỷ dữ đã hiện ra cho cha thấy rõ mặt của nó. Hình như có có thói quen rất tốt lành từ thuở nhỏ là Cha rất sốt mến cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Cha nhìn ngắm Chúa Giêsu chết trên Thánh Giá, đau khổ đến tột cùng, và cha thân thưa cùng Chúa Giêsu cho cha cùng được chia sẻ cái đau đớn với Ngài, và cha đã được toại nguyện. Sau đó không lâu cha đã cảm nhận được sự đau đớn đó đến với cha như cơn xốc mạnh và cha đã quằn quại với cơn đau, tưởng như không thể nào chịu nổi. Hai lòng bàn tay của cha, cạnh sườn, và hai bàn chân của cha bị máu rỉ suốt không ngừng; cha càng băng thì máu càng tuôn, rồi cơn đau và máu rỉ cũng được chấm dứt. Hiện tượng đau đớn và đổ máu này được ghi nhận trong tiểu sử cuộc đời của cha Pio xẩy ra hai lần. Nhưng Năm Dấu thì được nằm yên trên thân thể của cha như thế suốt bao nhiêu năm trời. Cha phải bọc hai tay và hai chân của cha lại để dấu sự thể ấy! Nhưng ai cũng biết.
Cha Pio xuất thân từ con nhà nghèo nên ngài rất yêu mến người nghèo. Cha thì chẳng bao giời có tiền, nhưng chẳng ngại ngần mà lấy tiền người cúng cho nhà dòng, để giúp kẻ nghèo, ngay cả gỡ viên ngọc quý trên đầu Đức Maria mà làm việc bác ái. Thuở còn rất nhỏ Cha Pio đã được ơn cứu người. Sau này Cha còn có rất nhiều ơn Thiên Chúa ban cho xuất hồn một lúc ở cả mấy nơi, nhất là trong thời chinh chiến của Đệ Nhị Thế Chiến. Rất nhiều người đã thấy chính cha hiện diện ở đó với họ, và cứu họ thoát chết. Cha nổi tiếng ngồi tòa giải tội cả suốt mười mấy tiếng đồng hồ bỏ cả ăn uống. Cha bị bệnh phổi rất trầm trọng do đó cha đã thoát được khỏi phải đi lính. Tiếng của cha được truyền đi khắp mọi nơi và rất nhiều người ở phương xa đã đến nhờ cha giải tội cho họ. Cha ao ước có được bệnh xá để sau cuộc chiến sẽ cứu chữa biết bao nhiêu thương binh trở về, và cha cũng đã được toại nguyện do tin tưởng mãnh liệt vào Đức Maria sẽ ra tay cứu giúp. Vài người cha rất thân thương và tín cẩn đã phụ giúp cha rất đắc lực trong việc quyên góp tiền ở khắp mọi nơi để xây bệnh xá, và bệnh xá đã được thành hình.
Tánh tình của cha Pio rất là thánh thiện, bộc trực, nhân hậu, và rất thẳng thắn trong mọi việc. Ai có lời tỏ ra không tôn kính Thiên Chúa là bị ngài trách mắng ngay. Ai có tà ý cũng bị ngài khiển trách một cách rất nặng nề. Một Thánh Lễ Misa của cha làm thường là 3 giờ đồng hồ và cha đã bị cha bề trên khiển trách, cấm hẳn không được làm lễ công khai, và giải tội cho ai nữa cả! Cuộc đời của cha phải trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, bị chống báng, từ các cha bề trên của ngài cho đến cả Đức Giáo Hoàng thời bấy giờ, không tin là cha được Thiên Chúa ban cho Năm Dấu Thánh, mà bảo rằng ngài đã xạo sự, tự làm ra Năm Dấu Thánh, để muốn mình được nổi nang, cho ý riêng của mình. Ngài trừ được những người bị quỷ ám. Ngài biết được những suy nghĩ và tánh tình của con người ta, nếu ngài có cơ hội tiếp xúc với họ.
