Chúa nhật 1 mùa chay
Quả thật sự thử thách lớn nhất của con người vẫn là tánh kiêu ngạo. Tánh ấy đã được bắt đầu từ thời của ông Adong và bà E-và. Bởi muốn được thông minh, muốn được hiểu biết nên đã bị con quỷ nó cám dỗ, nên hai ông bà đã mất hết tất cả những gì Chúa ban cho trong Vườn Địa Đàng. Vườn địa đàng là Thiên Đàng trần thế của con người, là nơi mà con người đầu tiên chưa biết vất vả, chưa biết lo lắng, và phạm tội là gì. Nguyên tổ của chúng ta đã phạm tội và đã bị Thiên Chúa phạt đuổi ra khỏi nơi mà Thiên Chúa dưỡng nuôi không một ngày bị vất vả. Tưởng tượng cuộc sống của hai ông bà chỉ biết nhởn nhơ, dung dăng dung dẻ, ca hát cười đùa. Đói thì mặc sức mà ăn, biết bao nhiêu cây trái trong vườn, chẳng phải tranh dành với ai? Chẳng lẽ chỉ có hai vợ chồng lại đi tranh dành với nhau?. Thật vậy, bấy giờ Địa Đàng chỉ là tình yêu chất ngất và là rất nên thơ tháng ngày…..
Tội quá cho bản tánh tham lam và kiêu ngạo của giống người, nên chúng ta bây giờ mới phải bị vạ lây. Mà có phải thế mới gọi là thử thách? Mới gọi là xứng đáng cho những ai được Chúa thưởng ban cho Nước Trời? Mà có phải con người là giống mà được Thiên Chúa tác tạo cách đặc biệt? Và có phải tất cả những gì xẩy đến cho con người đều nằm trong Chương Trình tác tạo hoàn hảo của Thiên Chúa?. Vâng, trí óc con người của chúng ta chỉ hiểu được có thế và tùy từng người Chúa thương mà mạc khải cho.
Cái tội tham lam và kiêu ngạo là đầu mối của mọi thứ tội, chứ nếu chúng ta chỉ cầu cho đủ ăn đủ xài và sống hoàn toàn phó thác cho Chúa thì chắc bộ mặt của thế giới sẽ đổi khác đi rất nhiều!?. Chỉ vì chúng ta tham lam quá nên mới khổ sở mà đầu tắt mặt tối. Chỉ vì chúng ta kiêu ngạo quá nên mới muốn hơn người. Mà muốn hơn người thì chúng ta phải đè đầu đè cổ người khác xuống để mình được nổi lên. Như làm ăn thì chúng ta phải dẹp hết những ai muốn cạnh tranh với mình. Phải tìm cách dẹp cho hết để chỉ có mình là sống được thôi!. Ngoài chợ hay ngoài đời khi chỉ còn một chỗ để ngồi bán hay làm việc, chúng ta xử cách tốt đẹp nhất là chọn đánh lộn cho đến khi mà một người bị đổ máu đầu để chúng ta dành được chỗ thì mới thôi!. Trong công sở thì chúng ta cũng dùng mọi mánh mung đi phía trên và lòn phía dưới để được giữ chỗ mà không ai có thể lấy mất đi được. Đấy là tôi chỉ nêu sơ sơ những chuyện dành dật nho nhỏ chứ không như những chuyện tranh ăn thật lớn có tầm ảnh hưởng của cả một quốc gia như anh Tầu và Nước Việt Nam của mình vậy!.
