Chuyện phiếm: CỤ NGUYỄN TRÃI ĐANG Ở ĐÂU ?



Năm nay thời tiết Canada khá lạ kỳ: Đã giữa tháng Sáu, đã đầu hè, mà trời vẫn còn lạnh. Ra đường vẫn còn phải mang áo ấm. Cụ B.95 bảo: chắc sắp tận thế các bác ạ. Mấy năm trước cứ tháng Sáu là vườn rau thơm của tôi đã tốt qúa chừng, năm nay mấy cây húng, kinh giới, tía tô, rọc mùng, thèm nắng và thèm nóng mà không có nên cứ èo ọt. Các cụ miền Nam nghe cụ B.95 nói cây rọc mùng, các cụ có biết là rau gì không ? Thưa đó là rau bạc hà, món không thể thiếu trong nồi canh chua ăn với cá kho tộ đấy ạ.

Cụ B.95 ở Canada đã mười ba năm mà ngữ vựng của cụ vẫn còn đặc sệt chất Bắc Kỳ ngày xưa. Cụ vẫn còn nói lá mơ, lá sung, lá mùi, lá rọc mùng. May mà cụ đã trọng tuổi và là phái nữ, chứ nếu còn trẻ và là phái nam mà đi hỏi vợ người Nam thì gặp nhiều rắc rối. Tôi nói như vậy vì nhớ tới bài tự thuật của nhà văn Thụy Long. Nhà văn gốc Hà Nội này vào Saigon lập nghiệp trước 1954. Có hồi ông đã sống ở Cà Mau. Ở đây ông quen một cô gái và đem lòng yêu thương. Ông đến nhà ra mắt mẹ cô gái. Bà già người Nam hỏi ông: Cháu là người gì ? Ông khai ngay: Cháu là người Bắc. Bà già không nói gì và coi bộ không vui. Có người mách nhỏ cho ông: Anh nói sai rồi. Bà già không vui và coi bộ không muốn gả con gái cho anh vì theo ngôn ngữ trong Nam thì người Bắc là người Tàu, vì ở phương bắc nước VN. Đáng lẽ anh phải nói rõ thế này: cháu là người Việt gốc Bắc Kỳ.

Ông Thụy Long chỉ kể chuyện lấy hụt vợ vì bị bà già hiểu anh là người Tàu. Chứ ông không kể chuyện lá rọc mùng và lá mùi. Cũng không thấy ông nhắc tới chuyện ăn gỏi cá sống lối Bắc Kỳ với lá mơ và lá sung. Ngoài chuyện lấy hụt vợ, ông có kể thêm chuyện các em ông lúc mới vào Nam đi học thường đánh nhau với các bạn cùng lớp vì bị trêu thế này:

Bắc Kỳ con, bỏ vô lon, kêu chít chít, bỏ vô đít, kêu te te, bỏ vô ve, kêu tẹt tẹt. ..

Mà thôi, chuyện Bắc Kỳ dài lắm, nó làm tôi lạc đề mất rồi. Mới chớm tháng Sáu mà đã đi lạc. Thực ra, ý tôi muốn nói là tháng trước có lễ mừng Các Bà Mẹ, và tháng Sáu này có lễ mừng Các Nguời Cha, nói văn vẻ là Lễ Hiền Phụ, lễ của Bắc Mỹ. Tháng trước phe liền ông trong làng chúng tôi đã đứng ra nấu tiệc đãi các bà, tháng này phe các bà đáp lễ, họ đãi phe liền ông chúng tôi rất trọng thể.

