THÁI BÌNH - Khác với hàng trăm năm trước, năm nay Giáo họ nhỏ bé Bổng Điền đón cái Tết linh đình và đầy ý nghĩa, đó là Hành hương Minh Niên kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp.
Để chuẩn bị cho cuộc hành hương này, bà con giáo dân đã phải làm một khán đài ngoài nhà thờ, trên một cái ao lớn. Trời rét căm, nhưng bà con đã hoàn thành xuất sắc được một khán đài khang trang đủ để Đức Giám mục và một số cha trong Giáo Phận Thái Bình dâng thánh lễ.
Sáng sớm Mồng Một Tết Kỷ Sửu 2009, nhìn ra ngoài, tôi thấy bầu trời u ám và sân ướt nhẹp, gió to ào ào, trời rét quá thể, nhiệt độ vào khoảng 9-10 độ! (thậm chí đến 10 giờ sáng vẫn còn vắng bóng người đi ngoài đường!) Khủng khiếp! Tôi tự nhủ, kiểu này tiêu rồi, 4 giờ chiều nay làm sao có thể hành hương và cử hành thánh lễ đây? Gần 2 giờ chiều, cha con vẫn còn vừa cầu nguyện vừa bàn tính phương cách để đối phó với thời tiết hết sức khắc nghiệt. Nhiều phương cách đã được đưa ra, nào là phải dâng lễ trong nhà thờ, nào là phải đưa lễ đài vào mái hiên nhà. Song có một phương cách hữu hiệu hơn, đó là lấy bạt dầy vây kín ba mặt phía sau và hai bên! Cuối cùng gió lớn
cũng chào thua! Mọi người ai nấy có thể yên tâm được rồi! Đức cha và quý cha có thể dâng lễ cách tự do thoải mái, không sợ gió rét nữa!
Giờ hành hương đã đến, giáo dân ta và cả lương dân nữa đã lũ lượt kéo nhau về nhà thờ Bổng Điền. Ai nấy đều phải mặc áo thật dầy, có cả mũ len nữa để chống cái lạnh thấu xương mà tham dự lễ hành hương cho trọn vẹn sốt sắng.
3 giờ 35 phút, Đức cha P.X Nguyễn Văn Sang đã tới khuôn viên nhà thờ. Tôi nghe thấy vài tiếng nổ từ ống pháo giấy để chúc mừng ngài.
Đúng 4 giờ, Đức cha Giáo Phận đã dâng thánh lễ cầu nguyện cách đặc biệt cho giáo dân Bổng Điền, cho Giáo Phận và cho Tổ Quốc. Trong bài chia sẻ, ngài đã nhấn mạnh đến việc mọi người phải hướng về Mùa Xuân Vĩnh Cửu trên trời, nơi đó, Chúa của mùa Xuân đang ngự trị; đến công cuộc truyền giáo ở Bổng Điền. Ngài bảo, Bổng Điền là cửa ngõ, là địa đầu của Thái Bình nên có thể ví như cửa Thiên Đàng! Vì rằng nếu mỗi người góp công góp sức vào việc truyền giáo, có nghĩa là đang dẫn người khác đến cửa Thiên Đàng vậy! Ước gì điều này trở thành hiện thực!
Giờ hành hương và thánh lễ đã diễn ra tốt đẹp. Mọi người đêu thở phào nhẹ nhõm. Ngoài trời vẫn còn gió lớn và rét căm.
Sau thánh lễ, Đức Giám mục đã cùng với cha Tổng Đại Diện, cha Quản nhiệm Giáo họ và một số giáo dân đã đi thăm viếng và chúc Tết 5 gia đình có hoàn cảnh khó khăn, trong đó có 3 gia đình Công Giáo và 2 gia đình lương dân. Tuy món quà Tết nhỏ bé nhưng nói lên tấm lòng của vị chủ chăn Giáo Phận đã quan tâm và lo lắng cho cả lương lẫn giáo, gây nên tinh thần yêu thương, lá lành đùm lá rách, tinh thần truyền giáo của bà con giáo dân Bổng Điền nói riêng và bà con giáo dân Giáo Phận nói chung.
Đi thăm viếng và chúc Tết xong, cha con quây quần dùng bữa cơm thân mật trong dịp đầu Xuân, cùng nhau chia sẻ niềm vui trong tình cha con đầy sự thân thiện và yêu mến. Nhìn mọi người rạng rỡ, tôi chợt thấy mùa xuân đã, đang nảy nở và nhân rộng ra trên mảnh đất thân yêu này.
Ngoài trời gió to, rét mướt. Song, tấm lòng của bà con giáo dân dường như được sưởi ấm, ấm dần, ấm dần, vì được cùng Chúa của mùa Xuân, Mẹ Hằng Cứu Giúp đón một cái Tết đầy ý nghĩa và “xôm tụ”. Hy vọng rồi đây, trải qua năm tháng, bà con mình với tấm lòng không chỉ nóng lên cho riêng bản thân, mà còn có thể sưởi ấm người khác bằng chính trái tim và hơi ấm của Đấng Cứu Thế. Rồi đây tình yêu sẽ nối kết tình yêu, sự sống nối kết sự sống, mùa Xuân sẽ nối kết tiếp nối với mùa Xuân vĩnh cửu chẳng bao giờ héo úa, chẳng bao giờ tàn phai.