Suy đi nghĩ lại có phải cái tội tham lam và kiêu ngạo ấy mà con người muôn thế kỷ vẫn không sửa đổi được?. Chỉ vì hai cái tội ấy mà con người muôn đời vẫn khổ. Luôn bị bắt bớ tù đầy, di tản, nội chiến, ngoại chiến, bán thân, giết thai nhi, giết chính mình, tự sát, tự tử, và muôn trăm nghìn cách để giết chết lẫn nhau. Quả con người của chúng ta thật độc hại, còn hơn cả tất cả mọi cách chết của thiên nhiên, vũ khí, ngay cả bom nguyên tử cộng lại. Con người của tất cả chúng ta sẽ đi dần đến diệt vong. Chỉ vì tranh dành lẫn nhau mà chết. Chẳng phải vì miếng ăn hằng ngày đâu nhưng vì tranh những thứ vô bổ chẳng cần thiết gì cho linh hồn đời đời của chúng ta. Chứ đói quá mà tranh nhau ăn để đánh lộn đổ cả máu đầu thì khỏi phải nói vì đó là (survive) vì sự sinh tồn, phải có ăn để được sống. Như những bộ lạc ở phi châu chúng ta từng biết tới trong những chuyện được kể là chẳng phải bộ lạc này đi tìm bộ lạc kia để mà ăn thịt nhau vì đói đâu; nhưng vì bộ lạc này muốn thống trị bộ lạc kia mới đi giết nhau mà ăn thịt, rồi treo đầu của địch cùng khắp ranh giới của họ, như tỏ cho mọi bộ lạc khác biết mà tránh né, mà biết tiếng của họ.
Trong con người của chúng ta không ai mà không có hai bản tánh xấu xa ấy! Chỉ trừ nếu chúng ta được ở trong môi trường tốt thì cái xấu ấy họa hoằn mới được che giấu đi. Rất thường thấy xẩy ra nhất trong các trẻ em bị bỏ rơi sống ngoài đường, cầu cống, và khắp mọi chỗ mọi nơi. Hay những trẻ em bị cha mẹ bỏ bê tham công tham việc mà không có giờ dậy dỗ hay chịu ở nhà mà trông chừng chăm sóc chúng; nhất là dậy chúng sống đạo đức. Chúng vì sự sinh tồn và chịu ảnh hưởng sống của những bạn bè xấu trong trường và ngoài đời nên bản tánh trở nên xấu xa thế!. Nhưng bản tánh xấu ấy cũng có thể được thay đổi nơi các em, nếu các em được nuôi nấng dậy dỗ và được dậy đạo đàng hoàng, các em sẽ trở nên con người tốt. Bản tánh xấu chúng ta thường nhận định rất rõ nơi con người của chúng ta là khi cuộc đời của chúng ta đang trên voi mà phải xuống ngựa. Đang sung sướng, ăn trắng mặc trơn, bây giờ mất tất cả, nhất là thân phận đàn bà con gái, làm gì bây giờ?. Bằng chứng sống động nhất là vào cuối tháng tư đen. Tất cả người cha, chồng, anh, em bị đi đầy nơi các trại cải tạo nơi vùng xa vùng sâu. Người vợ ở nhà chẳng biết làm gì thì đem đồ trong nhà đi bán. Bán tất cả những gì có thể bán để nuôi các con. Ngay cả bán th…….Rồi thì những người chồng trong trại cải tạo trở thành bệnh tật vì đói, vì muỗi rừng chích, và vì bị hành thân xác cho đến chết. Cảnh thương tâm ấy không ai mà có thể quên đi cho được. Có phải tất cả tội ác đã được xẩy ra là vì con người chỉ biết sống cho bản thân và cái tôi của họ không?.
Lậy Chúa Giêsu! Chúa vào sa mạc để chịu cám dỗ và Chúa đã thắng ma quỷ một cách dễ dàng. Vì Chúa đã biết dùng khí cụ phi thường là Ăn Chay, hãm mình, và Cầu Nguyện cùng Chúa Cha để được Chúa Cha phù trợ và tiếp sức. Bây giờ bắt đầu vào 40 ngày Chay Thánh. Xin ban cho chúng con biết bắt chước gương Chúa Giêsu mà ăn chay, hãm xác, và làm việc lành phúc đức là chia sẻ cơm áo cho anh chị em khốn cùng của chúng con ở khắp mọi nơi. Làm việc hằng ngày, tiếp xúc với anh chị em chung quanh, với lòng mến Chúa và yêu người. Cho chúng con sống thật với lòng mình đó mới là sự cần thiết tối cần để chúng con được đến gần Chúa hơn và với anh chị em chúng con hơn. Giúp chúng con đến giao hòa cùng Chúa. Đấm ngực hằng ngày trong tư cách của người thu thuế đứng cuối nhà thờ với lòng khiêm hạ để xin Chúa thứ tha lỗi tội, vì có phải tất cả chúng con đều phạm tội mất lòng Chúa?. Amen.