Thực đơn là những món ăn tiêu biểu của ba miền. Cụ B.95 làm món Bắc Kỳ ‘ Nhựa Mận’, hai cô Cao Xuân và Tôn Nữ nấu món Bún Bò Huế, Chị Ba Biên Hoà nấu món canh chua cá lóc và cá rô kho tộ. Nghe tới món ‘Nhựa Mận’, chắc có cụ nghĩ là món thịt chó nấu với củ chuối theo lối Bắc Kỷ, phải không ạ ? Ở Bắc Mỹ này làm gì có thịt chó. Lâu nay chúng tôi có ăn món nhựa mận nhưng là nhựa mận giả cầy, dùng thịt heo thay thịt chó. Mà cũng đã ngon đáo để. Bữa nay phe các bà chơi trội, họ không dùng thịt heo mà dùng thịt dê, mới tài chứ. Thịt dê thui lên rồi ướp với tiêu tỏi và mắm tôm, ngon hơn thịt chó, các cụ ạ. Món này theo bếp Bắc Kỳ thì phải có mẻ, các thiên tài trong làng tôi đã thay thế mẻ bằng món yogurt. Ngon qúa sức. Món này xơi nóng với bún, ngon quên chết. Bữa nay lại có rượu nữa mới kinh chứ. Món dê giả chó này mà uống với đế VN thì tuyệt vời. Phe các bà bữa nay thông minh xuất chúng, họ đã thết rượu vodka của Nga. Loại rượu trắng này hương vị và nồng độ cũng mài mại như đế. Được quá chứ.

Ông ODP bữa nay đắc chí vì tìm lại được hương vị nhựa mận ngày xưa nên đã phán rằng: Tổ tiên VN mình vì có 4 ngàn năm văn hiến nên mới sáng chế ra được cái tổng hợp tuyệt vời thịt chó đi với mắm tôm đi với lá mơ đi với rượu đế. Các cụ qủa là thiên tài. Các cụ còn truyền cái khôn cho con cháu:

Sống trên đời ăn miếng dồi chó,

Thác về âm phủ biết có hay không ?

Và ông kết luận: VN mình có món thịt chó nhựa mận ngon thần sầu, trên thế gian này không thể có món gì ngon bằng. Quý vị không tin ư ? Tôi xin hỏi món đặc biệt của Bắc Mỹ này là món gì ? Xin thưa ngay: Chưa có món gì đặc biệt cả, chưa có món gì sánh được với thịt chó cả ! Lý do: vì họ mới có mấy trăm năm văn hiến.

Các cụ đã thấy chưa, mới có món thịt dê giả chó và món vodka giả đế mà ông ODP đã cao hứng ngất trời vậy đó.

Phe các bà cũng nhậu món nhựa mận rất say đắm, cũng nhâm nhi rượu rất hùng dũng. Chị Ba Biên Hòa đảng trưởng đảng phụ nữ trong làng đã cao hứng ban ơn đại xá. Chị bảo bữa nay vui qúa nên phe các bà cho phép phe các ông nói các thứ chuyện thả giàn, chuyện mặn chuyện ngọt được phép kể hết, và chỉ được kể bữa nay mà thôi.

Ông H.O. đáp ứng ngay. Ông xin kể chuyện mới đi ăn cưới. Vì ăn ở nhà hàng Tàu nên thực khách ngồi bàn tròn, mỗi bàn mười người. Gần nửa tiệc thì có một vị khách đến trễ. Các bàn đầy hết cả rồi. Chủ tiệc bèn kéo thêm ghế, mời ông làm thực khách số 11 trong một bàn tròn. Tiệc cưới vẫn tiếp diễn. Tiếng cười tiếng nói tiếng chạm ly vẫn rổn rảng. Rồi món chim quay được mang ra. Mỗi vị một con. Bỗng có người nhìn vị khách thứ 11 trong bàn rồi cười khà khà: ‘ Thế là bác không có chim rồi !’. Mọi người phá ra cười. Cái ông này đã chếnh choáng say lại nói tiếp: ‘ Vì bác không có chim, vậy mời bác dùng chim của em.’ Câu này làm cả bàn cười to hơn nữa. Tôi yêu tiếng ‘Bác / Em’ này quá. Nó đặc sệt chất Bắc Kỳ.