Ba của cha Pio ngày cuối đời đã đến nhà dòng mà xin cha cho tiền để ông về quê mà chết, nhưng cha Pio đã nói là cha không có một đồng một cắc nào cả! Thì ba nói rằng sao con bất hiếu thế! Ba đã cực khổ biết bao nhiêu năm trời cho con ăn học và được cho đến ngày hôm nay. Ba chỉ xin con có bấy nhiêu mà con không cho ba được toại nguyện sao? Tiền của nhà dòng xin để xây bệnh xá đó, con lấy cho ba để ba có tiền xe mà về quê? Nhưng cha Pio nhất định không cho, bảo tiền đó là của bệnh xá giúp lo cho người nghèo không lấy cho ba được. Rồi ông ức mà ngả đùng ra xỉu. Nằm trên giường hấp hối của nhà dòng, cha Pio đã khuyên ba mình xưng tội để hòa giải cùng Thiên Chúa, nhưng ông có vẻ không muốn. Ngược lại, lại xin cha Pio xin Thiên Chúa cho ông được khỏe mạnh, thì cha Pio không xin được. Cha bảo với ba rằng con không thể xin những gì cho con được, mà con chỉ xin được cho người mà thôi!. Không thể tưởng tượng được là cha Pio đã biết hết thảy những tội mà ba mình đã phạm, để giúp cho ba ra đi được thảnh thơi và sạch được tội thì cha đã bảo ba là khi con nói tội của ba ra thì ba cứ nói rằng: “Xin Chúa tha tội cho con” và cứ thế ông đã xưng được hết tội. Trước khi ra đi ông cũng đã xin con nắm lấy tay ba, chắc để cho ông khỏi phải sợ? Và ông đã nhắm mắt ra đi trong bình an của Thiên Chúa.
Có một ông cha đến tìm gặp Cha Pio trước khi ngài qua đời để lấy chữ ký (ông cha này xuất hiện ngay từ đầu của phim), đã muốn tìm hiểu sự thật về cuộc đời của Cha Pio, nhưng ông đến là để sỉ nhục ngài, gán cho ngài đủ mọi thứ tội, là giả hình, giả mạo Năm Dấu Thánh, và rất nhiều điều; nhưng Cha Pio đã rất nhẫn nại, vì ngài biết ông cha này có một tội và một hối tiếc mà cả cuộc đời của cha này nếu không được nói ra bằng cách hòa giải cùng Thiên Chúa, có thể ông sẽ bị mất linh hồn, và không bao giờ được bình an. Sau khi Cha Pio rất kiên nhẫn trong suốt vài ngày nghe ông chỉ trích cha tất cả mọi tội mà ông ta có thể nghĩ ra là cha Pio đã phạm rất nhiều những lỗi lầm. Ngay cả phạm tội dâm dục với một phụ nữ mà cha Pio rất thân thương xem cô ta như người con gái cần được chia sẻ, vì cha tâm sự rằng cha cũng có lúc rất cô đơn. Sau cùng trước ngày ra về của ông cha, Cha Pio đã lên tiếng nhắc ông sự việc đã xẩy ra trong quá khứ của ông, mà cho đến ngày hôm nay ông vẫn còn bị cắn rứt, mà không thổ lộ ra được cùng ai.
