Có lẽ bạn cũng như tôi đều công nhận rằng, con người trên trần gian này sống có mục đích, có niềm hy vọng. Con người hy vọng đạt cho được điều mình nhắm tới, điều mình ước mong. Có người ước mong được phú túc giàu sang. Có người hy vọng sẽ thành đạt, danh vọng trổi trang, vợ đẹp con khôn. Người khác lại khát khao được sống lâu. Có người khát khao được sống hạnh phúc. Tuy nhiên những điều mà người ta ước mong ấy dường như không lấy gì làm bảo đảm bền vững bởi ta thấy rất rõ trong cuộc sống thường ngày. Và như thế chúng mang tính nhất thời, mau qua chóng tàn. Giàu sang ư? Danh vọng ư? Sống thọ ư? Hạnh phúc chăng?… Tất cả như vuột khỏi tầm tay con người hoặc chợt đến rồi chợt đi.
Vậy phải chăng còn có mối hy vọng lớn lao vượt quá những hy vọng trần gian kể trên? Đúng vậy, còn có mối hy vọng vượt quá những hy vọng trần gian: Hy vọng ấy dẫn con người đến hạnh phúc, sự sống trường cửu trong Thiên Chúa, trong Đức Giêsu Kitô, Cứu Chúa của nhân loại. Quả thế, tôi dám lấy đời mình ra để làm chứng cho niềm hy vọng vào Chúa Kitô, vào sự sống đời đời mà tôi đang sống. Tôi dám quả quyết rằng, đây chính là mối hy vọng đích thật.
Tôi đang sống mối hy vọng đích thật: mối hy vọng Kitô giáo
Tôi xin mượn lời Thánh Vịnh 26 để nói lên niềm xác tín của tôi: "Nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi, chính là Chúa" (TV 26,1).
Ngay từ thuở ban đầu, Thiên Chúa đã yêu thương và muốn cứu độ con người. Ngài đã tự mạc khải mình ra để con người nhận biết và đáp lại tình yêu của Ngài. Thiên Chúa đã đi vào dòng lịch sử nhân loại, ngang qua dân tộc Israel, dân Ngài tuyển chọn trước tiên, để mạc khải, thi thố quyền năng và thực thi kế hoạch cứu độ nhân loại. Thiên Chúa đã thực thi trọn vẹn kế hoạch cứu độ nhân loại nơi người con dấu ái, duy nhất của Ngài là Chúa Giêsu Kitô. Chính Chúa Giêsu đã nhập thể, nhập thế, đã loan báo Tin Mừng cứu độ, vì yêu thương nhân loại đã chịu khổ hình, chịu chết và phục sinh vinh hiển hầu cứu độ con người (x. Cv 4,12; 2 Cr 5,15). Hiện giờ Chúa Giêsu Phục sinh vẫn đang sống và hiện diện với con người (trong đó có tôi, có bạn), để dẫn đưa con người vào trong sự sống, sự viên mãn của Thiên Chúa. Chỉ có Ngài là Chúa và là Cứu Chúa của tôi. Chỉ có Ngài mới có thể cứu tôi khỏi thân xác hay chết này (như thánh Phaolô đã từng nói) để đưa tôi vào trong sự sống vinh quang. Công đồng Vatican II của Giáo Hội chúng tôi diễn tả rất rõ: "… Vì quá nhân từ thương xót, Thiên Chúa tự ý dựng nên chúng ta, và lại nhưng không mời gọi chúng ta tham dự sự sống và vinh hiển với Ngài… Thật vậy, Thiên Chúa muốn mời gọi mọi người tham dự vào sự sống của Ngài, không những chỉ từng cá nhân không liên lạc gì với nhau, mà Ngài còn liên kết họ thành một dân duy nhất, trong đó đoàn tụ mọi con cái đã tản mác khắp nơi" (Ad Gentes số 2 tr603).