Làng tôi khi nghe kể tới đây cũng phá ra cười rũ rượi. Mấy bà vừa cười vừa đấm nhau thùm thụp. Hai cô Huế cười chảy cả nước mắt.

Sau chuyện ông khách thứ 11 ăn chim của người khác, làng tôi nói sang chuyện thời sự. Anh John vẫn được làng coi là có uy tín nhất về việc này. Anh nói ngay đến Đại Hội Thánh Thể Quốc Tế đang diễn ra tại Québec, miền đông Canada. Các cụ biết lịch sử đại hội này rồi chứ. Mục đích của đại hội quốc tế này là nhằm cổ võ sự tôn sùng Chúa Giêsu Thánh thể. Đại hội thứ nhất vào năm 1881 tại Pháp. Sau đó luân phiên khắp thế giới. Cứ 4 năm một lần. Lần này là đại hội thứ 49. Đây là lần thứ hai Canada được danh dự tổ chức, lần thứ nhất vào năm 1910. Rất nhiều phái đoàn các nước đã rầm rộ tới miền đất hạnh phúc này để tham dự các lễ nghi và các buổi hội luận. Đại hội kéo dài một tuần, từ 15 tới 22 tháng Sáu. Có 6 bài thuyết trình lớn, diễn giả ba bài đầu là 3 đức hồng y, diễn giả 3 bài sau là 3 giáo dân. Đứng đầu phần giáo dân là Bà Elisabeth Nguyễn Thị Thu Hồng, em gái của Cố Hông Y Nguyễn Văn Thuận. Thật là một vinh dự lớn cho VN. Xưa nay tôi vẫn nghĩ rằng Canada có nợ với đất nước VN từ nhiều kiếp trước nên kiếp này Canada đang trả nợ.

Chứng cớ ư ? Nhiều lắm. Gần đây nhất và rõ ràng nhất là biến cố thuyền nhân tỵ nạn VN. Với người tỵ nạn các nước khác, Canada chỉ đem phẩm vật tới cứu trợ, và chấm hết. Với người tỵ nạn VN ở các trại tỵ nạn ĐNA, Canada không những đem phẩm vật tới cứu trợ, mà còn mang người tỵ nạn VN từ ĐNA sang đất Canada và cho làm công dân. Hiện nay dân số VN ở Canada lên tới 300 ngàn. Xét về tỷ lệ đầu người, người dân/người tỵ nạn, Canada là nước nhận tỵ nạn VN nhiều nhất thế giới. Vì thành tích quảng đại và nhân đạo này mà Cao Uy Tỵ Nạn LHQ đã tặng Giải Thưởng Nansen Medal cho mọi người dân Canada năm 1986.

Chưa hết. Canada còn trọng vọng người VN. Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, cựu bộ trưởng của Tòa thánh Roma, được Bộ Công Lý và Hoà Bình của Roma vận động xin phong thánh. Canada là nước không trực tiếp liên hệ về việc này, thế mà tháng Năm vừa qua, Đài truyền hình Công giáo Canada, Đài Light and Salt TV, đã làm một cuốn phim tuyên dương công nghiệp và nhân đức Đức Hồng Y Thuận, nhằm hỗ trợ việc xin phong thánh. Cuốn phim này đã được chiếu trong Đại Hội Thánh Thể vừa qua. Cũng chưa hết. Trong ba diễn giả giáo dân được tuyển chọn trong trăm ngàn vị, bà Thu Hồng đã được chọn và mời làm diễn giả. Các cụ thấy chưa, VN có chỗ lớn trong trái tim người Canada.

Nghe đến đây, Cụ Chánh tiên chỉ làng cười ha ha: Anh John lý luận đúng ý lão qúa. Cũng vì Canada mắc nợ VN nên làng ăn nhậu An Lạc của chúng ta mới có duyên may được hội tụ nơi đất thiên đàng này. Tạ Ơn Trời, tạ ơn tổ tiên, tạ ơn Canada.

