Cha Benedict Kiely, trên The Catholic Thing, Thứ sáu, ngày 22 tháng 11 năm 2024, có bài viết tựa là “The Drama and the Dogma” (Bi kịch và Tín điều):

Gần đây, tôi thấy trên mạng xã hội một yêu cầu mọi người nói lý do tại sao họ là Ki-tô hữu trong năm chữ hoặc ít hơn. Tôi đã định diễn giải lại lý do Chesterton theo đạo Công Giáo và dùng mấy chữ: "Đó là sự thật". Sau đó, tôi nhớ đến tiểu thuyết gia và người trở lại Công Giáo Walker Percy, khi được hỏi tại sao ông trở lại Công Giáo, đã trả lời: "Còn gì khác nữa ở đó?"

Có tuyên bố sứ mệnh nào lớn hơn thế mà dường như mọi giáo xứ đều yêu cầu hay một bản thiết kế tốt hơn cho công cuộc truyền giáo không? Tất nhiên, chỉ có một tuyên bố sứ mệnh thực sự, đó là "Ủy mệnh vĩ đại" của Chúa Kitô trong Tin Mừng Thánh Mát-thêu. Khi bạn xem xét các lựa chọn thay thế được đưa ra cho con người thế kỷ 21 - tôn giáo xanh, cách mạng tình dục, chủ nghĩa hư vô hoặc quay trở lại Chủ nghĩa cộng sản, nghĩa là bất cứ hy vọng sai lầm nào vào một giải pháp chính trị cho nhu cầu của con người - "Còn gì khác nữa ở đó?" đều có thể diễn đạt tốt sự thật của đức tin Công Giáo.

Câu “còn gì khác nữa ở đó” của Công Giáo hàm ý một niềm tin mãnh liệt, không những vào tín điều mà, như Dorothy L. Sayers đã nói, vào cả “bi kịch” nữa. Trọng tâm của bi kịch là phụng vụ, các Mầu nhiệm Thần thiêng. Không có tín điều, sẽ không có bi kịch. Nên, như Chesterton mô tả, nền chính thống mạnh mẽ chính là nhiên liệu thắp sáng ngọn lửa.

Không đi sâu vào tranh luận, sau sáu mươi năm kể từ khi Công đồng khai mạc, chúng ta nên thành thật xem xét tác động của sự tục hóa đối với cả bi kịch và tín điều.

Trong một bài viết của ngài, Đức Bênêđictô XVI đã nhắc đến lời của nhà văn Eugène Ionesco, một trong những người sáng lập ra Nhà hát Phi lý. Viết vào năm 1975, Ionesco đã mô tả sự tục hóa mà ông trải qua trong Giáo hội là “thực sự đáng thương”. Ông nói thêm rằng trong khi “thế giới đang lạc lối, thì Giáo hội đang đánh mất chính mình trong thế giới”. Những lời nói từ gần năm mươi năm trước nghe có vẻ rất đương thời.

Đức Bênêđictô XVI đã đề xuất một giải pháp, trả lời Ionesco: Giáo hội đương thời cần "lòng can đảm để đón nhận những gì thánh thiêng", chứ không phải, điều mà ngài gọi là "tính hiếu sự [officiousness] tầm thường".

Phản ứng của phần lớn Giáo hội đối với đại dịch do virus Corona gây ra đã tiết lộ nhiều "tính hiếu sự tầm thường". Nó phơi bày những gì đã ẩn núp bên dưới bề mặt trong một thời gian, trong thế giới thánh thiêng và thế tục.

Tấm bảng có hình Chúa Kitô trao chìa khóa cho Thánh Phê-rô và Luật pháp cho Thánh Phao-lô của một nghệ sĩ người Đức vô danh, khoảng năm 1150–1200 [The MET, New York]


Trong thế giới thế tục, Nhà nước luôn xâm lược đã mở rộng quyền kiểm soát của mình bằng các luật lệ hà khắc đối với mọi khía cạnh của cuộc sống trong những gì mà nhiều người ngây thơ tin là nền dân chủ tự do. Đáng buồn thay, trong Giáo hội, cũng có nhiều thứ có vẻ tầm thường và hời hợt. Ionesco mô tả thế giới khi đó, cũng như bây giờ, là "thay đổi liên tục", "không còn gì cho chúng ta; không có gì là vững chắc", nhưng "những gì chúng ta cần là một tảng đá".

