CHÚA NHẬT XIII TN (B)
Khôn ngoan 1: 13-15,2:23-24; Tv 29; 2 Côrintô 8: 7-9, 13-15; Máccô 5: 21-43

Cũng như ông Lazarô, đứa bé gái mà Chúa Giêsu chữa sống lại sẽ phải chết. Ai biết được lý do vì sao cô bé đó chết lần thứ hai. Có thể cô ta chết lúc sinh chăng? Hay là chết vì mắc phải căn bệnh đang phổ biến trong xã hội thời đó? Cô ta có thể sống đủ lâu để có con, và có cháu nội ngoại. Có thể khi cô ta nằm hấp hối trên giường, những người trong gia đình họp nhau xung quanh để nhìn cô trút hơi thở cuối cùng. Cô ta chết khi nào. Và một lần nữa sẽ có những nghi lễ truyền thống. Gia đình sẻ thuê người thổi sáo và nhóm người khóc cho cô. Hàng xóm có thể nghe tiếng thổi sáo và người than khóc là con gái ông Gia-ia lại chết một lần nữa.

Biết đâu, một số người lớn tuổi trong số họ có thể nhớ lại khi cô ta chết lúc 12 tuổi. Họ có thể kể cho những người còn trẻ là làm sao cha cô ta, một quan chức cấp cao trong hội đường, đã bỏ qua những thành kiến kỳ thị về việc rao giảng của Chúa Giêsu đi tìm Ngài, để xin Chúa Giêsu, kể cả việc phải quỳ xuống trước mặt Chúa Giêsu để cầu xin sự sống cho con gái ông. Bệnh tật và sự chết đụng đến chúng ta có một mãnh lực làm xé toan lớp vỏ bọc của lòng tự trọng, và vị thế xả hội nơi mổi người chúng ta. Nó chạm vào chúng ta ở nơi chúng ta dễ bị tổn thương nhất, và nó tước bỏ những ảo tưởng nơi mỗi người trong chúng ta và nhắc chúng ta rằng, mặc dù chúng ta có quan trọng đến đâu trong mắt người khác, chúng ta vẫn là phàm nhân - có nhiều giới hạn và tạm thời ở trên trái đất này. Và bởi thể, con gái ông Gia-ia đã chết một lần nữa và Chúa Giêsu không có đó để giúp gia đình đang đau buồn. Chúa Giêsu làm phép lạ chữa con gái ông Gia-ia chỉ một lần thôi, một cử chỉ chứng tỏ uy quyền của Ngài.

Cộng đoàn tín hữu ghi nhớ câu chuyện này và truyền lại cho chúng ta, Họ chỉ nghĩ đó như là một phép lạ mà thôi, và khi nhìn vào phép lạ đó, họ nghĩ là Chúa Giêsu làm cho đứa bé gái sống lại hơn là Ngài đã ban sự sống cho nó. Thật ra họ trông thấy yếu tố quan trọng trong câu chuyện có liên quan đến chúng ta, khi đời sống chúng ta thường bị rúng động bởi cái chết của những người thân yêu, nhất là sau khi 600,000 người trên đất nước chúng ta đã chết và hàng triệu người khác đã chết trên thế giới vì đại dịch COVID. Ngoài ra, chúng ta sẽ phải đối mặt với cái chết của chính mình vào một ngày nào đó. Những gì Chúa Giêsu đã làm cho cô bé con ông Gia-ia có ý nghĩa cho chúng ta ngày nay không?

Tổ tiên của chúng ta trong cùng đức tin đã tin như thế. Bạn có thể nghĩ như vậy qua cách họ kể lại câu chuyện. Họ gợi ý đến việc như: họ nói đến hy vọng về sự sống lại trong cách họ kể chuyện. Thí dụ như: họ nói ông Gia-ia xin cho con gái ông ta được "sống lại" và được "khỏe mạnh". Cả 2 từ đó có ý nghĩa đặc biệt. Trong Giáo hội tiên khởi, lời rao giảng dùng hai từ ngử đó nói về sự "cứu rổi" và sự "sống đời đời". Tổ tiên cùng đức tin của chúng ta tin rằng khi Chúa Giêsu làm phép lạ này, Ngài cho thấy Ngài đang ban ơn cứu rổi và sự sống đời đời cho người đã chết.