Tin thời sự tiếp theo, nổi bật trong tháng Sáu vừa qua, là Thủ tướng Harper của chính phủ liên bang Canada đã lên tiếng trước quốc hội công khai xin lỗi Người Da Đỏ về việc ngày xưa chính quyền đã phân sáp các học sinh Da Đỏ, đã bắt các học sinh này vào nội trú, đã bắt các em sống đời sống da trắng. Tù trưởng Phil Lafontaine đại diện các sắc dân Da Đỏ đã chấp nhận lời xin lỗi và tuyên bố: Một buổi bình minh mới đã ló rạng ở chân trời. Hôm nay tôi xin mở rộng vòng tay ôm chào mừng tất cả mọi người Canada trong tinh thần hòa giải. Tù trưởng đã nhận được những tràng pháo tay như sấm nổ.

Một tin khác, rất nhân bản, rất Canada, đó là tin những người nghiện cờ bạc đã nộp đơn kiện các sòng bài vì đã không can ngăn họ đến đánh bài. Các cụ ở phương xa đọc tin này thấy có buồn cười không. Có lẽ chỉ ở Canada mới có việc này. Chuyện như sau: Vì nhiều người mê cờ bạc đã tiêu hết cả gia sản vào sòng bài, đã làm tan nát gia đình, nên chính quyền Canada mới làm ra luật cho các người có máu mê cờ bạc được ghi danh vào danh sách tự nguyện không bao giờ tới chơi bài nữa. Các sòng bài phải lập sổ ghi danh đàng hoàng và phải dùng các phương tiện tối tân nhất để ngăn chặn những người này. Thế nhưng các sòng bài ơ hờ. Số người ghi danh tự nguyện không chơi bài nữa vẫn lọt lưới, vẫn vào được sòng bài, vẫn chơi bài tới cạn túi. Những người này giật mình. Nay họ làm đơn kiện các sòng bài. Số tiền họ đòi bồi thường lên tới gần bốn tỷ đồng. Vui qúa chứ, phải không các cụ ? Các bà nhớ kỹ nha, từ nay nếu các bà thấy chồng hay đi casino đánh bạc, xin các bà bắt các ông ghi danh vào danh sách tự nguyện thôi nha. Từ nay các ông mà bước vào sòng bài thì máy sẽ gạt các ông ra ngay.

Tin thời sự cuối cùng là tin dầu lửa tăng giá. Phe các bà xôn xao nhất. Bà nào cũng than ngân sách đổ xăng vượt qúa chỉ tiêu rồi. Các bà quay vào hỏi anh John: Bao giờ thì giá xăng hết tăng ? Anh John giơ tay lên trời: Việc này vượt quá khả năng trả lời của nhà cháu ! Xin đại ca ODP lên tiếng. Ông ODP cười hì hì: Ai bảo các bà lái xe bự làm gì, sao không chọn xe nhỏ. Đó là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai là vì ai cũng còn mê lái xe, không ai chịu đi bộ, hay đi xe công cộng. Đó là lý do thứ hai làm xăng tăng gíá. Ông lại cười hì hì một chập nữa rồi nghiêm trang nói với cả làng: Đây là lỗi của Hoa Kỳ. Hoa Kỳ cố tình phá giá đồng đô la. Các nước sản xuất dầu vẫn bán dầu bằng tiền Mỹ, tiền Mỹ xuống giá nên họ phải tăng giá dầu. Mỗi ngày thế giới xài tới 85 triệu thùng dầu, và chỉ riêng Hoa Kỳ đã xài tới một phần tư tổng số này, eo ơi, kinh quá. Cụ Henry Ford tổ phụ xe hơi, khi tung ra thị trường loại xe ‘Model T’năm 1908, đã không thể ngờ được 100 năm sau con cháu cụ bị lâm vào cảnh thiếu xăng dầu trầm trọng như hiện nay.

