Thư gửi em, một tín hữu Kitô mới ra khỏi nhà tù nhỏ

Lê Thị Công Nhân thân mến,

Hẳn là giờ này, em đang náo nức trên đường trở về ngôi nhà thân yêu của em, chắc chỉ còn vài giờ nữa, em sẽ được gặp lại những cảnh vật và con người quen thuộc sau cả ngàn ngày xa cách, bị giam cầm và trấn bức trong “nhà tù nhỏ” của chế độ cộng sản “của dân, do dân, vì dân”.

Tôi cứ suy nghĩ không biết giờ này trong lòng em đang buồn hay vui?

Chắc hẳn em sẽ vui, vì được trở lại nơi em đã sống, có mẹ, có người thân, có ngôi nhà ấm cúng của mình sau những tháng ngày đày đọa trong nhà tù cộng sản.

Nhưng, chắc hẳn em sẽ buồn, vì ngày em ra đi cách đây đã 3 năm và ngày em trở lại hôm nay, vẫn một không khí ngột ngạt, bụi bặm và ngày càng ngột ngạt hơn thế.

Chắc hẳn em sẽ buồn hơn, vì khi em đi, những cái gọi là “dự án” là “kế hoạch” khai thác, bán đổ bán tháo tài nguyên, đất đai của ông cha ta chưa bị “lộ sáng” để em đau lòng. Ngày em trở về, mọi thứ đã phơi bày ra trước mắt. Bọn bành trướng Đại Hán đã đưa người vào tận mái nhà Tây Nguyên dưới nhiều hình thức. Ngoài biển Hoàng Sa đã mất từ lâu, Trường Sa cũng đang nằm trong tay bọn bành trướng, nhiều ngư dân đánh cá trêm vùng biển nước mình bị cấm ngang nhiên, bị bắt giữ, bị đánh đập tàn nhẫn.

Có thể em ngạc nhiên chăng và hỏi “vậy vai trò của nhà nước để đâu”? cũng xin nhắc lại với em rằng nhà nước “của chúng ta” cũng đã phản ứng, phản ứng bằng cái băng cassete cũ do người phát ngôn Bộ ngoại giao tua lại “Việt Nam có đầy đủ bằng chứng...” vậy là xong. Giờ đây, nhà nước ta luôn kêu rất to rằng “đất đai thuộc nhà nước quản lý” rất hùng hồn, rất đanh thép, rất kiên quyết. Nhưng những lời đanh thép đó chỉ dùng khi nhà nước muốn cướp đất của nông dân, của tôn giáo, của nhà thờ... còn khi bọn bành trướng đại Hán ngang nhiên xâm lược lãnh thổ, thì nhà nước “của chúng ta” nhũn như con chi chi, họ không dám lên tiếng, họ không dám mạmh mồm, họ chỉ dám “giao thiệp”... hầu như “nhà nước ta” đã không còn “quản lý” những nơi đó.

Lê Thị Công Nhân thân mến,

Những điều đó, anh tin sẽ làm em đau lòng hơn dù em đã được ra khỏi cái nhà tù nhỏ.

Những ngày em đi tù, muôn vạn ánh mắt dõi theo em từng tin tức nhỏ, từng diễn biến xảy ra với em trong nhà tù. Một nữ nhi mỏng manh, chân yếu tay mềm làm sao đối đầu được với muôn vàn mưu gian quỷ kế của nhà nước và nhà tù cộng sản. Đã có người từng nói “nếu nhà tù thực dân Pháp ngày xưa cũng như nhà tù cộng sản thời nay, thì làm gì còn có cái nòi cộng sản nảy sinh ra trên đất nước này” và người ta thấy tiếc, người ta tiếc rằng tại sao những nhà tù kia vẫn để còn sót lại loài cộng sản để gây hậu họa cho đất nước đến nay.

Nhưng, ra khỏi nhà tù nhỏ, em lại được chứng kiến những màn bi hài kịch của một nhà tù lớn. Ở đó em sẽ thấy “đảng quang vinh” của chúng ta đã làm gì để xứng đáng là “đội quân tiên phong”. Trên trang ngôn luận, tiếng nói chính thức của đảng đã công nhận rằng Biển đông là của Trung Quốc, trang web thương mại Việt Trung mà Tổng bí thư, Chủ tịch nước hể hả bấm nút cũng ghi rõ ràng như vậy. Rừng đầu nguồn đang bị bán hàng trăm ngàn hecta, Tây Nguyên vẫn cứ rước giặc Tàu vào ngồi chễm chệ, hàng Tàu độc hại vẫn tràn ngập đầu độc nhân dân ta.

Báo chí nhà nước, truyền thông nhà nước rặt một giọng hùa theo chính sách bán nước và phụ họa lũ cướp nước. Những tiếng nói cất lên vì lòng yêu nước, vì sự trung thành, vì sự thật... nhanh chóng được mời vào ngồi chơi và nghỉ ngơi trong các nhà tù nhỏ...