Tôi nghe thấy tiếng vọng lại từ bài Phúc âm hôm nay với câu chuyện ông Gia-ia và đứa con gái ông đang bị bệnh nặng trong một cuộc nói chuyện với một người mẹ cách đây vài năm về trước. Bà ta nói với tôi là đứa con trai của bà ta một trong những vũ công trong các bữa tiệc sinh nhật nhẹ là uống cà phê và ăn bánh ngọt. Chắc bạn còn nhớ trong các bữa tiệc nhẹ của những thanh thiếu niên đã phổ biến rộng trong gới trẻ hiện nay, họ nhảy múa suốt đêm trong các nhà kho. Họ nhảy múa và rồi việc này xãy qua việc khác, lẽ cố nhiên hiện trạng này thường xảy ra trước khi có lệnh cấm tụ tập trong lúc có cơn đại dịch COVID. Họ đã dùng thuốc LẮC để giúp họ tìm cảm hứng, hăng say với tiếng nhạc và bước nhảy. Bà ta xin tôi cầu nguyện. Tiếng vọng này nói lại những ý nghĩ của nhiều phụ huynh đã xin cầu nguyện cho các con cái họ đang gặp khó khăn. Bà ta cũng nói đến các chuyên gia tư vấn về ma tuý, để biết cách tiếp cận và nói chuyện với con trai mình và nhờ anh ta giúp đở. Vang vọng lại lời trong bài Phúc âm, lời cầu nguyện của bà ta xin cho con trai bà ta có thể sống "mạnh khỏe". Bà ta muốn giúp, không chỉ giúp cho con trai bà thoát khỏi ma tuý mà còn để cho anh ấy tìm hiểu sâu sắc về ỹ nghĩa của đời sống của mình. Bà hy vọng người con trai của bà có đức tin vào Chúa Giêsu và có cảm nghiệm được tình yêu của bà và cộng đoàn. Cũng như ông Gia-ia, bà ta muốn xin Chúa Giêsu đưa tay giúp đở, thức tỉnh con trai bà, để qua lời cầu của bà, Chúa Giêsu có thể tiếp cận và chạm vào con trai bà, kéo cho nó ra khỏi “giấc ngủ” mà nó đang chìm đắm; hồi tỉnh lại và "sống" (Tôi tự hỏi, đó có phải là một cách cầu nguyện cho một người thân yêu của chúng ta. Hãy tưởng tượng nắm lấy tay Chúa Giêsu và yên lặng đưa Ngài đến bên cạnh người thân mà chúng ta quan tâm đang khó khăn này. Không cần phải nói lời nào cả. Hãy để Chúa Giêsu trông thấy và hãy tin tưởng là Ngài sẽ biết phải làm gì để “nâng họ dậy”)

Có một hiện tượng tâm linh được mô tả ở đông phương gọi là "bừng tỉnh". Nó có thể xãy ra như thế này: Trong lúc chúng ta đang trãi qua cuộc sống đầy bận rộn, mọi lúc mọi nơi, từ việc này sang việc khác. Chúng ta đang xem truyền hình vào buổi tối khuya, rồi đi chợp mắt một chút, rồi lại bắt đầu bận rộn của ngày tiếp theo. Cơn đại dịch chỉ làm cho những việc này trở nên quá bận, bị giam cầm trong nhà hằng tháng chỉ thêm vào khối lượng công việc chứ không giảm bớt đi việc làm và trách nhiệm nặng. Chúng ta hầu như không có thì giờ để nhìn thấy sự sống hằng ngày hơn là lo cho sự sống nội tâm chúng ta.