Nghe đến đây, Anh John xin phát biểu: xưa nay thế giới chỉ hướng về các mỏ dầu của khối OPEC ở Trung Đông, bây giờ người ta thấy Hoa Kỳ đang hướng mắt vào Canada, đang o bế Canada, vì Canada có nhiều kho dầu khổng lồ chưa hề khai thác. Nhiều lắm. Như những mỏ khí đốt ở Bắc Cực, như những giếng dầu Hibernia ngoài khơi tỉnh bang Newfoundland miền đông, như những mỏ ‘dầu cát’ ( oil sands) ở tỉnh bang Alberta miền trung. Theo các chuyên gia về xăng dầu thì kho dầu cát của Canada có trữ lượng lớn đứng hàng thứ hai trên thế giới, chỉ thua kho dầu của xứ Saudi Arabia mà thôi.

Vừa nghe tiếng ‘dầu cát’ thì cô Tôn Nữ hỏi ngay: Xưa nay tôi chỉ thấy xăng dầu ở thể lỏng, nay nghe ‘dầu cát’, vậy dầu cát ở thể đặc sao ? Nhà thông thái ODP trả lời ngay: Đúng vậy. Mỏ dầu của khối OPEC ở thể lỏng, còn mỏ dầu của Canada ở thể đặc. Dầu ở trong cát. Người ta đưa loại cát đặc biệt này từ dưới đất lên, rồi người ta nghiền cát ra, và cát chảy ra dầu. Thứ cát làm phép la cho dầu này chỉ có ở Canada mà thôi. Đây là xứ thiên đàng mà. Tại Canada, việc nghiền cát lấy dầu khi xưa tốn tiền hơn là nhập cảng dầu, nay giá dầu nhập cảng lên cao, dân Canada đang bắt tay vào việc xay cát lấy dầu. Ông hàng xóm Hoa Kỳ nhìn những kho dầu cát của Canada mà nuốt nước miếng ừng ực là vậy ! Mê qúa và thèm qúa chứ ! Nhiều chuyện lớn đang xảy ra, các bác ơi.

Cụ B.95 nghe chuyện dầu lỏng dầu đặc thì chả hiểu gì, bèn xin nghe chuyện nào dễ hơn và vui hơn. Ông H.O. lên tiếng ngay: Vừa rồi Bác ODP nhắc tới Ông Henry Ford là ông tổ của xe hơi, tôi sực nhớ tới một chuyện tiếu lâm có liên hệ tới ông. Chuyện nói về việc chế tạo ra đàn bà.

Rằng ông Henry Ford sau khi chết được lên thiên đàng. Thánh Peter giữ cửa thiên đàng đón ông ngay ở cổng vào. Thánh Peter nói với ông: Vì khi còn sống anh đã tạo ra sự hạnh phúc cho nhân loại trong việc sản xuất xe hơi theo hệ thống dây chuyền, công của anh lớn lắm, do đó chính ta sẽ đưa anh di gặp và nói chuyện với bất cứ ai trên thiên đàng này. Ông Ford xin gặp Thượng Đế.

Thánh Peter đưa ông đến trình diện Thượng Đế ngay.

Sau khi chào kính Thượng Đế, ông Ford cất tiếng hỏi: Khi Ngài tạo dựng ra đàn bà, chắc ngài không tập trung tư tưởng. Xin Ngài cho biết lúc đó ngài nghĩ tới những gì khác ? Thượng Đế ngạc nhiên, hỏi lại:

- Sao ngươi lại nói thế ?

- Thưa, vì theo mắt chuyên môn về xe hơi, con thấy Ngài có qúa nhiều sơ sót trong việc tạo dựng ra đàn bà. Chẳng hạn phía trước thì phồng lên, phía sau thì nhô ra. Máy thường kêu to và bất thường. Lại hay đòi nước sơn mới. Cứ chạy 28 ngày thì chảy nhớt. Chỗ bơm xăng và ống xả hơi gần nhau qúa. Hai đèn phía trước thì qúa nhỏ. Tiêu thụ nhiên liệu thì nhiều qúa sức.

