Mẹ Buồn Vì Con Cái Hư Hỏng

Nhìn thiên hạ và nhìn chính bản thân mình, cũng chỉ còn là số thật nhỏ nhoi và là thiểu số. Thật sự buồn khi nhìn chung quanh ai cũng bệnh hoạn, tật nguyền, đói khổ, tội lỗi, vì …. Cớ làm sao?. Có ai buồn lắm không khi thấy tất cả đang đi vào con đường của hố sâu, của hầm sâu, của lầm lẫn, và của chúng quỷ Satan, đang chễm chệ ngự trị trên ngai của nó?. Có ai buồn lắm không khi những lời khuyên của chúng ta nghe như vô bổ và rất nhiều khi còn bị ăn đòn tả tơi nữa, vì là không phải chuyện của mình để mà chen vô. Có ai buồn lắm không khi mà cả một đất nước bị bọn quỷ chúng cai trị?. Có ai buồn lắm không khi mà chúng ta đang sống trong một thế giới mà đạo đức không còn có mặt trên trái đất này nữa?. Có ai buồn lắm không khi mà nhìn thấy trường học phải đóng cửa trong khi nhà tù thì phải cất xây thêm?. Có ai buồn lắm không khi những vị chủ chăn thì lại bỏ đàn chiên ra tan tác?.

Chúng ta còn cảm thấy được cái buồn man mác và như không còn có thể cứu vãn được tình thế của những con người, càng ngày càng sa trong vũng lầy của tội lỗi. Chúng ta là những con người còn đứng nghiêng đứng ngả trong thiểu số ấy, không biết ngả nhào lúc nào đây; nhưng cũng còn kiêu ngạo mà phê phán người. Trong khi chúng ta cũng đang dần đi vào con đường của tội lỗi ấy, thế thì ai là người sẽ đến cứu mạng sống và linh hồn của chúng ta đây?. Thưa đó là Đức Mẹ Maria, Mẹ Mân Côi của chúng ta. Chúng ta nhìn anh chị em của chúng ta mà không thể giúp gì được cho họ, thì Mẹ của toàn thể nhân loại, sẽ đau khổ biết là bao??. Xưa Con của Mẹ bị tử nạn trên Thập Giá là một nỗi đau đớn mà Mẹ chỉ biết ngậm ngùi và tiếc thương trong lòng. Ai có thể can đảm hơn Mẹ nhìn thấy Con mình bị chết treo một cách tàn nhẫn và tang thương như vậy?.

Nay con cái thế trần của Mẹ hằng làm cho trái tim của Mẹ ra tan nát, rướm máu, và xót xa không lời nào có thể diễn đạt sự đau khổ ấy của Mẹ!. Mẹ nhìn chúng con sống mà như dần chết trong bão lụt của tội lỗi mà chúng con tự gây ra, và chết một cách đáng chết. Nhưng vì chúng con là những con người có óc cũng như không, vì chẳng bao giờ dùng đến nó, để mà biết suy biết xét. Để biết thế nào là sai và thế nào là đúng. Chẳng biết và hiểu được thế nào là sự bị đọa đày nơi hỏa ngục?. Và cũng chẳng hình dung được Nước Trời sẽ là sự sống hạnh phúc viên mãn ra sao?. Cũng chẳng hiểu được luyện ngục là gì và hình phạt sẽ ra làm sao?. Có phải vì sự ngu muội của con người, nên Mẹ mới cảm thấy xót xa cho tất cả con cái tội lỗi của Mẹ trên thế trần?. Rồi chúng con có trái tim cũng như không, chẳng cảm được gì, và riết cũng thành ra chai đá và nguội lạnh Mẹ ơi!.

Ai sinh ra trên thế trần mà chẳng giống nhau trong cái sự tham muốn để cuộc đời của mình, gia đình mình, được thoải mái; được sống trong sự giầu sang?. Ai sinh ra mà không được dậy dỗ là khi lớn lên phải là người thành công, thành nhân, và là hữu dụng cho chính mình trước đã; sau mới đến gia đình và mới đến mọi người chung quanh?. Để được có cuộc sống êm ả, nhà cao cửa rộng, có nhiều tiền trong ngân hàng, chúng con cũng phải xấc bấc xang bang, và lo toan đủ mọi thứ trên đời, mới có được Mẹ ạ!. Có phải vì chúng con chạy theo những gì của trần gian, lại vô tình đi ngược lại đường hướng của Thiên Chúa chăng?. Có phải trần đời luôn là chiến đấu?. Có phải trần đời sự Có mới là quan trọng trong cuộc sống?. Phải tranh đấu, tranh dành, làm bất kỳ cách nào để mà Có được?.