Rồi có thể có sự kiện nào đó xãy ra trong công việc thường ngày làm gián đoạn thói quen xấu và làm cho chúng ta "bừng tỉnh". Có nhiều dịp có thể giúp chúng ta nghĩ đến việc nội tâm trong đời sống của chúng ta, để biết điều gì đã làm sai và cần thay đổi, hay có người quen thuộc vừa bị chết hay bị ốm nặng, hay hoặc sức khoẻ của chúng ta bị suy giảm đi do bị lão hoá, hay việc chúng ta phải ly hôn vì đời sống gia đình bị lơ là từ lâu v.v... Cho đến khi những sự kiện này xãy ra, chúng ta chưa được "bừng tỉnh". Chúng ta rà soát những nơi khác, xem những việc chúng ta nghĩ đến và đã làm cho đời sống chúng ta "thích thú", "hăng hái", có "ý nghĩa" hay "quan trọng". Nhưng có điều gì đó xãy ra với chúng ta. và bây giờ chúng ta mới biết là chúng ta đang trong giấc mộng. Điều gì đã xãy ra cho người con gái ông Gia-ia cũng có thể xãy ra cho chúng ta, và chúng ta vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ say ngay cả cái chết. Thật là một ơn huệ! Có ai đã đưa tay ra ân cần giúp chúng ta tỉnh thức. Sự sống lại xảy ra đã tỏ ra là một hồi chuông cảnh tỉnh. Chúng ta được "cứu rổi" và được trông thấy rõ ràng hơn hoàn cảnh của chúng ta. Ai là Đấng đã ban cho chúng ta sự sống?

Một cách khác mà chúng ta đã được nâng dậy: Câu chuyện đứa bé gái đã chết, người trong tang quyến đang than khóc như tỏ cho mọi người rỏ bé gái đã chết. Nhưng khi Chúa Giêsu nói đến tình trạng của cô ta, Chúa Giêsu gọi là "giấc ngủ", điều này khiến cho những người trong gia đình lúc đó buồn cười. Thánh Máccô cho chúng ta thấy những gì cộng đoàn tín hữu tuyên xưng về Chúa Giêsu. Sự chết giống như một giấc ngủ đối với Ngài. Và điều gì Ngài làm cho con gái ông Gia-ia, Ngài sẽ lay chúng ta tỉnh dậy ra khỏi “giấc ngủ”. Với đức tin là Chúa Giêsu có quyền năng để làm điều này, mỗi người trong chúng ta có thể đối mặt với cái chết của chính mình với can đảm mà Chúa Giêsu cho chúng ta thấy.

Chúa Giêsu bảo là bé gái cần thực phẩm để ăn. Điều gì có thể là một bằng chứng mạnh hơn và thuyết phục hơn để chứng tỏ rõ ràng là việc cô bé đã trở lại với cuộc sống? Việc cô bé ăn uống không chỉ là dấu chỉ là cô bé được phục hồi mọi chức năng của cơ thể. Trong văn hóa này, ăn uống với gia đình là một cách tỏ ra là có sức sống. Bạn có sống không chỉ với tư cách là một cá nhân, nhưng là một thành phần của một cộng đoàn. Cô bé được có đồ ăn bởi gia đình, và bởi thế cô ta đã hoàn toàn mạnh lại. Ai biết được cô ta đau ốm bao lâu và không ngồi vào bàn ăn với gia đình. Bây giờ cô ta đang ngồi vào bàn ăn với các người thân thương xung quanh cô ta. Linh mục giảng có thể nêu ra sự tương đương về đời sống tín hữu với bí tích Thánh Thể. Sau khi chúng ta đã "ngủ" trong Thiên Chúa hay đã chết vì tội lỗi, thì Chúa Kitô hằng sống "bừng tỉnh" chúng ta qua việc tha thứ tội lỗi cho chúng ta, và mời gọi chúng ta lại bàn ăn, và chúng ta được trở lại là thành phần sống động trong gia đình tín hữu. Chúng ta có thể một lần nữa ngồi vào bàn ăn với gia đình, Mình và Máu Thánh là sự Sống của Chúa Kitô.