Trải qua dòng lịch sử, con người không ngừng khám phá, tin tưởng và đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa và lời hứa cứu độ của Ngài. Từ Abraham - được mệnh danh là cha của những kẻ tin - đến các tông đồ, các thế hệ sau đó và đến chúng tôi (trong đó có tôi) không ngừng sống và "chuyển giao di sản đức tin và niềm hy vọng" vào Thiên Chúa tình yêu, vào Chúa Giêsu Kitô. Tôi và những người tin không ngừng tuyên xưng niềm tin trong cộng đoàn Hội thánh với niềm hy vọng, phó thác, yêu mến. Thực ra, sống trọn niềm tin, niềm hy vọng không thể tự mình tôi có thể sống được, nhưng tôi luôn cậy dựa vào ơn Chúa giúp. Sách Giáo lý Công giáo có nói: "Nhân đức trông cậy là nhân đức đối thần làm cho ta ước ao Nước Trời và sự sống vĩnh cửu làm hạnh phúc của ta, tin tưởng vào những lời hứa của Chúa Kitô và không dựa vào sức mạnh của mình, nhưng dựa vào sự tự lực của ân sủng Chúa Thánh Thần" (Số 1817; x. Dt10,23; Rm 4,18; 5,5; Tt 3,6-7; 1 Tx 5,8).
Có một tác giả đã viết: "Trong cuộc sống này, tương quan đối thần của lòng cậy trông vượt quá mọi khát vọng hạnh phúc trần thế, nhưng lại lãnh nhận tất cả, niêm ấn tất cả vào một mối: Chúa Kitô là hy vọng phúc lạc độc nhất và toàn diện". Thật thế, nơi Chúa Kitô, mọi sự trở nên thành toàn, viên mãn. Chính qua cái chết và phục sinh của Chúa Kitô, Người đã lôi kéo và dẫn đưa tất cả những ai tin tưởng, cậy trông, phó thác vào Người, đi vào trong sự sống dồi dào, viên mãn (x. Rm 5,5). "Ở nơi Thiên Chúa, vừa là lời Hứa, vừa là Bảo đảm. Vì yêu mến, Ngài đã hứa, và do thủy chung Ngài đã bảo đảm cho ta nơi Chúa Kitô Phục sinh". Tôi vẫn luôn xác tín điều đó và hằng hy vọng đạt được sự viên mãn, sự sống đời đời trong Chúa Kitô, cùng với cộng đoàn Hội Thánh. Và tôi có thể xác quyết rằng: "Có Chúa là có tất cả". Tôi xin được trưng dẫn những kinh nghiệm gặp gỡ Chúa Kitô cũng như những quả quyết chắc chắn của thánh Phaolô và của các thánh tông đồ. Sách Công vụ Tông đồ ghi nhận: Đức Giêsu Kitô Đấng cứu độ duy nhất (Cv 4,12); Đức Kitô Giêsu, hy vọng của ta (1Tm 1,1); Đức Kitô, Đấng làm giá chuộc thay cho loài người (1 Tm 2,4-5); Kitô hữu biết mình có mối hy vọng vinh quang (Cl 1,27)… Và đến lượt tôi cũng thế, tôi biết mình có mối hy vọng vinh quang nơi Chúa Kitô. Thật thế, chính Thiên Chúa hằng sống đã đi vào lịch sử nhân loại, lịch sử đời tôi, vực tôi dậy khỏi những yếu đuối tội lỗi và tôi hy vọng chắc chắn rằng Người sẽ dẫn tôi vào trong cõi phúc vĩnh hằng, sự sống đời đời. Tôi tin chắc rằng, điều ấy cũng xảy ra cho tất cả những người tin, và những ai đang hướng về Người, có thể trong đó có bạn nữa.
Trải qua bao thế hệ, Chúa luôn yêu mến và thủy chung với con người. Ngài vẫn luôn yêu mến và thủy chung với tôi. Quả thế chính Chúa Kitô phục sinh là một bảo đảm chắc thực cho tôi, cho mối hy vọng của tôi.
Mối hy vọng trong "thể động":
Nhờ ơn Chúa và tin tưởng vào Ngài, cho đến nay và chắc chắn trọn đời tôi, tôi vẫn luôn sống niềm hy vọng của tôi. Tôi luôn đặt niềm tin, yêu, phó thác, cậy trông vào Chúa Kitô - Cứu Chúa của tôi. Tôi luôn ý thức sống mạnh mẽ niềm hy vọng đích thực. Tôi luôn được mời gọi và thúc bách sống liên kết mật thiết với Chúa và thiết thân, yêu mến tha nhân, chia sẻ niềm hy vọng với tha nhân để rồi cùng dắt nhau đạt cho được niềm hy vọng đích thực là sự sống viên mãn trong Chúa Kitô. "Ta đọc ra được ý nghĩa của cuộc đời mọi anh em mình. Do đó đời sống người tin sẽ làm sao cùng với anh em mình ứng đáp được lời mời gọi cứu độ của Chúa, hầu làm thành một dân trên hành trình tiến về Nhà Cha". Tôi và tất cả những ai đang nỗ lực dấn thân và phục vụ đang chứng thực điều đó.
