Giấc Mơ Của Lê Thị Công Nhân




Em !

Thay cho chuyện ban ngày chị đã kể,
Hôm nay em sẽ nghe giấc mơ lạ chị vừa thấy đêm qua...

Đêm hôm ấy, giữa bốn bức tường vôi trắng,
Lao xao trong lòng muôn ước vọng cho quê hương
Trăn trở, xót xa, nhìn tương lai mờ mịt những con đường...
Chị đã thiếp đi...và bổng thấy...

Huế, Sài Gòn, Hà Nội.

Sao hôm nay bổng rừng người xuống phố
Trẩy hội lên đền, đi lễ Chùa Hương ?
Hay giáo dân về Chúa Nhật giáo đường
Mà có phải Giáng Sinh, Phục sinh đâu nhĩ ?
Nếu Phật đản sao bên cạnh sư, ni áo vàng, áo xám,
Lại chen lẫn muôn bóng thầy, bóng cố, bóng cha,?...

Ô ! mà không !

Đi lễ làm gì mà tay ai cũng cờ quạt thướt tha
Những lá cờ màu xanh chen màu trắng.
Và trên đó, mới lạ làm sao, những chiếc còng số tám
Lại thêm những dòng chữ Việt lẫn chứ Hán cong queo:

“Nam Quốc Sơn hà Nam đế cư”
“Dân ta ơi, hãy quyết giữ Hoàng Sa, Trường Sa, từng tất đất.
Miệng hô vang: Quân xâm lược hãy cút về phương Bắc...
Rồi chị bổng thấy cuồn cuộn người như thác
Thấp thoáng đoàn quân Việt hào hùng vượt bách chiết thiên ma.
Thấy Bạch Đằng Giang với Ngô Quyền vung kiếm xông pha
Thuyền giặc Bắc tan tành lênh láng máu.
Rồi ải Chi Lăng, Liễu Thăng phơi đầu, Bắc quân tan tác
Ngọc Hồi thất thủ, gò Đống Đa Sầm Nghi Đống tan thây

Lại nghe vang đâu đây,
Sang sảng kiêu hùng

Hưng Đạo Vương với “Hịch cùng tướng sĩ”
Rồi vọng về lời của ai như Nguyễn Trãi
Đang hiên ngang gióng tiếng “Đại cáo bình Ngô”

Áo giáp Quang Trung mùi khói súng chợt về,
Hàng hàng lớp lớp reo vang Mùa Xuân chiến thắng.

Rồi chị bổng thấy,

Hàng vạn thiếu nhi, tóc thơm mùi sách mới
Cũng xuống đường đi bên cạnh cha ông.
Sinh viên, học sinh,
Với ức vạn nông dân tay lấm chân bùn,
Cùng sát cánh với muôn ngàn công nhân, công chức.
Áo đỏ hồng y, áo hồng giám mục,
Chen lẫn màu đen, màu xám, màu vàng
Của thầy, của linh mục, của ni, xơ
Từ muôn vạn nóc giáo đường, muôn chùa, muôn thánh thất,
Mọi tín đồ cùng nhịp bước bên nhau
Rồi họ kéo theo công an, bộ đội
Cùng nhập đoàn nhịp bước hô vang:

“ Nam Quốc sơn hà Nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại Thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khang thủ bại hư”


Thấy đến đây chị bổng giật mình thức giấc,
Nhìn chung quanh, bốn bức tường vôi lạnh hoang vu
Ngoài kia đang eo óc tiếng gà ai thức sáng.
Có phải giấc mơ hay một điềm báo mộng ?
Chẳng lẽ hiện thực Việt nam, rồi cũng chỉ một giấc Nam kha
Ngọn đuốc Bắc Kinh hay tập đoàn Phương bắc quỷ ma
Vẫn xấc xược lộng hành coi dân ta chỉ là cỏ rác.
Không, không, giấc mơ kia phải biến thành hiện thực.

Xuống đường đi, em hãy xuống đường đi !