Một lời nói về người phụ nữ chận Chúa Giêsu lại khi Ngài đi đến nhà ông Gia-ia. Người phụ nữ đó là người có việc làm. Còn gì khác, trong một xã hội nghèo đó, bà ta không có thể tìm đến nhiều thầy thuốc. Và bây giờ bà ta là người có bệnh băng huyết. Bà có thể bị coi là người ô uế theo đạo Do Thái. Bà ta không được phép vào thờ phượng trong Đền Thờ và phải tránh xa cộng đoàn để không làm ô uế cho những người khác. Thật là một câu chuyện nực cười. Có lẻ trước kia bà ta cũng quen biết với ông Gia-ia một giới chức trong hội đường, thậm chí là người có cùng mối quan hệ xã hội với ông ta và bây giờ bà ta không được phép vào hội đường nữa. Dù vậy nhu cầu và khả năng tự giải quyết những tình huốn tuyệt vọng của con người đã đưa họ đến với nhau. Và bây giờ bà ta và ông Gia-ia cùng họp nhất với nhau vì nhu cầu và đức tin vào Chúa Giêsu. Cả hai cùng ở trong cộng đoàn giống như chúng ta, trong thánh lễ này. Được hợp nhất bởi nhu cầu và đức tin trong Chúa Giêsu. Những khác biệt bề ngoài của chúng ta được bỏ qua một bên khi chúng ta cùng nhau tìm đến Ngài qua lời Chúa và Bí Tích Thánh Thể. Chúa Giêsu đến với chúng ta, cầm tay chúng ta và đưa chúng ta lên.

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP


13th SUNDAY (B) June 27, 2021
Wisdom 1: 13-15; 2: 23-24; 2 Corinthians 8: 7, 9, 13-15; Mark 5: 21-43
by Jude Siciliano, OP


Like Lazarus, the young girl Jesus raised from death died again. Who knows the cause of her second death. Did she die in childbirth? Was she felled by one of the common deadly diseases that afflicted people of that time? She may have lived long enough to have children, even grandchildren. Perhaps, as she lay dying, they gathered around her deathbed and watched as she breathed her last. When she did die, once again there would be the customary rituals. They would have hired flute players and a professional group of mourners. Neighbors would have heard the sounds and known that Jairus’ daughter had died – again.

Who knows, some of the older among them might recall how she had died when she was only 12. They would tell their young how her father, an important synagogue official, had put aside all the usual official prejudices against the preacher Jesus and gone to him, even falling down before him, to beg for the life of his daughter. Sickness and death have a way of shearing through the veneer of our self-importance and social standings. They touch us at our most vulnerable place, strip us of our illusions and remind us that, no matter how important we are in others’ eyes, we are still human – limited and temporary here on earth. And so, Jairus’ daughter dies again and Jesus is no longer around to help the grieving family. Did he perform that gracious miracle for Jairus’ daughter just once, a marvelous, but once-only gesture of his power?





The Christian community that saved this story and passed it on to us didn’t believe so. They saw more than a resuscitation in what Jesus did for the young girl. It is clear they saw important elements in the story that would relevant for us, whose lives are all-too-often shattered by the death of loved ones – especially after 600,000 have died in our country and millions elsewhere have succumbed to the COVID pandemic. In addition, we too must face our own deaths someday. Can what Jesus did for the girl have meaning for us today?

Our ancestors in faith believed so, you can tell by how they tell the story. They make hints: for example, they evoke hope in the resurrection in their telling. For example, Jairus asks that his daughter be made "well" and "live." Both words have special meaning. In the early church’s preaching they were used to indicate "salvation" and "eternal life." Our ancestors in faith believed that in performing this miracle, Jesus shows he is offering salvation and eternal life to the dead.