Tôi sống mối hy vọng của tôi trong "thể động" cũng là nỗ lực sống niềm hy vọng của cộng đoàn Kitô giáo, nghĩa là sống đời chứng tá, niềm vui, khiêm tốn, nhẫn nại, hy sinh, trung tín, thủy chung, cầu nguyện, trung thành sống thánh ý Thiên Chúa. Bởi lẽ “con đường của mối hy vọng phần phúc đời đời cũng là con đường cầu nguyện". "Chính sự cầu nguyện, người ta vững chắc sẽ được điều người ta hy vọng”. Thật vậy, tôi vẫn luôn hy vọng, sống niềm hy vọng bằng chính đời sống cầu nguyện. Chính nhờ cầu nguyện, tôi càng vững tâm, càng tin tưởng, càng yêu mến. Tôi luôn nỗ lực cố gắng mỗi ngày để mến Chúa và yêu người, hầu sống chứng tá cho niềm hy vọng mà tôi đã được thừa hưởng và lãnh nhận.
Nói đến đây, tôi nhớ đến lời của thánh Phêrô nhắc nhở: "Anh em hãy sẵn sàng làm chứng về mối hy vọng anh em có nơi mình anh em" (1 Pr 3,15). Thật thế, lời của thánh Phêrô như là lời động viên, khích lệ tôi sống trọn vẹn niềm hy vọng và tích cực làm chứng về niềm hy vọng ấy. Có lẽ hiện nay, bạn cũng thấy tôi đang làm chứng, sống triệt để hơn cho niềm hy vọng bằng chính đời sống hiến dâng trong đời sống tu trì. Bởi lẽ tôi luôn đặt niềm hy vọng của tôi trên căn cứ đích thật là chính Chúa Giêsu Kitô, nguồn sống và ơn cứu độ của tôi. Tôi xin mạnh mẽ nói như Công đồng Vatican II rằng: "Được mạnh mẽ nhờ niềm hy vọng, người tín hữu (tôi) tiến lên đón nhận ngày sống lại" (x. MV 22).
Thời của cứu rỗi:
Ai hy vọng đến cùng sẽ được cứu rỗi (x. Mt 10,22b), được "an nghỉ trong Chúa" (thánh Augustin). Lời Chúa luôn thúc bách, mời gọi tôi (và cả bạn nữa) sống trọn vẹn cho Thiên Chúa, dường như không thể chậm trễ, chần chừ. Nếu không, tôi và bạn sẽ bỏ lỡ và có thể nói là mất luôn ơn cứu rỗi và được sống viên mãn trong Chúa Kitô. Chúa đã đến, đang đến và sẽ đến và tôi cũng như bạn hãy mở lòng ra đón Người. Đây không phải là một lời khuyến thiện đạo đức, nhưng là lời chân thành liên quan đến cả vận mệnh hư đi mất hay sống tròn đầy trong Thiên Chúa, của tôi cũng như của bạn.
Tôi, bạn và mọi người đang sống trên trần gian này, đang cùng đồng hành trên cuộc hành trình lữ thứ. Chúng ta đang tiến lên trên hành trình ấy. Chúng ta sẽ tiến đến cái đích cuối cùng là Thiên Chúa, là Đức Kitô hằng sống, Đấng đem lại hạnh phúc đời đời cho con người (trong đó có tôi và bạn). Có thể đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra được một thứ ánh sáng và ơn thúc đẩy từ bên trong, để rồi đón nhận ơn đức tin và niềm hy vọng Kitô giáo, thì đó quả là một mối phúc cho bạn và là niềm vui cho tôi, cho cộng đoàn Hội Thánh và cho Thiên Chúa. Hy vọng chúng ta được viên mãn trong Thiên Chúa. Quả thế, tôi vẫn luôn xác tín Chúa Kitô là nguồn sống và là mối hy vọng độc nhất của tôi. Tôi được mời gọi để nhận Người làm Cứu Chúa của tôi. Để có được Chúa, để đạt được cùng đích của niềm hy vọng, tôi phải có lòng tin, yêu phó thác, cậy trông và không ngừng sống toàn diện con người cách trọn vẹn trong sự liên kết với Chúa và yêu mến tha nhân. Vì vậy, tôi không ngừng sống niềm hy vọng của tôi. Sau đây, tôi xin mượn lời của Công đồng Vatican II để nói lên xác quyết và niềm hy vọng của mình và để kết thúc chia sẻ này: "Tôi tin rằng, đầu mối, trung tâm và cùng đích của toàn thể lịch sử nhân loại đều ở trong Đức Kitô, là Chúa và là Thầy của tôi… nền tảng cuối cùng, ơn cứu độ viên mãn là chính Chúa Kitô, Đấng hôm qua, hôm nay và mãi mãi (x. Gaudium et Spes số 10 tr739)./.
