Nhưng ở đó người ta không đón tiếp Người, bởi Người đi lên Giêrusalem. Thấy vậy, hai môn đệ Giacôbê và Gioan thưa Người rằng: "Lạy Thầy, Thầy muốn chúng con khiến lửa bởi trời xuống thiêu huỷ chúng không?" Nhưng Người quay lại, quở trách các ông rằng: "Các con không biết thần trí nào xúi giục mình. Con Người đến không phải để giết, nhưng để cứu chữa người ta". (Lc 9, 51-56).

Thần trí nào xúi dục lòng ta, để có những tư tưởng tiêu diệt và chia rẽ?. Nếu Chúa hỏi chúng ta thì tất cả sẽ không khác nhiều với sự suy nghĩ của hai vị tông đồ của Chúa. Hai ngài tông đồ đã ở bên Chúa Giêsu ròng rã bao nhiêu năm trời mà còn thốt lên được những lời mạnh bạo như vậy, thì hà huống gì chúng ta đây, có sống gần bên Chúa đâu!. Điều dữ thì chúng ta luôn chứa đầy trong cái dạ thối tha, chẳng còn chỗ trống đâu để mà chứa những điều tốt lành trong ấy!.

Hằng ngày chúng ta đã để cho thần trí của sự chết hướng dẫn chúng ta có ý đồ nham hiểm, là thích gây nên tội, như cái sôi sục trong lòng, nếu chúng ta không nói ra được những điều để làm cho anh chị em chúng ta ra phiền bụng. Thần trí của sự dữ luôn đi ngược lại tư tưởng lành thánh của Thiên Chúa. Chúng đã xúi dục chúng ta phát ngôn bừa bãi, dơ dáy, và rất bẩn thỉu. Trước khi phát ngôn bừa bãi thì chúng ta đã bị chúng xui khiến, đã bị đầu độc cho cái khối óc của chúng ta, ra đen xì xì. Anh chị em có công nhận rằng, khi muốn phát ngôn ra những điều xấu xa, tục tĩu, và ác độc thì chúng ta phải có người đối diện để mà nói ra những gì cái đầu chúng ta suy nghĩ; chứ rất ít khi chúng ta độc thoại hay muốn tự đầu độc mình; vì có ai tự chửi rủa mình và muốn hành hạ mình bao giờ?. Mà thường những anh chị em có mang chứng bệnh thần kinh, cũng biết chửi rủa người khác, chứ không chửi rủa chính mình.

Suy ra cho thấy rằng hầu hết tất cả chúng ta thật là tồi tệ. Hay vì cuộc đời của chúng ta là những đen bạc, cay đắng, và là tuyệt vọng?. Chẳng có gì để cho chúng ta nếm hưởng nguồn hạnh phúc, dù là rất nhỏ nhoi?. Hay chúng ta là những con người vô dụng, chỉ chờ đợi cho sung rụng?. Không hiểu rằng cuộc đời của mình có hạnh phúc là do chính mình tạo nên và làm nên. Chẳng lẽ một nụ cười chúng ta cũng hà tiện mà trao cho người hay sao?. Chẳng lẽ một câu an ủi tốt lành chúng ta cũng chẳng cho ai được?. Bộ mặt thật đẹp đẽ của chúng ta cũng làm ra chai lạnh và ra khó thương hay sao?. Cuộc sống lạc quan của chúng ta ở đâu?. Nếu thế thì chúng ta đã trở thành những con người vô dụng thật. Có đèn sáng mà ích kỷ không muốn chia sẻ cho ai. Có cơm ăn nhưng thà để chúng thiu thối đi chứ không muốn san sẻ. Thích tích lũy để nhện giăng chứ không muốn bỏ đi bất cứ điều gì. Ấy là thần trí của sự dữ đã và luôn đô hộ, cai trị, trên tâm hồn, thể xác, trái tim, và linh hồn của chúng ta rồi.

Có bao giờ chúng ta có thời giờ để tự kiểm điểm lời ăn, tiếng nói, và hành vi của mình trong ngày hay không?. Nếu có thì chúng ta còn có cơ hội để mời Chúa vào trong lòng, tâm hồn, và trái tim của mình. Còn có cơ hội để Chúa sẽ tha thứ tội lỗi cho chúng ta. Còn có cơ hội để làm việc đền tội mà không quá trễ. Còn có thời giờ để Chúa biến đổi con người của chúng ta nên tốt, nên giống con cái Thiên Chúa, và còn có thể vào được Nước Trời. Nơi luôn có thần trí tốt lành và thiện hảo. Nhờ Ơn Chúa, chúng ta luôn ý thức được sự suy nghĩ đúng đắn của mình; lời ăn tiếng nói của mình luôn là xây dựng và là đạo đức; giúp cho chúng ta tăng trưởng thêm niềm tin vào Đấng Tối Cao là Thiên Chúa duy nhất, quyền năng, và hằng hữu.

Có thế thì những hy sinh của Chúa Giêsu mới có ý nghĩa trong một cuộc sống rất bon chen, rất xô bồ, đầy tội lỗi này!. Tư tưởng của hai vị tông đồ lúc đó đen tối tới độ mà họ muốn mang lửa từ trời xuống để thiêu đốt những người không muốn tiếp đón Thầy của họ và chính họ. Chúng ta tất cả hãy sống khiêm nhường như Thiên Chúa của chúng ta; vì Người xuống trần là để kết hợp, dậy dỗ, yêu thương, và là chữa lành. Xin Thiên Chúa luôn cho chúng ta hiểu được điều đó!. Những gì là kiêu ngạo, ích kỷ, chia rẽ, tiêu diệt, phân tán, và thù hận; là đến từ thần trí của sự dữ và sự tối tăm của chúng ác quỷ (Satan). Amen.