I hear echoes of today’s gospel story of Jairus and his critically ill daughter in a conversation I had some years back. A troubled mother chattered with me at a birthday party over coffee and cake. Her son was part of the Wave dance movement – you may remember how popular these events were among young partygoers. He would go out to huge dances in warehouses and spend entire nights there dancing – obviously this was before the pandemic restrictions. She knew that at such gatherings the drug Ecstasy was used to heighten the sights and sounds experienced by the dancers. She asked for prayers. It echoes what so many other parents have asked for their children in trouble. She had also been speaking to drug counselors so that she would know how to approach her son and get him help. Echoing the gospel, her prayers were that her son would get "well and live." She wanted to help, not just to get him off drugs, but that he might find deeper meaning in his life. She hoped he would have the faith she had in Jesus and experience the love and support she had in her faith community. Like Jairus, she wanted to take Jesus’ hand and lead him to the bedside of her son. She hoped that through her, Jesus might reach out and touch her son, raise him from the "sleep" that he was in so that he might arise and "live." (I wonder if that isn’t a way of praying for someone we love: imagine taking the hand of Jesus and silently leading him to the side of the one we are concerned about. No words necessary. Let him see and trust he will know what must be done to "raise them up.")

There is a spiritual phenomenon described in the East called "waking up." It may happen like this. We go through our busy lives running from one activity to another. We sedate ourselves in front of television late into the evening, grab some sleep and then start another rushed and too-busy day. The pandemic has only intensified these activities, being locked in for months has added, not reduced, our workload and responsibilities. We have barely had time to see to the basics of daily life, much less tend to our inner life.

Eventually something may interrupt this deadening routine and "wake us up." The possibilities are many: maybe we have a moment of dazzling insight about our lives, what is wrong and needs to be changed; perhaps someone close to us dies, or gets very sick; or our energies falter due to aging; we may go though a divorce because of a marriage long neglected, etc. Up until these events happen we are not yet "awake." We were looking elsewhere, at what we thought made our lives "interesting," "exciting," "relevant," or "important." But something happens to us and we see now that we have been sleepwalking. What happened to Jairus’ daughter can happen for us, we too wake from a dulling, even deadly sleep. It is a gift! Someone has reached out a gracious hand and raised us up. Resurrection has happened here, in this life, for us. The crisis we experienced has proved to be a wake-up call. We are "saved" and enabled to see more clearly our current situation and Who it is that is offering us life.

Another way in which we are raised up: It seems obvious from the story that the girl has died, the mourners are announcing it clearly by their wailing. But when Jesus refers to her condition, he calls it "sleep," which earns him the onlookers’ ridicule. Mark is noting for us what the Christian community professes about Jesus. Death is as sleep to him and what he does for the girl he will do for us, awake us from "sleep." With faith that he has the power to do this, each of us can face our own death with the courage Jesus raises in us.

Jesus instructs that the girl be given something to eat. What could be a stronger, more convincing proof that the girl has returned to life? Her eating is not just a sign she has her bodily functions back. In this culture, eating in the midst of the family was a strong sense of belonging and having life. You had life, not just as an individual, but as part of a community. The girl is given food by her family, and so she has been restored to full life. Who knows how long she had been sick and away from the family table. Now she is back to that table, surrounded by those who love her. The preacher may want to draw the parallel between the Christian and the Eucharistic table. When we have been "asleep" to God, or "dead" because of sin, the living Christ "wakes us up" by forgiving our sins and inviting us to eat at the table. We are then restored as a living member of the family of believers. We can again come to the table for the family meal, the body and blood, the very life of Christ.

A word about the woman who interrupts Jesus’ journey to Jairus’ home. She seems to have been a person of means. How else, in such a poor society, could she have afforded "many doctors?" Now, as a hemorrhaging person, she would be considered ritually unclean. She would not be allowed to worship in the Temple and would be required to stay apart from the community so as not to contaminate others. How ironic, she who in her past, might have known the synagogue official Jairus, even been in the same social circle with him, now would not be allowed to worship in his synagogue. Yet, need and their human incapacity to address their desperate situation by themselves, have brought them together. Now, united by their need, and their faith in Jesus, both are in the same community. Like us at this worship – united by need and faith in Jesus, our superficial differences are put aside as together we reach out for him. But his reach is longer – through Word and Sacrament he reaches out, takes us by the hand and raises us up.