Hình ảnh
Tôi nhận được cuộc điện thoại của cha Phê-rô Nguyễn Văn Toàn, ở Melbourne nhờ dẫn lên giáo phận Kon-tum thăm anh chị em người phong cùi.
Hai cha con lên chuyến xe đêm thứ hai ngày 16 tháng 7 năm 2018 khởi hành từ bến xe Miền Đông, Saigon trong những cơn mưa xối xả trên đường. Chúng tôi đến nơi khi đồng hồ chỉ 3.20 sáng hôm sau. Nghỉ ngơi một lúc và lên đường vào làng. Các sơ Dòng Đa Minh Rosa Lima vẫn thường xuyên mang thuốc và dụng cụ rửa vết thương cho các anh chị em phong nơi đây nên rất quen lối. Khi xe chúng tôi đến nơi thì mọi người đã ngồi chờ từ bao giờ, mặc dầu trời mưa tầm tã. Nhìn những khuôn mặt già nua, nhăn nheo mong ngóng đang khoác trên mình tấm áo mưa mà thương ứa nước mắt.
Cha Phê-rô Nguyễn Văn Toàn, đại diện Hội Bạn Người Cùi Việt Nam- Úc Châu sau khi đến thăm hỏi bắt tay từng người đã chia sẻ những phần quà của Hội cho Anh chị Em. Người nhận rưng rưng niềm vui, người gửi đến rưng rưng nụ cười mà sao có giọt nước mằn mặn khóe môi. Cha Toàn chia sẻ dù đêm hôm trước đi quãng đường dài gần 500 cây số, chưa được nghỉ ngơi lại sức và thời tiết ẩm ướt mưa như trút nước, nhưng Cha cảm thấy rất vui. Vui vì những ánh mắt của anh chị em đón nhận mình; những ánh mắt như biết nói nhưng không diễn tả được vì không nói được tiếng Kinh; vui vì dù trời mưa, đường trơn và sình lầy nhưng anh chị em vẫn đến nơi hẹn; vui vì cha cảm thấy được nhận nhiều hơn từ những người Anh Em.
Có một trường hợp không thể tới nơi hẹn được, chúng tôi đến nhà thăm ông. Ông rất vui và cầu nguyện cùng chúng tôi. Tất cả cùng đọc Kinh Lạy Cha nhưng chúng tôi chỉ đọc thầm, còn Ông đọc bằng tiếng J'rai. Chẳng còn hình ảnh nào đẹp hơn vào một buổi sáng mưa bão như vậy.
Quầy quả rời làng, chúng tôi đến làng Dơnông, nơi anh chị em dân tộc đang chờ. Những cô bé cậu bé được mẹ địu trên lưng, những nhóc tì khác thì chạy loanh quanh. Với tất cả sự ân cần, cha thăm hỏi ... nhưng cũng chỉ là những câu đơn giản vì anh chị em chưa rành tiếng Kinh. Những phần quà nho nhỏ là mười kg gạo, một thùng mì tôm, nước mắm, dầu ăn, bột ngọt, muối, đường, xà bông... là những thứ cần thiết trong lúc này được Anh Chị Em đón nhận và người sẻ chia ấm lòng.
Tôi hỏi chị phụ nữ địu đứa nhỏ trên lưng và một cô con gái ba tuổi ngồi cạnh chị. Những câu trả lời rất ngắn và tôi gom thành một câu trả lời đầy đủ. Với mười kg gạo gia đình chị ăn trong năm ngày. Vị chi hai vợ chồng và hai đứa con mỗi ngày 2kg gạo. Đồ ăn chỉ là lá khoai mì tươi nấu canh. Canh gồm nước, muối, bột ngọt và lá mì. Canh này chan với cơm.
Điều làm cho chúng tôi rất vui là văn hóa của Anh chị em J'rai không chen lấn, không xô đẩy, không nháo nhào khi nhận quà. Cả đến những em bé, khi chúng tôi tặng viên kẹo xinh xinh, em cũng đứng đó chờ đến phiên mình chứ không chạy tới đòi. Những khuôn mặt thiên thần và những ánh mắt ấy theo chúng tôi suốt dọc đường về.
Xin cảm ơn những tấm lòng hảo tâm quảng đại của Anh Chị Em Hội Bạn Người Cùi. Những hy sinh của quý Anh Chị đã thắp lên những tia nắng ấm áp trong những ngày mưa bão vùng cao nguyên hẻo lánh ít bước chân người lui tới. Những tấm lòng của Anh chị đã đến được tận nơi những Anh chị Em với thân thể đang bị vi trùng Hansen hoành hành. Xin cùng chung tay nâng đỡ nhau trên hành trình hy vọng này.
Ngay trong buổi tối hôm sau, chúng tôi lại lên xe trực chỉ về Saigon trong cơn mưa dữ dội của rừng núi. Qua tấm kính xe mọi thứ nhè nhoẹt nước, nhưng những nụ cười và những ánh mắt tràn đầy yêu thương ấy như quanh đây, gần gũi và chính tôi như bỏ quên trái tim mình trên bạt ngàn ấy từ bao giờ.