Cha Pio thuật lại câu chuyện thật rõ ràng cho ông cha nghe rằng, khi cha xuất thần là khi cha thấy ông cha này đã cố tình không cứu người lính trẻ đang cầu cứu với cha và xin được hòa giải trước khi người lính này biết mình sẽ chết. Thứ nhất ông cha đã không cứu người lính trẻ khi cha có thể. Thứ hai cha đã không cho người lính này được hòa giải trước khi người lính trẻ bị chết trong tay giặc đuổi bắn theo sát đằng sau lưng. Nhờ cha Pio xuất thần nên đã cứu người lính trẻ được toại nguyện là được ra đi trong bình an. Để kết thúc câu chuyện cũ, Cha Pio đã hỏi cha kia tại sao cha lại làm vậy? (Why?) và ông cha kia đã im tiếng trong sự chai lì của ông. Để mở lời cho cha kia phải xưng tội của mình, bằng cách cha Pio đã xin ông làm phép hòa giải cho chính cha, vì cha cũng không muốn bị giống như người lính trẻ chết mà không được hòa giải cùng Thiên Chúa. Lúc bấy giờ, ông cha kia đã không còn chịu được nữa! Không còn giữ được cảm xúc và tội lỗi của mình, đã òa lên khóc thật sướt mướt như chưa từng bao giờ được khóc. Ông đã quỳ gối và hôn lên tay cha Pio vừa khóc vừa hôn lấy hôn để vào tay của Cha Pio và xin cho được xưng tội lỗi của mình để ông được bình an sống và được Chúa tha thứ tội; tội đã gặm nhấm lương tâm của ông suốt bao nhiêu năm trời. Ngược lại Cha Pio cũng xin ông giải tội cho cha trước khi ngài nhắm mắt.
Sau đó cha Pio cử hành Thánh Lễ Misa cuối cùng của đời cha, đánh dấu 50 năm từ ngày cha nhận Năm Dấu Thánh. Sau đó cha đã ra đi bình an trong Chúa và hạnh phúc cho ngài vì ngài khổ đã quá đủ.
Quả cuộc đời của cha Pio là gương sáng ngời cho tất cả mọi người được noi theo. Thứ nhất cha Pio là cha dòng nghèo khổ. Cha luôn yêu thương và giúp đỡ người nghèo. Cha rất anh hùng và can đảm khi chịu đựng thử thách đến từ mọi phía. Mổ bụng cho cha nhưng cha lại yêu cầu để được mổ sống mà không thuốc tê gì cả! Hẳn cha muốn chịu đựng một phần sự đau đớn như Chúa Giêsu vậy!. Cha giúp xây được bệnh xá thật to lớn mà chẳng có một đồng xu dính túi, vì cha tin tưởng vào Đức Maria sẽ có cách mở ví những con người giầu. Cha cả đời chẳng xin gì cho chính mình và chịu mọi sỉ nhục nếu có. Tất cả chỉ quy về một điều là cha Pio rất muốn được dự phần cùng chịu đau khổ phần nào với Chúa Giêsu trong sự Thương Khó. Cuối đời của cha Pio Chúa đã cất đi Năm Dấu cho ngài. Và ngài đã ra đi trong sự thương tiếc của biết bao nhiêu con người đã được ngài giúp đỡ, chữa lành, và cứu cho thoát chết. Đám tang của ngài thật đông vô cùng và xác của ngài cho đến nay cũng vẫn còn nguyên si như ngài đang nằm ngủ vậy!.
Một ngày đẹp trời nọ có một thầy dòng đi ngang qua cánh đồng nơi ngài thường có mặt ở đấy; là một gian thật nhỏ được dựng bằng những thân cây sơ xài ghép lại với nhau, cũng có cửa then cài đàng hoàng, chắc là nhà để ba mẹ bé Francesco ghé vào uống nước và ăn uống qua loa sau khi làm việc vất vả ngoài đồng áng. Hình ảnh của thầy dòng chắc đã làm cho đứa bé muốn theo Chúa mãnh liệt hơn khi hai thầy trò trao đổi tâm tình với nhau trong vài giờ ngắn ngủi; thầy đã tặng cho cậu bé Francesco mấy tấm hình Chúa Giêsu và hình các Thánh.