Người dân ngày càng lầm than, giá cả tăng chóng mặt, lạm phát ngày càng cao, đội ngũ thất nghiệp ngày càng lớn, cuộc sống người dân ngày càng bị đe dọa đủ mặt... và đảng ngày càng giầu, quan chức của đảng ngày càng béo.

“Đảng quang vinh” của chúng ta, ngày càng thể hiện đúng bản chất của mình, “hèn với giặc, hung hãn với dân”. Những vụ việc liên quan đến đất đai của nhân dân, hẳn em không được chứng kiến lực lượng hùng hậu, hung hãn vô cùng của ngàn trùng điệp điệp cảnh sát, chó và công an với đủ thứ vũ khí được tậu từ tiền của nhân dân đóng góp để trấn áp và để cướp bằng được. Những vụ Tòa Khâm sứ, Thái Hà, Tam Tòa, Loan Lý, Bát Nhã, Đồng Chiêm... là những minh chứng hùng hồn và cụ thể.

Ngày em trở về, cũng là ngày em chứng kiến Thánh giá, biểu tượng niềm tin của người Kito hữu chúng ta đã bị đập nát và nhục mạ bằng cả ngàn cảnh sát, chó và cán bộ trong đêm tối. Em sẽ chứng kiến những cảnh đập phá mồ mả nhân dân, kể cả liệt sỹ, đuổi sư, đánh tu sĩ, đập linh mục và đập nát Thánh giá, đó là những nấc thang cuối cùng của sự suy đồi của một nhà nước độc tài.

Em cũng sẽ thấy được những ngón đòn hèn hạ bẩn thỉu mà đảng ta đã sáng tác ra để quần chúng nhân dân tự tiêu diệt nhau với kế sách “dùng nhân dân đánh nhân dân” bằng một lực lượng mới, đó là “quần chúng tự phát”. Những ngón võ bẩn đó chỉ duy nhất là giữ bằng được cái ghế quyền lực trên đầu trên cổ nhân dân để mà kiếm, để mà cướp, để vinh thân phì gia, kệ vận mệnh đất nước đến đâu thì đến, mất còn không cần biết.

Em thân mến,

Những điều trên đây lẽ ra không nên nói với em giờ này, để dù sao cũng nên mang đến cho em những niềm vui nho nhỏ sau cả ngàn ngày xa cách. Nhưng sự đời nhiều khi là vậy, muốn cũng chẳng đặng dừng, thích cũng không thể nào im. Vì vậy những điều đó có thể làm em buồn nhưng là thực tế.

Nhưng cũng đã có những điều khác hơn ngày em ra đi, như những tín hiệu của cánh én báo mùa xuân.

Sự đời là con giun xéo lắm cũng quằn, nhân dân chịu đựng chỉ đến một lúc nào đó mà thôi, lòng dân như sóng cồn, như bão lửa, nhận thức người dân không chỉ dừng lại ở “ơn Đảng, ơn Chính phủ” hoặc “Đảng ta là đạo đức, là văn minh”. Nhân dân đã dần dần thấy được sự đạo đức của “đảng ta”, dân càng thấy được sự anh hùng của “đảng ta” trước ngoại bang như thế nào... và lòng dân đã nổi giận.

Ngày em đi, chưa có cảnh hàng chục ngàn giáo dân với cành thiên tuế trên tay hiên ngang vững bước đi bộ hàng chục km đến phiên tòa xử án hô vang “vô tội, vô tội, trả đất nhà thờ”. Ngày em đi, chưa có những trí thức đất nước dám hiên ngang ra trận bằng những phản biện hùng hồn làm chùn tay những kẻ rắp tâm bán nước, rước voi về giày mả tổ.

Ngày em đi, hàng ngũ trí thức của đất nước đang chấp nhận chữ "HÈN" để nín thinh trước bạo lực, nhưng giờ đây, họ đã lên tiếng. Những ngón đòn bẩn thỉu dành cho cá nhân, những hành động lén lút phá hoại trái pháp luật các trang web, những hành động dung túng cho những quan chức CS âm mưu bán nước cho Tàu vì "thân nhân tốt" ngược lại thì trấn áp người dân và bịt miệng họ đã bị vạch mặt.

Cũng ngày em đi, chưa có những cảnh hàng ngàn nông dân đi bộ mấy chục km để về Hà Nội kêu cứu, khiếu kiện và đã bị đánh tập te tua, nhưng họ đã tập dượt cho chính mình.

Ngày em đi, người dân chưa hiểu được mình có quyền gì một cách đầy đủ, nhưng giờ đây họ đã khác, họ đã dám kiêu hãnh đứng lên xác nhận quyền của mình mà bấy lâu đã bị nhà nước âm thầm cướp đi coi đó là quy luật.

Đó là những điều khác so với trước đây 3 năm khi em ra đi.

Em Lê Thị Công Nhân thân mến,

Ngày em trở về, mừng vui và âu lo vẫn còn đó, xin chúc em lại sống một mùa xuân, mùa xuân ra trận với dũng khí của tuổi trẻ đã được luyện rèn và của những truyền thống nữ anh hùng dân tộc được đúc kết trong em.

Hà Nội, Ngày Xuân 6/3/2010