Vậy phải chăng còn có mối hy vọng lớn lao vượt quá những hy vọng trần gian kể trên? Đúng vậy, còn có mối hy vọng vượt quá những hy vọng trần gian: Hy vọng ấy dẫn con người đến hạnh phúc, sự sống trường cửu trong Thiên Chúa, trong Đức Giêsu Kitô, Cứu Chúa của nhân loại. Quả thế, tôi dám lấy đời mình ra để làm chứng cho niềm hy vọng vào Chúa Kitô, vào sự sống đời đời mà tôi đang sống. Tôi dám quả quyết rằng, đây chính là mối hy vọng đích thật.
Tôi đang sống mối hy vọng đích thật: mối hy vọng Kitô giáo
Tôi xin mượn lời Thánh Vịnh 26 để nói lên niềm xác tín của tôi: "Nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi, chính là Chúa" (TV 26,1).
Ngay từ thuở ban đầu, Thiên Chúa đã yêu thương và muốn cứu độ con người. Ngài đã tự mạc khải mình ra để con người nhận biết và đáp lại tình yêu của Ngài. Thiên Chúa đã đi vào dòng lịch sử nhân loại, ngang qua dân tộc Israel, dân Ngài tuyển chọn trước tiên, để mạc khải, thi thố quyền năng và thực thi kế hoạch cứu độ nhân loại. Thiên Chúa đã thực thi trọn vẹn kế hoạch cứu độ nhân loại nơi người con dấu ái, duy nhất của Ngài là Chúa Giêsu Kitô. Chính Chúa Giêsu đã nhập thể, nhập thế, đã loan báo Tin Mừng cứu độ, vì yêu thương nhân loại đã chịu khổ hình, chịu chết và phục sinh vinh hiển hầu cứu độ con người (x. Cv 4,12; 2 Cr 5,15). Hiện giờ Chúa Giêsu Phục sinh vẫn đang sống và hiện diện với con người (trong đó có tôi, có bạn), để dẫn đưa con người vào trong sự sống, sự viên mãn của Thiên Chúa. Chỉ có Ngài là Chúa và là Cứu Chúa của tôi. Chỉ có Ngài mới có thể cứu tôi khỏi thân xác hay chết này (như thánh Phaolô đã từng nói) để đưa tôi vào trong sự sống vinh quang. Công đồng Vatican II của Giáo Hội chúng tôi diễn tả rất rõ: "… Vì quá nhân từ thương xót, Thiên Chúa tự ý dựng nên chúng ta, và lại nhưng không mời gọi chúng ta tham dự sự sống và vinh hiển với Ngài… Thật vậy, Thiên Chúa muốn mời gọi mọi người tham dự vào sự sống của Ngài, không những chỉ từng cá nhân không liên lạc gì với nhau, mà Ngài còn liên kết họ thành một dân duy nhất, trong đó đoàn tụ mọi con cái đã tản mác khắp nơi" (Ad Gentes số 2 tr603).
Trải qua dòng lịch sử, con người không ngừng khám phá, tin tưởng và đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa và lời hứa cứu độ của Ngài. Từ Abraham - được mệnh danh là cha của những kẻ tin - đến các tông đồ, các thế hệ sau đó và đến chúng tôi (trong đó có tôi) không ngừng sống và "chuyển giao di sản đức tin và niềm hy vọng" vào Thiên Chúa tình yêu, vào Chúa Giêsu Kitô. Tôi và những người tin không ngừng tuyên xưng niềm tin trong cộng đoàn Hội thánh với niềm hy vọng, phó thác, yêu mến. Thực ra, sống trọn niềm tin, niềm hy vọng không thể tự mình tôi có thể sống được, nhưng tôi luôn cậy dựa vào ơn Chúa giúp. Sách Giáo lý Công giáo có nói: "Nhân đức trông cậy là nhân đức đối thần làm cho ta ước ao Nước Trời và sự sống vĩnh cửu làm hạnh phúc của ta, tin tưởng vào những lời hứa của Chúa Kitô và không dựa vào sức mạnh của mình, nhưng dựa vào sự tự lực của ân sủng Chúa Thánh Thần" (Số 1817; x. Dt10,23; Rm 4,18; 5,5; Tt 3,6-7; 1 Tx 5,8).