Quả thật sự thử thách lớn nhất của con người vẫn là tánh kiêu ngạo. Tánh ấy đã được bắt đầu từ thời của ông Adong và bà E-và. Bởi muốn được thông minh, muốn được hiểu biết nên đã bị con quỷ nó cám dỗ, nên hai ông bà đã mất hết tất cả những gì Chúa ban cho trong Vườn Địa Đàng. Vườn địa đàng là Thiên Đàng trần thế của con người, là nơi mà con người đầu tiên chưa biết vất vả, chưa biết lo lắng, và phạm tội là gì. Nguyên tổ của chúng ta đã phạm tội và đã bị Thiên Chúa phạt đuổi ra khỏi nơi mà Thiên Chúa dưỡng nuôi không một ngày bị vất vả. Tưởng tượng cuộc sống của hai ông bà chỉ biết nhởn nhơ, dung dăng dung dẻ, ca hát cười đùa. Đói thì mặc sức mà ăn, biết bao nhiêu cây trái trong vườn, chẳng phải tranh dành với ai? Chẳng lẽ chỉ có hai vợ chồng lại đi tranh dành với nhau?. Thật vậy, bấy giờ Địa Đàng chỉ là tình yêu chất ngất và là rất nên thơ tháng ngày…..
Tội quá cho bản tánh tham lam và kiêu ngạo của giống người, nên chúng ta bây giờ mới phải bị vạ lây. Mà có phải thế mới gọi là thử thách? Mới gọi là xứng đáng cho những ai được Chúa thưởng ban cho Nước Trời? Mà có phải con người là giống mà được Thiên Chúa tác tạo cách đặc biệt? Và có phải tất cả những gì xẩy đến cho con người đều nằm trong Chương Trình tác tạo hoàn hảo của Thiên Chúa?. Vâng, trí óc con người của chúng ta chỉ hiểu được có thế và tùy từng người Chúa thương mà mạc khải cho.
Cái tội tham lam và kiêu ngạo là đầu mối của mọi thứ tội, chứ nếu chúng ta chỉ cầu cho đủ ăn đủ xài và sống hoàn toàn phó thác cho Chúa thì chắc bộ mặt của thế giới sẽ đổi khác đi rất nhiều!?. Chỉ vì chúng ta tham lam quá nên mới khổ sở mà đầu tắt mặt tối. Chỉ vì chúng ta kiêu ngạo quá nên mới muốn hơn người. Mà muốn hơn người thì chúng ta phải đè đầu đè cổ người khác xuống để mình được nổi lên. Như làm ăn thì chúng ta phải dẹp hết những ai muốn cạnh tranh với mình. Phải tìm cách dẹp cho hết để chỉ có mình là sống được thôi!. Ngoài chợ hay ngoài đời khi chỉ còn một chỗ để ngồi bán hay làm việc, chúng ta xử cách tốt đẹp nhất là chọn đánh lộn cho đến khi mà một người bị đổ máu đầu để chúng ta dành được chỗ thì mới thôi!. Trong công sở thì chúng ta cũng dùng mọi mánh mung đi phía trên và lòn phía dưới để được giữ chỗ mà không ai có thể lấy mất đi được. Đấy là tôi chỉ nêu sơ sơ những chuyện dành dật nho nhỏ chứ không như những chuyện tranh ăn thật lớn có tầm ảnh hưởng của cả một quốc gia như anh Tầu và Nước Việt Nam của mình vậy!.