Trong bữa cơm chiều cùng ngày, bé đã nói với ba mẹ là giấc mơ của bé muốn trở thành thầy dòng. Mẹ bé đã vui vẻ và chấp nhận ngay nhưng bảo là bé muốn thế thì con phải được đi học, mà đi học thì phải tốn tiền. Ba của bé Francesco phản kháng ngay lúc đó là không được vì ông không muốn phải bán con bò làm ra tiền, nuôi ông và cả gia đình, và ông đã rời khỏi bàn ăn. Một lát sau ông trở lại bàn và nói với con trai rằng nếu con thật tình muốn thì ba sẽ tìm cách kiếm tiền cho con ăn học, nhưng không được bán con bò. Ông đã quyết định thì ông phải làm, và vài hôm sau ông đã phải trẩy đi xa để làm việc kiếm tiền nuôi con ăn học, và bé Francesco đã được toại nguyện theo giấc mơ của mình.
Ngày Francesco chính thức được nhận vào nhà dòng, mặc áo dòng, được gọi là thầy (brother) là ngày 27 tháng 9 năm 1899. Rồi chính thức lên chức linh mục năm 1910 lấy tên là Pio. Sau đó là những tháng ngày mà cha càng bị chúng quỷ phá quấy thật nhiều bất kể ở giờ nào nhưng nhất là về đêm, thường các thầy cha trong dòng cũng tỏ lộ phiền Cha Pio không kém, vì không ai ngủ được do tiếng la lối của cha. Quỷ dữ đã hiện ra cho cha thấy rõ mặt của nó. Hình như có có thói quen rất tốt lành từ thuở nhỏ là Cha rất sốt mến cầu nguyện cùng Thiên Chúa. Cha nhìn ngắm Chúa Giêsu chết trên Thánh Giá, đau khổ đến tột cùng, và cha thân thưa cùng Chúa Giêsu cho cha cùng được chia sẻ cái đau đớn với Ngài, và cha đã được toại nguyện. Sau đó không lâu cha đã cảm nhận được sự đau đớn đó đến với cha như cơn xốc mạnh và cha đã quằn quại với cơn đau, tưởng như không thể nào chịu nổi. Hai lòng bàn tay của cha, cạnh sườn, và hai bàn chân của cha bị máu rỉ suốt không ngừng; cha càng băng thì máu càng tuôn, rồi cơn đau và máu rỉ cũng được chấm dứt. Hiện tượng đau đớn và đổ máu này được ghi nhận trong tiểu sử cuộc đời của cha Pio xẩy ra hai lần. Nhưng Năm Dấu thì được nằm yên trên thân thể của cha như thế suốt bao nhiêu năm trời. Cha phải bọc hai tay và hai chân của cha lại để dấu sự thể ấy! Nhưng ai cũng biết.
Cha Pio xuất thân từ con nhà nghèo nên ngài rất yêu mến người nghèo. Cha thì chẳng bao giời có tiền, nhưng chẳng ngại ngần mà lấy tiền người cúng cho nhà dòng, để giúp kẻ nghèo, ngay cả gỡ viên ngọc quý trên đầu Đức Maria mà làm việc bác ái. Thuở còn rất nhỏ Cha Pio đã được ơn cứu người. Sau này Cha còn có rất nhiều ơn Thiên Chúa ban cho xuất hồn một lúc ở cả mấy nơi, nhất là trong thời chinh chiến của Đệ Nhị Thế Chiến. Rất nhiều người đã thấy chính cha hiện diện ở đó với họ, và cứu họ thoát chết. Cha nổi tiếng ngồi tòa giải tội cả suốt mười mấy tiếng đồng hồ bỏ cả ăn uống. Cha bị bệnh phổi rất trầm trọng do đó cha đã thoát được khỏi phải đi lính. Tiếng của cha được truyền đi khắp mọi nơi và rất nhiều người ở phương xa đã đến nhờ cha giải tội cho họ. Cha ao ước có được bệnh xá để sau cuộc chiến sẽ cứu chữa biết bao nhiêu thương binh trở về, và cha cũng đã được toại nguyện do tin tưởng mãnh liệt vào Đức Maria sẽ ra tay cứu giúp. Vài người cha rất thân thương và tín cẩn đã phụ giúp cha rất đắc lực trong việc quyên góp tiền ở khắp mọi nơi để xây bệnh xá, và bệnh xá đã được thành hình.