Có một tác giả đã viết: "Trong cuộc sống này, tương quan đối thần của lòng cậy trông vượt quá mọi khát vọng hạnh phúc trần thế, nhưng lại lãnh nhận tất cả, niêm ấn tất cả vào một mối: Chúa Kitô là hy vọng phúc lạc độc nhất và toàn diện". Thật thế, nơi Chúa Kitô, mọi sự trở nên thành toàn, viên mãn. Chính qua cái chết và phục sinh của Chúa Kitô, Người đã lôi kéo và dẫn đưa tất cả những ai tin tưởng, cậy trông, phó thác vào Người, đi vào trong sự sống dồi dào, viên mãn (x. Rm 5,5). "Ở nơi Thiên Chúa, vừa là lời Hứa, vừa là Bảo đảm. Vì yêu mến, Ngài đã hứa, và do thủy chung Ngài đã bảo đảm cho ta nơi Chúa Kitô Phục sinh". Tôi vẫn luôn xác tín điều đó và hằng hy vọng đạt được sự viên mãn, sự sống đời đời trong Chúa Kitô, cùng với cộng đoàn Hội Thánh. Và tôi có thể xác quyết rằng: "Có Chúa là có tất cả". Tôi xin được trưng dẫn những kinh nghiệm gặp gỡ Chúa Kitô cũng như những quả quyết chắc chắn của thánh Phaolô và của các thánh tông đồ. Sách Công vụ Tông đồ ghi nhận: Đức Giêsu Kitô Đấng cứu độ duy nhất (Cv 4,12); Đức Kitô Giêsu, hy vọng của ta (1Tm 1,1); Đức Kitô, Đấng làm giá chuộc thay cho loài người (1 Tm 2,4-5); Kitô hữu biết mình có mối hy vọng vinh quang (Cl 1,27)… Và đến lượt tôi cũng thế, tôi biết mình có mối hy vọng vinh quang nơi Chúa Kitô. Thật thế, chính Thiên Chúa hằng sống đã đi vào lịch sử nhân loại, lịch sử đời tôi, vực tôi dậy khỏi những yếu đuối tội lỗi và tôi hy vọng chắc chắn rằng Người sẽ dẫn tôi vào trong cõi phúc vĩnh hằng, sự sống đời đời. Tôi tin chắc rằng, điều ấy cũng xảy ra cho tất cả những người tin, và những ai đang hướng về Người, có thể trong đó có bạn nữa.
Trải qua bao thế hệ, Chúa luôn yêu mến và thủy chung với con người. Ngài vẫn luôn yêu mến và thủy chung với tôi. Quả thế chính Chúa Kitô phục sinh là một bảo đảm chắc thực cho tôi, cho mối hy vọng của tôi.
Mối hy vọng trong "thể động":
Nhờ ơn Chúa và tin tưởng vào Ngài, cho đến nay và chắc chắn trọn đời tôi, tôi vẫn luôn sống niềm hy vọng của tôi. Tôi luôn đặt niềm tin, yêu, phó thác, cậy trông vào Chúa Kitô - Cứu Chúa của tôi. Tôi luôn ý thức sống mạnh mẽ niềm hy vọng đích thực. Tôi luôn được mời gọi và thúc bách sống liên kết mật thiết với Chúa và thiết thân, yêu mến tha nhân, chia sẻ niềm hy vọng với tha nhân để rồi cùng dắt nhau đạt cho được niềm hy vọng đích thực là sự sống viên mãn trong Chúa Kitô. "Ta đọc ra được ý nghĩa của cuộc đời mọi anh em mình. Do đó đời sống người tin sẽ làm sao cùng với anh em mình ứng đáp được lời mời gọi cứu độ của Chúa, hầu làm thành một dân trên hành trình tiến về Nhà Cha". Tôi và tất cả những ai đang nỗ lực dấn thân và phục vụ đang chứng thực điều đó.