Để chuẩn bị cho cuộc hành hương này, bà con giáo dân đã phải làm một khán đài ngoài nhà thờ, trên một cái ao lớn. Trời rét căm, nhưng bà con đã hoàn thành xuất sắc được một khán đài khang trang đủ để Đức Giám mục và một số cha trong Giáo Phận Thái Bình dâng thánh lễ.
Sáng sớm Mồng Một Tết Kỷ Sửu 2009, nhìn ra ngoài, tôi thấy bầu trời u ám và sân ướt nhẹp, gió to ào ào, trời rét quá thể, nhiệt độ vào khoảng 9-10 độ! (thậm chí đến 10 giờ sáng vẫn còn vắng bóng người đi ngoài đường!) Khủng khiếp! Tôi tự nhủ, kiểu này tiêu rồi, 4 giờ chiều nay làm sao có thể hành hương và cử hành thánh lễ đây? Gần 2 giờ chiều, cha con vẫn còn vừa cầu nguyện vừa bàn tính phương cách để đối phó với thời tiết hết sức khắc nghiệt. Nhiều phương cách đã được đưa ra, nào là phải dâng lễ trong nhà thờ, nào là phải đưa lễ đài vào mái hiên nhà. Song có một phương cách hữu hiệu hơn, đó là lấy bạt dầy vây kín ba mặt phía sau và hai bên! Cuối cùng gió lớn
cũng chào thua! Mọi người ai nấy có thể yên tâm được rồi! Đức cha và quý cha có thể dâng lễ cách tự do thoải mái, không sợ gió rét nữa!
Giờ hành hương đã đến, giáo dân ta và cả lương dân nữa đã lũ lượt kéo nhau về nhà thờ Bổng Điền. Ai nấy đều phải mặc áo thật dầy, có cả mũ len nữa để chống cái lạnh thấu xương mà tham dự lễ hành hương cho trọn vẹn sốt sắng.
3 giờ 35 phút, Đức cha P.X Nguyễn Văn Sang đã tới khuôn viên nhà thờ. Tôi nghe thấy vài tiếng nổ từ ống pháo giấy để chúc mừng ngài.
Đúng 4 giờ, Đức cha Giáo Phận đã dâng thánh lễ cầu nguyện cách đặc biệt cho giáo dân Bổng Điền, cho Giáo Phận và cho Tổ Quốc. Trong bài chia sẻ, ngài đã nhấn mạnh đến việc mọi người phải hướng về Mùa Xuân Vĩnh Cửu trên trời, nơi đó, Chúa của mùa Xuân đang ngự trị; đến công cuộc truyền giáo ở Bổng Điền. Ngài bảo, Bổng Điền là cửa ngõ, là địa đầu của Thái Bình nên có thể ví như cửa Thiên Đàng! Vì rằng nếu mỗi người góp công góp sức vào việc truyền giáo, có nghĩa là đang dẫn người khác đến cửa Thiên Đàng vậy! Ước gì điều này trở thành hiện thực!
Giờ hành hương và thánh lễ đã diễn ra tốt đẹp. Mọi người đêu thở phào nhẹ nhõm. Ngoài trời vẫn còn gió lớn và rét căm.
Sau thánh lễ, Đức Giám mục đã cùng với cha Tổng Đại Diện, cha Quản nhiệm Giáo họ và một số giáo dân đã đi thăm viếng và chúc Tết 5 gia đình có hoàn cảnh khó khăn, trong đó có 3 gia đình Công Giáo và 2 gia đình lương dân. Tuy món quà Tết nhỏ bé nhưng nói lên tấm lòng của vị chủ chăn Giáo Phận đã quan tâm và lo lắng cho cả lương lẫn giáo, gây nên tinh thần yêu thương, lá lành đùm lá rách, tinh thần truyền giáo của bà con giáo dân Bổng Điền nói riêng và bà con giáo dân Giáo Phận nói chung.
Đi thăm viếng và chúc Tết xong, cha con quây quần dùng bữa cơm thân mật trong dịp đầu Xuân, cùng nhau chia sẻ niềm vui trong tình cha con đầy sự thân thiện và yêu mến. Nhìn mọi người rạng rỡ, tôi chợt thấy mùa xuân đã, đang nảy nở và nhân rộng ra trên mảnh đất thân yêu này.
Ngoài trời gió to, rét mướt. Song, tấm lòng của bà con giáo dân dường như được sưởi ấm, ấm dần, ấm dần, vì được cùng Chúa của mùa Xuân, Mẹ Hằng Cứu Giúp đón một cái Tết đầy ý nghĩa và “xôm tụ”. Hy vọng rồi đây, trải qua năm tháng, bà con mình với tấm lòng không chỉ nóng lên cho riêng bản thân, mà còn có thể sưởi ấm người khác bằng chính trái tim và hơi ấm của Đấng Cứu Thế. Rồi đây tình yêu sẽ nối kết tình yêu, sự sống nối kết sự sống, mùa Xuân sẽ nối kết tiếp nối với mùa Xuân vĩnh cửu chẳng bao giờ héo úa, chẳng bao giờ tàn phai.