Saigon 18/7/2018
Nt. Maria Nguyễn Thị Minh Du
Dòng Đa Minh Rosa Lima
Tôi nhận được cuộc điện thoại của cha Phê-rô Nguyễn Văn Toàn, ở Melbourne nhờ dẫn lên giáo phận Kon-tum thăm anh chị em người phong cùi.
Hai cha con lên chuyến xe đêm thứ hai ngày 16 tháng 7 năm 2018 khởi hành từ bến xe Miền Đông, Saigon trong những cơn mưa xối xả trên đường. Chúng tôi đến nơi khi đồng hồ chỉ 3.20 sáng hôm sau. Nghỉ ngơi một lúc và lên đường vào làng. Các sơ Dòng Đa Minh Rosa Lima vẫn thường xuyên mang thuốc và dụng cụ rửa vết thương cho các anh chị em phong nơi đây nên rất quen lối. Khi xe chúng tôi đến nơi thì mọi người đã ngồi chờ từ bao giờ, mặc dầu trời mưa tầm tã. Nhìn những khuôn mặt già nua, nhăn nheo mong ngóng đang khoác trên mình tấm áo mưa mà thương ứa nước mắt.
Cha Phê-rô Nguyễn Văn Toàn, đại diện Hội Bạn Người Cùi Việt Nam- Úc Châu sau khi đến thăm hỏi bắt tay từng người đã chia sẻ những phần quà của Hội cho Anh chị Em. Người nhận rưng rưng niềm vui, người gửi đến rưng rưng nụ cười mà sao có giọt nước mằn mặn khóe môi. Cha Toàn chia sẻ dù đêm hôm trước đi quãng đường dài gần 500 cây số, chưa được nghỉ ngơi lại sức và thời tiết ẩm ướt mưa như trút nước, nhưng Cha cảm thấy rất vui. Vui vì những ánh mắt của anh chị em đón nhận mình; những ánh mắt như biết nói nhưng không diễn tả được vì không nói được tiếng Kinh; vui vì dù trời mưa, đường trơn và sình lầy nhưng anh chị em vẫn đến nơi hẹn; vui vì cha cảm thấy được nhận nhiều hơn từ những người Anh Em.
Có một trường hợp không thể tới nơi hẹn được, chúng tôi đến nhà thăm ông. Ông rất vui và cầu nguyện cùng chúng tôi. Tất cả cùng đọc Kinh Lạy Cha nhưng chúng tôi chỉ đọc thầm, còn Ông đọc bằng tiếng J'rai. Chẳng còn hình ảnh nào đẹp hơn vào một buổi sáng mưa bão như vậy.
Quầy quả rời làng, chúng tôi đến làng Dơnông, nơi anh chị em dân tộc đang chờ. Những cô bé cậu bé được mẹ địu trên lưng, những nhóc tì khác thì chạy loanh quanh. Với tất cả sự ân cần, cha thăm hỏi ... nhưng cũng chỉ là những câu đơn giản vì anh chị em chưa rành tiếng Kinh. Những phần quà nho nhỏ là mười kg gạo, một thùng mì tôm, nước mắm, dầu ăn, bột ngọt, muối, đường, xà bông... là những thứ cần thiết trong lúc này được Anh Chị Em đón nhận và người sẻ chia ấm lòng.
Tôi hỏi chị phụ nữ địu đứa nhỏ trên lưng và một cô con gái ba tuổi ngồi cạnh chị. Những câu trả lời rất ngắn và tôi gom thành một câu trả lời đầy đủ. Với mười kg gạo gia đình chị ăn trong năm ngày. Vị chi hai vợ chồng và hai đứa con mỗi ngày 2kg gạo. Đồ ăn chỉ là lá khoai mì tươi nấu canh. Canh gồm nước, muối, bột ngọt và lá mì. Canh này chan với cơm.
Điều làm cho chúng tôi rất vui là văn hóa của Anh chị em J'rai không chen lấn, không xô đẩy, không nháo nhào khi nhận quà. Cả đến những em bé, khi chúng tôi tặng viên kẹo xinh xinh, em cũng đứng đó chờ đến phiên mình chứ không chạy tới đòi. Những khuôn mặt thiên thần và những ánh mắt ấy theo chúng tôi suốt dọc đường về.
Xin cảm ơn những tấm lòng hảo tâm quảng đại của Anh Chị Em Hội Bạn Người Cùi. Những hy sinh của quý Anh Chị đã thắp lên những tia nắng ấm áp trong những ngày mưa bão vùng cao nguyên hẻo lánh ít bước chân người lui tới. Những tấm lòng của Anh chị đã đến được tận nơi những Anh chị Em với thân thể đang bị vi trùng Hansen hoành hành. Xin cùng chung tay nâng đỡ nhau trên hành trình hy vọng này.
Ngay trong buổi tối hôm sau, chúng tôi lại lên xe trực chỉ về Saigon trong cơn mưa dữ dội của rừng núi. Qua tấm kính xe mọi thứ nhè nhoẹt nước, nhưng những nụ cười và những ánh mắt tràn đầy yêu thương ấy như quanh đây, gần gũi và chính tôi như bỏ quên trái tim mình trên bạt ngàn ấy từ bao giờ.
Saigon 18/7/2018
Nt. Maria Nguyễn Thị Minh Du
Dòng Đa Minh Rosa Lima