Tánh tình của cha Pio rất là thánh thiện, bộc trực, nhân hậu, và rất thẳng thắn trong mọi việc. Ai có lời tỏ ra không tôn kính Thiên Chúa là bị ngài trách mắng ngay. Ai có tà ý cũng bị ngài khiển trách một cách rất nặng nề. Một Thánh Lễ Misa của cha làm thường là 3 giờ đồng hồ và cha đã bị cha bề trên khiển trách, cấm hẳn không được làm lễ công khai, và giải tội cho ai nữa cả! Cuộc đời của cha phải trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, bị chống báng, từ các cha bề trên của ngài cho đến cả Đức Giáo Hoàng thời bấy giờ, không tin là cha được Thiên Chúa ban cho Năm Dấu Thánh, mà bảo rằng ngài đã xạo sự, tự làm ra Năm Dấu Thánh, để muốn mình được nổi nang, cho ý riêng của mình. Ngài trừ được những người bị quỷ ám. Ngài biết được những suy nghĩ và tánh tình của con người ta, nếu ngài có cơ hội tiếp xúc với họ.
Ba của cha Pio ngày cuối đời đã đến nhà dòng mà xin cha cho tiền để ông về quê mà chết, nhưng cha Pio đã nói là cha không có một đồng một cắc nào cả! Thì ba nói rằng sao con bất hiếu thế! Ba đã cực khổ biết bao nhiêu năm trời cho con ăn học và được cho đến ngày hôm nay. Ba chỉ xin con có bấy nhiêu mà con không cho ba được toại nguyện sao? Tiền của nhà dòng xin để xây bệnh xá đó, con lấy cho ba để ba có tiền xe mà về quê? Nhưng cha Pio nhất định không cho, bảo tiền đó là của bệnh xá giúp lo cho người nghèo không lấy cho ba được. Rồi ông ức mà ngả đùng ra xỉu. Nằm trên giường hấp hối của nhà dòng, cha Pio đã khuyên ba mình xưng tội để hòa giải cùng Thiên Chúa, nhưng ông có vẻ không muốn. Ngược lại, lại xin cha Pio xin Thiên Chúa cho ông được khỏe mạnh, thì cha Pio không xin được. Cha bảo với ba rằng con không thể xin những gì cho con được, mà con chỉ xin được cho người mà thôi!. Không thể tưởng tượng được là cha Pio đã biết hết thảy những tội mà ba mình đã phạm, để giúp cho ba ra đi được thảnh thơi và sạch được tội thì cha đã bảo ba là khi con nói tội của ba ra thì ba cứ nói rằng: “Xin Chúa tha tội cho con” và cứ thế ông đã xưng được hết tội. Trước khi ra đi ông cũng đã xin con nắm lấy tay ba, chắc để cho ông khỏi phải sợ? Và ông đã nhắm mắt ra đi trong bình an của Thiên Chúa.
Có một ông cha đến tìm gặp Cha Pio trước khi ngài qua đời để lấy chữ ký (ông cha này xuất hiện ngay từ đầu của phim), đã muốn tìm hiểu sự thật về cuộc đời của Cha Pio, nhưng ông đến là để sỉ nhục ngài, gán cho ngài đủ mọi thứ tội, là giả hình, giả mạo Năm Dấu Thánh, và rất nhiều điều; nhưng Cha Pio đã rất nhẫn nại, vì ngài biết ông cha này có một tội và một hối tiếc mà cả cuộc đời của cha này nếu không được nói ra bằng cách hòa giải cùng Thiên Chúa, có thể ông sẽ bị mất linh hồn, và không bao giờ được bình an. Sau khi Cha Pio rất kiên nhẫn trong suốt vài ngày nghe ông chỉ trích cha tất cả mọi tội mà ông ta có thể nghĩ ra là cha Pio đã phạm rất nhiều những lỗi lầm. Ngay cả phạm tội dâm dục với một phụ nữ mà cha Pio rất thân thương xem cô ta như người con gái cần được chia sẻ, vì cha tâm sự rằng cha cũng có lúc rất cô đơn. Sau cùng trước ngày ra về của ông cha, Cha Pio đã lên tiếng nhắc ông sự việc đã xẩy ra trong quá khứ của ông, mà cho đến ngày hôm nay ông vẫn còn bị cắn rứt, mà không thổ lộ ra được cùng ai.