Tôi sống mối hy vọng của tôi trong "thể động" cũng là nỗ lực sống niềm hy vọng của cộng đoàn Kitô giáo, nghĩa là sống đời chứng tá, niềm vui, khiêm tốn, nhẫn nại, hy sinh, trung tín, thủy chung, cầu nguyện, trung thành sống thánh ý Thiên Chúa. Bởi lẽ “con đường của mối hy vọng phần phúc đời đời cũng là con đường cầu nguyện". "Chính sự cầu nguyện, người ta vững chắc sẽ được điều người ta hy vọng”. Thật vậy, tôi vẫn luôn hy vọng, sống niềm hy vọng bằng chính đời sống cầu nguyện. Chính nhờ cầu nguyện, tôi càng vững tâm, càng tin tưởng, càng yêu mến. Tôi luôn nỗ lực cố gắng mỗi ngày để mến Chúa và yêu người, hầu sống chứng tá cho niềm hy vọng mà tôi đã được thừa hưởng và lãnh nhận.
Nói đến đây, tôi nhớ đến lời của thánh Phêrô nhắc nhở: "Anh em hãy sẵn sàng làm chứng về mối hy vọng anh em có nơi mình anh em" (1 Pr 3,15). Thật thế, lời của thánh Phêrô như là lời động viên, khích lệ tôi sống trọn vẹn niềm hy vọng và tích cực làm chứng về niềm hy vọng ấy. Có lẽ hiện nay, bạn cũng thấy tôi đang làm chứng, sống triệt để hơn cho niềm hy vọng bằng chính đời sống hiến dâng trong đời sống tu trì. Bởi lẽ tôi luôn đặt niềm hy vọng của tôi trên căn cứ đích thật là chính Chúa Giêsu Kitô, nguồn sống và ơn cứu độ của tôi. Tôi xin mạnh mẽ nói như Công đồng Vatican II rằng: "Được mạnh mẽ nhờ niềm hy vọng, người tín hữu (tôi) tiến lên đón nhận ngày sống lại" (x. MV 22).
Thời của cứu rỗi:
Ai hy vọng đến cùng sẽ được cứu rỗi (x. Mt 10,22b), được "an nghỉ trong Chúa" (thánh Augustin). Lời Chúa luôn thúc bách, mời gọi tôi (và cả bạn nữa) sống trọn vẹn cho Thiên Chúa, dường như không thể chậm trễ, chần chừ. Nếu không, tôi và bạn sẽ bỏ lỡ và có thể nói là mất luôn ơn cứu rỗi và được sống viên mãn trong Chúa Kitô. Chúa đã đến, đang đến và sẽ đến và tôi cũng như bạn hãy mở lòng ra đón Người. Đây không phải là một lời khuyến thiện đạo đức, nhưng là lời chân thành liên quan đến cả vận mệnh hư đi mất hay sống tròn đầy trong Thiên Chúa, của tôi cũng như của bạn.
Tôi, bạn và mọi người đang sống trên trần gian này, đang cùng đồng hành trên cuộc hành trình lữ thứ. Chúng ta đang tiến lên trên hành trình ấy. Chúng ta sẽ tiến đến cái đích cuối cùng là Thiên Chúa, là Đức Kitô hằng sống, Đấng đem lại hạnh phúc đời đời cho con người (trong đó có tôi và bạn). Có thể đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra được một thứ ánh sáng và ơn thúc đẩy từ bên trong, để rồi đón nhận ơn đức tin và niềm hy vọng Kitô giáo, thì đó quả là một mối phúc cho bạn và là niềm vui cho tôi, cho cộng đoàn Hội Thánh và cho Thiên Chúa. Hy vọng chúng ta được viên mãn trong Thiên Chúa. Quả thế, tôi vẫn luôn xác tín Chúa Kitô là nguồn sống và là mối hy vọng độc nhất của tôi. Tôi được mời gọi để nhận Người làm Cứu Chúa của tôi. Để có được Chúa, để đạt được cùng đích của niềm hy vọng, tôi phải có lòng tin, yêu phó thác, cậy trông và không ngừng sống toàn diện con người cách trọn vẹn trong sự liên kết với Chúa và yêu mến tha nhân. Vì vậy, tôi không ngừng sống niềm hy vọng của tôi. Sau đây, tôi xin mượn lời của Công đồng Vatican II để nói lên xác quyết và niềm hy vọng của mình và để kết thúc chia sẻ này: "Tôi tin rằng, đầu mối, trung tâm và cùng đích của toàn thể lịch sử nhân loại đều ở trong Đức Kitô, là Chúa và là Thầy của tôi… nền tảng cuối cùng, ơn cứu độ viên mãn là chính Chúa Kitô, Đấng hôm qua, hôm nay và mãi mãi (x. Gaudium et Spes số 10 tr739)./.