Thượng đế nghe xong liền bảo: Ngươi hãy đợi ta một chút để ta cho xem lại họa đồ thiết kế. Tức thì toàn bộ kỹ sư trên thiên đàng được triệu tập và nghiên cứu. Sau đó họ làm tờ phúc trình. Thượng Đế đọc xong tờ trình, bèn bảo Henry Ford:

- Những lời ngươi vừa nói hoàn toàn đúng. Họa đồ của ta có nhiều sai sót. Nhưng đứng về phương diện kinh tế thì công trình của ta có hiệu qủa rất cao, vì 98 % đàn ông trên thế giới đều xài sản phẩm của ta. Còn sản phẩm của ngươi chỉ có 8 % đàn ông xài. Ngươi nghĩ sao về điểm này ?

Henry Ford nghe xong, liền sấp mình xuống đất mà thưa rằng: Lạy Thượng Đế, Ngài là Chúa của con !

Cả làng nghe xong đều phá ra cười, một trận cười hả hê. Phe các bà cười lớn tiếng nhưng sau đó không bình luận gì cả về những lời của ông Ford.

Rồi Cụ B.95 lại lên tiếng. Cụ vẫn còn thèm nghe thêm chuyện thời sự. Anh John bèn trả lời ngay: Chuyện thời sự thì cháu còn nhiều lắm. Nhưng cháu có thắc mắc là tại sao cụ chỉ bắt mình cháu kể ? Cụ cũng có chuyện thời sự chứ, những chuyện ngày xưa ở Hà Nội chẳng hạn. Cháu thèm nghe những chuyện này lắm. Cháu thèm nghe vì cụ là một chứng nhân sống, chuyện cụ kể là chuyện có thực.

Cụ B.95 bị hỏi ngược lại bất ngờ, cụ hơi lúng túng. Nghĩ một lúc rồi cụ kể: Các bác có biết chuyện dân Hà Nội đã cắt gà bằng kéo chưa? Ai cũng tỏ ra ngạc nhiên vô cùng. Xưa nay ai cũng chặt gà bằng con giao chứ sao lại bằng kéo. Cụ B.95 trả lời: Ấy thế mới có chuyện. Mà chuyện này có thực ở Hà Nội đấy. Chả là thế này: Cuối thập niên 1950, toàn dân đói nghèo. Không những chỉ công an nhòm ngó nếp sống của người dân mà chính người dân cũng nhòm ngó lẫn nhau. Anh cũng nghèo như tôi tại sao anh có gà để ăn ? Không ai dám chặt gà bằng giao. Chặt gà bằng giao sẽ phát ra tiếng, hàng xóm biết liền. Bởi vậy, có gà ăn thịt thì dân Hà Nội đã phải cắt bằng kéo !

Cụ Chánh nghe xong bèn cất tiếng: Xin cám ơn Cụ. Chuyện nhỏ nhưng có giá trị lịch sử vì nó tố cáo sự nghèo đói và hà khắc. Thời Tàu thời Tây cai trị, dân mình chưa bao giờ khổ như thế. Các bạn nhớ ghi chuyện này cho con cháu đọc về sau. Thôi, đủ rồi. Một chuyện cắt gà bằng kéo này đã hay thấm thía lắm rồi, bây giờ đến lượt bạn John, xin kể tiếp chuyện của bạn đi.