Khi thế giới đang thay đổi, khi không có gì là vững chắc, Giáo hội phải là tảng đá, trình bày tín điều và bi kịch của Công Giáo cho những người tìm kiếm chân lý.

Trong một dịp khác, Walker Percy nhận xét rằng thế giới phương Tây "quá thối nát và nhàm chán" đến nỗi cuối cùng, những người trẻ tuổi "sẽ chán ngấy và tìm kiếm thứ gì đó khác". Những vùng ngoại vi thực sự trong xã hội thế tục hiện đại nằm ở những người tìm kiếm điều tốt, điều chân thực và điều đẹp đẽ. Sẽ vô ích khi cung cấp cháo khi cần thịt cứng, cũng như phủ nhận rằng có một vấn đề.

Trong cuốn sách The Next Pope của Edward Pentin, Đức Hồng Y Willem Eijk được trích dẫn (chúng ta có được phép nói "Tôi thích Eijk không"). Đức Hồng Y so sánh công việc của giám mục ngày nay giống như một nhà khí tượng học: "một giám mục có nhiều nhiệm vụ, nhưng giả vờ rằng thời tiết tốt đang đến không phải là một phần của nó". Ngài nói tiếp, "một mặt trận bão tố thực sự đang đến".

Tuy vậy, ngài tiếp tục nói rằng chúng ta không nên khuyến khích sự rút lui thụ động vào sự tối tăm, hoặc thừa nhận rằng sứ mệnh đã thất bại. Thay vào đó, điều ngược lại phải xảy ra; Giáo hội một lần nữa phải được đề nghị trong tất cả sự thật và vẻ đẹp của nó.

Một mặt trận bão tố thực sự có thể đang đến, chắc chắn là đối với phần lớn Tây Âu, và ngày càng tăng ở Hoa Kỳ. Nhưng lời tiên tri của Đức Hồng Y, nếu được đối đầu một cách thực tế và với sự sáng suốt và lòng nhiệt thành tông đồ, sẽ mang đến cho Giáo hội một khoảnh khắc hoàn hảo để thuyết phục thế giới rằng thực sự có câu trả lời cho câu hỏi "Còn gì khác nữa ở đó?"

Cần phải có sự lãnh đạo can đảm, chính thống, tầm nhìn và sự sáng tạo đích thực, không phải là thứ gì đó, thật không may, đang được trưng bày rộng rãi ngay bây giờ tại các cuộc tụ họp đông đảo của những người kế vị các tông đồ.

Hiển nhiên không phải chỉ có hàng giáo sĩ. Chúng ta đã thấy nhiều sự sáng tạo, chính thống và tầm nhìn từ giáo dân tín hữu: trong các phương tiện truyền thông, học thuật và nhiều lĩnh vực khác.

Có thời điểm nào tốt hơn không, khi thế giới đang thay đổi – với những đám mây chiến tranh bao phủ khắp nơi, các chính phủ đưa ra luật an tử, và những câu hỏi cơ bản về cái chết và vị trí của nhân loại trên trái đất này, bị đại dịch làm trầm trọng thêm – để Giáo hội công bố Tin Mừng về sự sống, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu, và hy vọng thực sự mà Tin Mừng mang lại?

Đây là thời điểm để cung cấp trợ giúp và vẻ đẹp, trải nghiệm về sự siêu việt, về sự thờ phượng đích thực, để các giáo xứ trở thành trường học cầu nguyện, như Đức Giáo Hoàng Bênêđictô đã khuyến khích. Thay vì khóa chặt cửa theo nghĩa đen hay nghĩa bóng, đây là lúc mở toang chúng ra để tiết lộ điều thánh thiêng, với cả tín điều lẫn bi kịch làm nền tảng cho một xã hội đổi mới.

Lòng can đảm để đón nhận điều thánh thiêng bao gồm việc trình bày cho những người "phát ngán" với những gì thế giới phải cung cấp, không phải, như Đức Bênêđictô XVI đã viết, "sự xác nhận" của thế giới, mà là "chủ nghĩa cấp tiến của Tin Mừng".

Thế giới, hoặc ít nhất là phương Tây, có thể "đã là một đống đổ nát", như Whittaker Chambers đã từng nhận xét với William F. Buckley Jr. Nhưng ít nhất chúng ta, những người tin Chúa, có thể là những con người, Chambers nói, "vào lúc màn đêm buông xuống, đã dùng suy nghĩ yêu thương để bảo tồn những dấu hiệu của hy vọng và sự thật".