9àngCó một ông vua rất giàu sang và quyền thế, sau khi đã chinh phục các quốc gia láng giềng và những gì vua ưa thích, vua còn muốn tìm kiếm một kho tàng quý hơn nữa là chìa khóa mở cửa Thiên đàng, nhưng không một ai có thể làm thỏa mãn lòng vua được.

Vua sai các quan tướng đi kiếm khắp nơi trong nước, từ trên núi cao xuống tận đáy biển, trong rừng sâu tới chốn bùn lầy nhưng cũng chỉ tốn của uổng công. Sau cùng chính vua quyết định đích thân đi tìm chìa khóa cổng Thiên đàng.

Một hôm, nhà vua cỡi ngựa đến trước một bức tường cao có tháp canh, cổng sắt rất kiên cố, trước cổng cao có thiên thần canh gác rất kỹ, nhà vua tiến lại gần thân thưa: Tôi sẽ không được bình an trong tâm hồn cho đến khi tìm được chìa khoá mở cửa Thiên đàng.

Thiên thần cười đáp: Thật ra trên trần gian này có hàng trăm hàng ngàn thứ chìa khóa mở cửa Thiên đàng được. Các chìa khóa ở ngay dưới chân vua, người ta dẫm lên chúng, nhà vua có thể tìm được chìa khóa mở cửa Thiên đàng nếu nhà vua bền tâm chịu khó tìm kiếm.

Từ ngày đó, nhà vua xuống ngựa bách bộ lang thang đó đây. Năm tháng trôi qua, mặc dầu nhà vua đã mệt mỏi tìm kiếm khắp nơi trên trái đất nhưng vẫn không tìm thấy.

Một ngày kia, đang lúc đi dạo trong rừng, nhà vua vấp ngã vào một gốc cây nhỏ bé gần như sắp tàn héo bên vệ đường. Vì mắt đã già, sức yếu nên nhà vua cũng cảm thấy tự nhiên thích quan tâm đến những vật nhỏ bé, nhà vua nhổ cây nhỏ sắp chết đem về hoàng cung rồi tự tay chăm bón phân đất cho cây, tưới nước hằng ngày.

Các quan cận thần trong hoàng cung thấy vậy liền nói với nhà vua: Tâu Chúa thượng, sao Chúa thượng lại phải bận tâm đến một cây bé nhỏ héo tàn như vậy? Chắc gì nó sống lại được, và nếu nó có sống được thì với tuổi tác trên vai, làm sao hoàng thượng còn hy vọng nghỉ dưới bóng cây của nó hoặc hưởng dùng hoa trái của nó được.

Nhà vua thản nhiên trả lời: Một ngày nào đó, tuy ta không còn sống nữa, nhưng sẽ có người khác đến ngồi dưới bóng cây và họ sẽ sung sướng được thưởng thức hoa trái của nó; điều đó đủ để ta cảm thấy vui sướng ngay từ lúc này rồi. Vừa nói xong, nhà vua đưa chân bước đi thì kìa một chìa khóa từ dưới đất mọc lên như một cái nấm.

Chìa khóa làm bằng một thứ kim loại rất lạ đủ màu, xanh đỏ thêm sắc vàng.

[Sưu tầm]

Có người quan niệm về thiên đàng cũng giống như thành đạt trong cuộc sống. Vì thế mình phải cố làm được những việc lớn lao hay những công trình vĩ đại, hoặc phải có được vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng, tiền bạc thật nhiều. Và chìa khoá của họ là lao vào sự nghiệp này như một con thiêu thân, bằng bất cứ cách nào, miễn là có được, đôi khi bằng cả các phương thế xấu nữa.

Có những người luôn sống cho tương lai mà bỏ quên hiện tại. Nên họ chẳng bao giờ hài lòng với cuộc sống. Đời họ luôn khắc khoải lo âu tìm kiếm, dù đời họ đã là thiên đàng.

Có những người coi hiện tại là bàn đạp, tha nhân là đòn bẩy, giúp mình đạt tới sự sự hoàn thiện.

Có những người coi mọi sự thế gian này là vô nghĩa, không giá trị, đáng coi thường, nên dễ đi tìm một thế giới khác. Và họ hy vọng rằng thế giới ấy mới mang lại hạnh phúc.

Thiên đàng chính là hạnh phúc. Vì vậy bất cứ lúc nào trong đời ta sống cho ra sống, sống có ý nghĩa và giá trị thì niềm vui lại có, và lúc đó là thiên đàng. Dù không vĩnh cửu.

Nếu hiểu như vậy thì, ngày sống của ta có quá nhiều chìa khoá mở vào thiên đàng bình yên.

Khởi đầu, Chúa ban cho ta chìa khoá để mở vào con đường đến thiên đàng là Bí tích Rửa tội. Trên con đường đi, Ngài lại ban thêm sức mạnh và nghị lực là Thêm Sức, Mình Thánh Chúa, Xức Dầu, Hôn nhân hay Chức thánh. Và nếu có đi lạc đường thì đã có bí tích Hoà giải.

Những chìa khoá này, cùng với vũ trụ và tha nhân, ta mở các cửa tương quan với thiên nhiên, với đồng loại, với chính mình và với Thiên Chúa.

Cuộc đời có Chúa, có anh em, tất cả là một gia đình, vũ trụ thì gần gũi, thiên nhiên tô đẹp cho cuộc sống thì chẳng phải là thiên đàng sao.