Cái anh John này bây giờ cũng biết nhiều chuyện về phong tục tập quán Á Châu và cũng tếu lắm. Chẳng hạn anh kể chuyện Canada vừa gửi một phái đoán bác sĩ sang Trung Quốc để tiếp cứu các nạn nhân trận động đất và hậu địa chấn vừa qua ở Tứ Xuyên. Kể xong, anh bắt ngay vào chuyện con số 8. Rằng người Tàu ghét con số 4, số bốn là tứ, phát âm nghe mài mại như tiếng ‘tử’ là chết, do đó khi đi mua hay thuê nhà, người Tàu kỵ con số 4. Trái lại họ mê con số 8. Số tám là ‘bát’, phát âm nghe mài mại như ‘ phát’, phát là phất lên, là tấn phát. Số 8 là số hên. Chính vì vậy mà Thế Vận Hội tại Bắc Kinh năm nay được chọn vào thời biểu đẹp hết sức: Ngày 8 tháng 8 năm 2008. Thế nhưng, theo thiển ý của kẻ hèn này, con số 8 không phải luôn luôn tốt đẹp. Kià xem trận động đất vừa qua ở Tứ Xuyên: ngày 12 tháng 5, nếu cộng 3 con số này lại, ta cũng sẽ có con số 8. Kìa xem trận bão tuyết đầu năm tàn phá Trung Quốc ngày 25 tháng 1. Nếu cộng 3 con số lại thì ta cũng sẽ có con số 8. Chúng ta nghĩ sao đây ?

Xin kể tiếp chuyện thời sự. Về mặt tôn giáo, cựu thủ tướng Anh quốc, Ông Tony Blair vừa chính thưc nhập đạo Công Giáo. Ông mới cho ký giả nổi tiếng Michael Elliott phỏng vấn về đời sống tâm linh của ông. Bài phỏng vấn được đăng trên tạp chí Time số tháng Sáu vừa qua. Elliott đã ca ngợi Blair là người đạo đức thâm sâu. Ông đưa ra một chứng cớ rất nhỏ nhưng đầy ý nghĩa: Khi ông Blair đi xa, ông vẫn giữ lễ ngày Chủ nhật. Bao giờ ông cũng cho nhân viên đi tìm nhà thờ và dặn nhân viên phải kín đáo, tránh con mắt báo chí. Báo chí không bao giờ chụp được ảnh ông đi nhà thờ. Việc này khác khẳn hai tổng thống Hoa Kỳ là Bush và Clinton: bao giờ báo chí cũng chụp hình hai ông đi lễ nhà thờ, rất rình rang. Ông Blair tuyên bố với ký giả Elliott: con người muốn sống hạnh phúc thì phải có tôn giáo và phải sống tôn giáo đó chân thành.

Rồi anh John kết thúc câu chuyện thời sự bằng một câu chuyện mà nghe xong tôi giật mình. Tôi phục và yêu cái anh da trắng có đầu Canada nhưng tim Việt nam này hết sức. Anh bảo anh đang đọc sách về Cụ Nguyễn Trãi, một vĩ nhân VN của thế kỷ thứ 15. Cụ Nguyễn Trãi có một tấm lòng yêu người y như Chúa Giêsu dạy. Chả cần phải tìm gì đâu xa, ta cứ nghe mấy câu trong sách Gia Huấn Ca của cụ thì đủ rõ:

Thương người tất tả ngược xuôi

Thương người lỡ bước, thương người bơ vơ

Thương người ôm dắt trẻ thơ

Thương người tuổi tác, già nua bần hàn

Thương người quan qủa cô đơn

Thương người lỡ bước, lầm than kêu đường

Thương người như thể thương thân


.. .

Theo anh John, những lời thơ này chính là những lời Chúa Giêsu trong bài giảng đầu tiên, trên núi, người Công Giáo quen gọi là bài ‘Phúc Thật Tám Mối’, những nhà chuyên môn về Thánh Kinh quen gọi là bài ‘Hiến Pháp Nước Trời’... Cụ Nguyễn Trãi mất năm 1442, đạo Công Giáo vào VN năm 1533, hai niên biểu này xa nhau gần 100 năm. Như thế có nghĩa là Cụ Nguyễn Trãi chưa hề nghe nói tới Chúa Giêsu, thế mà tại sao Cụ có tấm lòng thương người y như Chúa Giêsu vậy ? Rõ ràng Cụ Nguyễn Trãi đã sống và đã dạy dân lời Chúa. Cụ đang ở đâu bây giờ ?

Tôi nghĩ Cụ đang ở trên Thiên Đàng.

TRÀ LŨ