Suy đi nghĩ lại có phải cái tội tham lam và kiêu ngạo ấy mà con người muôn thế kỷ vẫn không sửa đổi được?. Chỉ vì hai cái tội ấy mà con người muôn đời vẫn khổ. Luôn bị bắt bớ tù đầy, di tản, nội chiến, ngoại chiến, bán thân, giết thai nhi, giết chính mình, tự sát, tự tử, và muôn trăm nghìn cách để giết chết lẫn nhau. Quả con người của chúng ta thật độc hại, còn hơn cả tất cả mọi cách chết của thiên nhiên, vũ khí, ngay cả bom nguyên tử cộng lại. Con người của tất cả chúng ta sẽ đi dần đến diệt vong. Chỉ vì tranh dành lẫn nhau mà chết. Chẳng phải vì miếng ăn hằng ngày đâu nhưng vì tranh những thứ vô bổ chẳng cần thiết gì cho linh hồn đời đời của chúng ta. Chứ đói quá mà tranh nhau ăn để đánh lộn đổ cả máu đầu thì khỏi phải nói vì đó là (survive) vì sự sinh tồn, phải có ăn để được sống. Như những bộ lạc ở phi châu chúng ta từng biết tới trong những chuyện được kể là chẳng phải bộ lạc này đi tìm bộ lạc kia để mà ăn thịt nhau vì đói đâu; nhưng vì bộ lạc này muốn thống trị bộ lạc kia mới đi giết nhau mà ăn thịt, rồi treo đầu của địch cùng khắp ranh giới của họ, như tỏ cho mọi bộ lạc khác biết mà tránh né, mà biết tiếng của họ.
Trong con người của chúng ta không ai mà không có hai bản tánh xấu xa ấy! Chỉ trừ nếu chúng ta được ở trong môi trường tốt thì cái xấu ấy họa hoằn mới được che giấu đi. Rất thường thấy xẩy ra nhất trong các trẻ em bị bỏ rơi sống ngoài đường, cầu cống, và khắp mọi chỗ mọi nơi. Hay những trẻ em bị cha mẹ bỏ bê tham công tham việc mà không có giờ dậy dỗ hay chịu ở nhà mà trông chừng chăm sóc chúng; nhất là dậy chúng sống đạo đức. Chúng vì sự sinh tồn và chịu ảnh hưởng sống của những bạn bè xấu trong trường và ngoài đời nên bản tánh trở nên xấu xa thế!. Nhưng bản tánh xấu ấy cũng có thể được thay đổi nơi các em, nếu các em được nuôi nấng dậy dỗ và được dậy đạo đàng hoàng, các em sẽ trở nên con người tốt. Bản tánh xấu chúng ta thường nhận định rất rõ nơi con người của chúng ta là khi cuộc đời của chúng ta đang trên voi mà phải xuống ngựa. Đang sung sướng, ăn trắng mặc trơn, bây giờ mất tất cả, nhất là thân phận đàn bà con gái, làm gì bây giờ?. Bằng chứng sống động nhất là vào cuối tháng tư đen. Tất cả người cha, chồng, anh, em bị đi đầy nơi các trại cải tạo nơi vùng xa vùng sâu. Người vợ ở nhà chẳng biết làm gì thì đem đồ trong nhà đi bán. Bán tất cả những gì có thể bán để nuôi các con. Ngay cả bán th…….Rồi thì những người chồng trong trại cải tạo trở thành bệnh tật vì đói, vì muỗi rừng chích, và vì bị hành thân xác cho đến chết. Cảnh thương tâm ấy không ai mà có thể quên đi cho được. Có phải tất cả tội ác đã được xẩy ra là vì con người chỉ biết sống cho bản thân và cái tôi của họ không?.
Lậy Chúa Giêsu! Chúa vào sa mạc để chịu cám dỗ và Chúa đã thắng ma quỷ một cách dễ dàng. Vì Chúa đã biết dùng khí cụ phi thường là Ăn Chay, hãm mình, và Cầu Nguyện cùng Chúa Cha để được Chúa Cha phù trợ và tiếp sức. Bây giờ bắt đầu vào 40 ngày Chay Thánh. Xin ban cho chúng con biết bắt chước gương Chúa Giêsu mà ăn chay, hãm xác, và làm việc lành phúc đức là chia sẻ cơm áo cho anh chị em khốn cùng của chúng con ở khắp mọi nơi. Làm việc hằng ngày, tiếp xúc với anh chị em chung quanh, với lòng mến Chúa và yêu người. Cho chúng con sống thật với lòng mình đó mới là sự cần thiết tối cần để chúng con được đến gần Chúa hơn và với anh chị em chúng con hơn. Giúp chúng con đến giao hòa cùng Chúa. Đấm ngực hằng ngày trong tư cách của người thu thuế đứng cuối nhà thờ với lòng khiêm hạ để xin Chúa thứ tha lỗi tội, vì có phải tất cả chúng con đều phạm tội mất lòng Chúa?. Amen.