Trần đời luôn là mạnh ức hiếp người thế cô và nghèo đói. Phải thế mới tìm được chỗ đứng cho riêng mình, nếu không biết tranh dành thì nghèo vẫn hoàn nghèo, và khổ thì vẫn hoàn khổ thưa Mẹ!. Thế thì chúng con đã làm gì sai trái mà Thiên Chúa giáng phạt trên chúng con, nếu Người lên cơn thịnh nộ?. Sao Người không nuôi chúng con như xưa kia Chúa Cha đã nuôi cha ông chúng con bằng bánh mana?. À mà con quên là cha ông chúng con đã chê là bánh mana quá ớn!. Muốn tìm về lại nơi bị cầm tù giam hãm mà được ăn thức ăn vừa miệng và ngon hơn. Sao Chúa không dẹp hết những gì gọi là thú đam mê chết người ra khỏi lòng của chúng con, để chúng con không có thể phạm tội?. Sao Chúa không bắt Satan và bè lũ của chúng, nhốt vào một nơi thì có phải trần gian là Thiên Đàng rồi hay không?. Thì chúng con cần Thiên Đàng nào khác?. Sao Chúa lại để chúng con gian nan cực khổ để mới có thể tìm được Thiên Đàng như lòng Chúa muốn?. Thế thì ai trong chúng con, toàn cõi địa cầu này, có thể lên được Nước Chúa, vì bản đồ của Chúa chẳng được minh bạch và rõ ràng????.

Chúa đã để lại cho chúng con bản đồ về Trời, là Lời Chúa, mà khó tìm quá!. Như những phim thần thoại mà một người có bản lãnh với thân hình lực lưỡng khác người; trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm và trắc trở, để tìm được viên ngọc quý mà dâng cho Vua để xin công chúa làm vợ của mình?. Quả thật đường trần có lắm chông gai!. Nằm chông nếm mật cả đời bấp bênh. Chúng con thiết nghĩ Chúa hiểu được con người ngu xuẩn của chúng con, nên mới tạo dựng Mẹ Maria, để giúp chúng con cách gián tiếp, để cực khổ mới mang chúng con về Trời được. Chứ nếu không có Mẹ và trao vật tùy thân (là Chuỗi Mân Côi) thì chúng con tất cả chẳng tài nào mà không là nô lệ cho chúng quỷ.

Ước ao Mẹ Maria luôn luôn bên cạnh chúng con như từ mẫu. Để chúng con khi bị tan tác Mẹ sẽ tìm chúng con về bên Mẹ. Để chúng con có xô xát nhau thì được Mẹ can gián và khuyên nhủ, như Mẹ vẫn còn đang khuyên nhủ chúng con hãy nghe lời Mẹ mà đọc kinh Mân Côi. Kinh Mân Côi càng được đọc nhiều thì cơn thịnh nộ của Chúa mới sẽ được nguôi ngoai. Kinh càng được đọc nhiều thì Satan và bè rối của chúng mới không ngóc ra khỏi hỏa ngục. Kinh càng đọc nhiều thì chúng càng la hét nhiều vì chúng không chịu nổi. Có thế thì chúng mới không có đất để tạm dung, mà dụ dỗ con người chúng con được. Đọc kinh Mân Côi thì sẽ được Mẹ ở cùng mà bênh vực, che chở, và an ủi chúng con. Chúng con mới được Mẹ cho hiểu những sự nhiệm mầu của Thiên Chúa và Nước Chúa, phải không thưa Mẹ rất yêu dấu của chúng con!.

Ôi tình Mẹ thật bao la, dạt dào, và ngọt ngào xiết bao! Mẹ chẳng bao giờ bỏ chúng con bơ vơ lạc lõng, chỉ vì chúng con chọn sống xa tránh Mẹ thôi!. Nhưng chúng con là đàn gà con, luôn cần đến sự bảo bọc và bao che của gà Mẹ. Chỉ vì chúng con ngang bướng và luôn ương ngạnh mới trốn bỏ Mẹ mà đi ngao du tứ xứ, không hiểu được rằng thú dữ luôn rình rập và rất thích để ăn thịt chúng con. Nhưng dù gì đi chăng nữa xin Mẹ luôn yêu thương những đứa con ham chơi, đang sống trong sa đọa, và đang trác táng Mẹ nhé!. Vì tất cả chúng con hiện còn đang mê đắm và đang trong tình trạng mê sảng và đã đang bị chúng quỷ chuốc thuốc Mẹ ơi!. Chúng con còn ai thức tỉnh nữa đâu thưa Mẹ!. Xin Mẹ cứu chúng con với!. Amen.

Tuyết Mai