Cha Pio thuật lại câu chuyện thật rõ ràng cho ông cha nghe rằng, khi cha xuất thần là khi cha thấy ông cha này đã cố tình không cứu người lính trẻ đang cầu cứu với cha và xin được hòa giải trước khi người lính này biết mình sẽ chết. Thứ nhất ông cha đã không cứu người lính trẻ khi cha có thể. Thứ hai cha đã không cho người lính này được hòa giải trước khi người lính trẻ bị chết trong tay giặc đuổi bắn theo sát đằng sau lưng. Nhờ cha Pio xuất thần nên đã cứu người lính trẻ được toại nguyện là được ra đi trong bình an. Để kết thúc câu chuyện cũ, Cha Pio đã hỏi cha kia tại sao cha lại làm vậy? (Why?) và ông cha kia đã im tiếng trong sự chai lì của ông. Để mở lời cho cha kia phải xưng tội của mình, bằng cách cha Pio đã xin ông làm phép hòa giải cho chính cha, vì cha cũng không muốn bị giống như người lính trẻ chết mà không được hòa giải cùng Thiên Chúa. Lúc bấy giờ, ông cha kia đã không còn chịu được nữa! Không còn giữ được cảm xúc và tội lỗi của mình, đã òa lên khóc thật sướt mướt như chưa từng bao giờ được khóc. Ông đã quỳ gối và hôn lên tay cha Pio vừa khóc vừa hôn lấy hôn để vào tay của Cha Pio và xin cho được xưng tội lỗi của mình để ông được bình an sống và được Chúa tha thứ tội; tội đã gặm nhấm lương tâm của ông suốt bao nhiêu năm trời. Ngược lại Cha Pio cũng xin ông giải tội cho cha trước khi ngài nhắm mắt.
Sau đó cha Pio cử hành Thánh Lễ Misa cuối cùng của đời cha, đánh dấu 50 năm từ ngày cha nhận Năm Dấu Thánh. Sau đó cha đã ra đi bình an trong Chúa và hạnh phúc cho ngài vì ngài khổ đã quá đủ.
Quả cuộc đời của cha Pio là gương sáng ngời cho tất cả mọi người được noi theo. Thứ nhất cha Pio là cha dòng nghèo khổ. Cha luôn yêu thương và giúp đỡ người nghèo. Cha rất anh hùng và can đảm khi chịu đựng thử thách đến từ mọi phía. Mổ bụng cho cha nhưng cha lại yêu cầu để được mổ sống mà không thuốc tê gì cả! Hẳn cha muốn chịu đựng một phần sự đau đớn như Chúa Giêsu vậy!. Cha giúp xây được bệnh xá thật to lớn mà chẳng có một đồng xu dính túi, vì cha tin tưởng vào Đức Maria sẽ có cách mở ví những con người giầu. Cha cả đời chẳng xin gì cho chính mình và chịu mọi sỉ nhục nếu có. Tất cả chỉ quy về một điều là cha Pio rất muốn được dự phần cùng chịu đau khổ phần nào với Chúa Giêsu trong sự Thương Khó. Cuối đời của cha Pio Chúa đã cất đi Năm Dấu cho ngài. Và ngài đã ra đi trong sự thương tiếc của biết bao nhiêu con người đã được ngài giúp đỡ, chữa lành, và cứu cho thoát chết. Đám tang của ngài thật đông vô cùng và xác của ngài cho đến nay cũng vẫn còn nguyên si như ngài đang nằm ngủ vậy!.