LỜI NGƯỜI RA ĐI:
ĐỜI SỐNG SIÊU NHIÊN
1.- VỊ GIÁO HOÀNG CỦA THẬP GIÁ
“Mọi người khen con mà Chúa chê con, được ích gì? Mọi người nhạo cười con, mà Chúa khen con, hạnh phúc cho con.
Khi dân chúng kêu: “Xin tha Baraba!”. Baraba vẫn là kẻ trộm. Khi dân chúng la lối: “Hãy đóng đinh nó!”. Chúa Giêsu vẫn là con Thiên Chúa vô tội.”
Gánh lấy trọng trách thực hiện Công đồng Vatican II, Đức Phaolô VI đã đem hết sức mình để phục vụ Giáo hội với tất cả lòng khiêm tốn, bác ái, cương nghị”
Ngài không ngớt nhắn nhủ, kêu gọi, giảng giải, sẵn sàng chấp nhận mọi lời khen chê, phê bình, chỉ trích, phản chứng, ra đi”
Ngài thường nói: “Cha muốn làm tất cả những gì có thể để thực hiện Công đồng Vaticanô II”Cha muốn làm tất cả những gì có thể để vãn hồi hòa bình trên thế giới.”
2.- VỊ THÁNH CỦA GIỚI TRẺ
“Sự điên dại trước mặt loài người là sự khôn ngoan trước mặt Chúa.”
Thánh Gioan Bosco đã chấp nhận hết mọi đau thương gian khổ của cuộc đời để đạt một mục đích duy nhất là đưa giới trẻ về cùng Chúa. Ngài đi xin từng miếng cơm, manh áo, tấm chăn để đem về cho đám lâu la du đảng của ngài.
Hằng đêm, ngài phải thức khuya để làm báo, viết sách nhằm huấn luyện giới trẻ, bênh vực Giáo hội”đến nỗi lúc già, mắt ngài mờ đi vì phải thức khuya quá độ.
Ngài chọn một khẩu hiệu: “Xin Chúa cho con được cứu nhiều linh hồn, còn mọi sự khác (của cải, danh vọng, thành công) Chúa cứ cất đi!”
3.- ƠN ĐƯỢC MẮC BỆNG UNG THƯ
“Tại sao tận hiến cho Chúa mà còn so sánh mình với người đời, phàn nàn vì thua sút điều nầy, điều nọ. Con tiếc vì làm tôi Chúa thiệt thòi sao?”
Năm 1953, nhiều nhật báo Mỹ đăng tin: “Ngày 14-01-1953, tại Kansas, bác sĩ báo tin cho cha Julius Bussi đang nằm điều trị tại nhà thương rằng: cha sẽ phải chết dần chết mòn vì bệnh ung thư“.
Hết lòng tin tưởng vào Chúa Quan Phòng, cha mỉm cười đáp: “Đó là đặc ân, đó là thánh ý Chúa muốn. Nhờ bệng ung thư, tôi có đủ thời giờ để dọn mình chết lành hơn là bị các bệnh hoạn, tai nạn khác bất ngờ xảy đến, không chuẩn bị kịp“.
4.- LÀM VINH DANH CHÚA HƠN
“Hãy nhìn mọi sự với con mắt của Thiên Chúa, con sẽ thấy giá trị khác, kích thước khác”.
Khi lập dòng Tên, thánh Inhaxiô Loyola đã chọn cho dòng một khẩu hiệu: “Ad majorem Dei gloriam“, nghĩa là: làm cho sáng danh Chúa hơn trong mọi công việc thuộc mọi lãnh vực: truyền giáo, mục vụ, giáo dục, khoa học”
Ngài luôn luôn phấn đấu trong tất cả để danh Chúa được vinh hiển hơn.
5.- CON MUỐN PHẦN THƯỞNG NÀO?
“Hãy vui mừng vì con thành công, và hãy cám ơn Chúa vì có người khác thành công hơn con“.
Là một tu sĩ dòng Carmêlô rất thánh thiện, thánh Gioan Thánh giá đã viết nhiều sách thiêng liêng có giá trị bất hủ.
Ngày nọ Chúa hỏi ngài: “Con muốn phần thưởng nào?”
Gioan Thánh giá đáp: “Xin cho con được chịu đau khổ và sỉ nhục vì Chúa“.
6.- CHÚNG TÔI MUỐN LA LỚN MỘT LỜI: THIÊN CHÚA
“Chúa dắt con trên đường, để con ra đi, và thu được nhiều hoa trái. Đường ấy là “đường hy vọng”, vì “chan chứa hy vọng”, vì “đẹp như hy vọng”. Sao không hy vọng khi con đi về với Chúa Giêsu, khi con về cùng Đức Chúa Cha?”
Chiara Lubich là một cô gái trẻ, vừa tròn 18 tuổi. Tuy nhiên cô có một đời sống nội tâm sâu xa, yêu thích sống gần Thiên Chúa.
Một lần kia, mẹ sai cô đi mua sữa cho em, cô vui vẻ nhạn làm với tinh thần vui tươi, hăng hái. Trên đường đi, cô cảm thấy dường như đã tìm được ơn gọi của mình là hoạt động bác ái giữa những người cùng khổ.
Lúc đó, cô đang điều khiển một nhóm Công giáo Tiến Hành. Sau chuyến đi dự khóa hội thảo tại Loretto, Chiara đã quyết tâm theo Chúa bằng cách sống ba lời khuyên Phúc âm là khó nghèo, khiết tịnh và vâng phục.
Năm 1943, Chiara khởi xướng phong trào Focolare với lý tưởng: “Hiệp nhất tất cả mọi thành phần của Nhiệm Thể Chúa Kitô“.
Thế chiến thứ hai bùng nổ, Chiara vẫn ở lại Trento để phục vụ các nạn nhân chiến cuộc. Tình yêu của cô đối với tha nhân đã quyến rũ nhiều thiếu nữ khác cùng sống lý tưởng Bác ái Hiệp nhất, thấy Chúa trong tha nhân, nhất là trong những người bị đời bỏ rơi và xua đuổi”
Vào năm 1948, một chuyên viên ngành điện 20 tuổi đến sửa điện tại nhà các cô và nghe họ nói về Thiên Chúa cùng kinh nghiệm sống, anh cảm thấy thích thú và muốn nghe mãi. Khi sửa xong, thay vì nhận tiền công, anh xin được trở thành Focolarinô, vì nghe thấy một tiếng thiêng liêng gọi anh sống đời sống đó.
Rồi một kỷ sư nữa cũng đến gia nhập. Thế là “tổ nam” Focolare được thành hình. Trụ sở đầu tiên của Tổ là một chỗ nuôi gà vịt được sửa lại.
Ngày kia, một linh mục đến gặp hai anh và thấy họ sống trong chuồng gà, ngài chê là điên loạn. Các anh trả lời: “Chúng con điên vì tình yêu Thiên Chúa. Thiên Chúa cũng điên“.
Hiện nay, phong trào đã bành trướng khắp thế giới. Năm 1977, chi Chiara Lubich được giải thưởng quốc tế Templeton về tôn giáo trao tặng tại Luân dôn. Chị thường nói “Chúng tôi lên tiếng để la lớn cho thế giới một lời: Thiên Chúa“.
7.- DÀN XẾP LƯƠNG TÂM
“Đừng nói tôi làm theo lương tâm. Còn lương tâm không để được theo?”
Trước kia, Giáo hội có luật buộc phải kiêng thịt ngày thứ sáu.
Một ông nọ vào quán, biết quán có cá, nhưng ông thích ăn thịt hơn. Vừa kéo ghế ngồi, ông gọi một loạt các thứ cá mà ông biết chắc chẳng bao giờ có: “Cho tôi dĩa cá sấu! Cho tôi dĩa cá voi!” Chủ quán luôn miệng trả lời: “Không có! Không có!”
Rồi ông tự nhủ: “Lạy Chúa, Chúa biết cho con, con đã làm hết sức, đã gọi nhiều thứ cá mà chẳng có. Thôi! Con đành phải gọi một tô phở thịt bò tái mà ăn trong ngày thứ sáu vậy“.
Cầu nguyện xong, ông ta thi hành liền “theo đúng sự dàn xếp của lương tâm“.
(ĐỌC SÁCH “NHỮNG NGƯỜI LỮ HÀNH TRÊN ĐƯỜNG HY VỌNG” CỦA ĐỨC CỐ HỒNG Y NGUYỄN-VĂN-THUẬN. CHƯƠNG VI. “SIÊU NHIÊN” )