Quả tôi đọc bức thư trên, tôi cũng có một phần cảm thông cho người viết là nàng con dâu của thời đại. Ở bên VN tôi không nghĩ rằng có những lá thư như vậy! Mà chỉ thấy ở bên Mỹ và Âu Châu mà thôi!. Chả phải nói là nàng dâu kia cần phải viết một lá thư quá đau đớn như thế đâu để mà làm cho bà mẹ chồng tức có thể chết đi được. Chỉ có thể có bức thư này là vì bà mẹ chồng mới từ VN sang chăng?. Chứ bất cứ một mẹ chồng nào trên xứ Mỹ này, tất cả đều hiểu rằng khi con trai cưng của mình đi lấy bà vợ, là liền sẽ mất con.

Ta sẽ đứng về phía nào để vênh vực cho bà mẹ chồng không vừa gì này hay là bà nàng dâu quá quắt kia đây?. Trước hết tôi muốn đứng về phía bà mẹ chồng mà hỏi cô nàng dâu này xem là bố mẹ đẻ của cô, chắc lúc còn sinh thời, không có nhiều thời giờ để mà dậy dỗ cô ta chăng, và nhà trường sau này thiếu phần đức dục để dậy cho đám trẻ thì phải, chỉ trừ những trường Công Giáo. Khi ta đọc lá thư trên, cũng hiểu rằng khi cô lấy chồng, chắc cũng tự ý cô muốn vì có thể cô là một anh thư đài các nào đó của một gia đình giầu có nào đó trong xã hội?.

Còn anh chồng thì chắc có thể bị ma nữ dụ tình mà không còn biết gì?. Anh chồng này khờ khạo quá! Khi còn cặp nhau chắc mọi điều đều phải làm theo ý của cô ta (chứ không thì chết với cô). Vì yêu anh đã bị mù quáng và không còn để ý mọi điều quá quắt mà người yêu của anh đã làm. Làm chức vụ của người mẹ và đã là một thời làm đàn ông điêu đứng, nên tôi rất hiểu ở thế của cô ta.

Tôi không trách cô nàng dâu của thời đại mới này đâu, vì cô không được học hỏi gì nhiều từ trong gia đình của cô, mà nhất là gia đình của người dù có đạo nào đi chăng nữa!. Người có đạo thường dậy con cái của mình là có trên dưới, có lớp lang thứ tự. Thân phận làm con dâu thì phải ra lẽ làm con dâu. Mẹ chồng nếu có quá thì nên nói qua với chồng của mình. Hoặc vì cô phải hiểu cho rằng tuổi tác có quá chênh lệch. Ngay trong gia đình của chúng ta có bao nhiêu anh chị em là bao nhiêu tánh tình khác nhau, dù là sống chung với nhau bao nhiêu năm trời, mà còn có những lúc gây gỗ cần phải có sự giảng hòa của cha mẹ.

Chúng ta cũng nên thắc mắc cái Tâm của cô ta. Cô phải có cái tâm hiền lành để sống hòa thuận với mọi người. Nhất là sống chung một nhà với bà mẹ chồng lạ hoắc lạ huơ. Đương nhiên sẽ có một thời gian rất dài để cả hai hiểu tánh nhau, mà tránh, mà không bị đụng chạm. Cô đã để cho cái Tôi của cô, nó làm cho cô phải khổ sở và phải gai cái con mắt. Ôi thôi cái cảnh mấy bà nàng dâu với mẹ chồng bên cái xứ Mỹ này thì tội ghê lắm!. Ai đã nghe những chuyện mấy bà nàng dâu bên cái xữ Mỹ này đối xử với bà mẹ chồng ra sao, mà ngay cả chính đứa con trai của mình, cũng bị ở cái thế khó xử????.

Người mẹ đẻ ra đứa con trai của mình, cả đời chỉ biết chăm lo cho con. Mong cho nó ăn no chóng lớn. Khuyên răn nó ráng chăm lo học hành để cuộc đời của nó sau này, gánh vác gia đình, và là người chịu trách nhiệm và bổn phận làm cha làm chồng sau này!. Với những vất vả và lo toan cho cuộc sống ngày qua ngày của nó, nào là nhắc con tập thể dục cho sức khỏe được tốt. Nào là đau khổ khi thấy con những hôm làm biếng học hành. Nào là lo sợ cho nó khi thấy chơi với những đứa bạn không ham học hành, và v.v.v……

Các bà mẹ này rất sợ khi nghe con mình có bạn gái khi chúng còn ở tuổi trung học. Sợ lắm khi chúng ở cái tuổi còn quá non nớt này! Chúng dễ bị dụ lắm!. Con gái ở cái tuổi trung học hay bất cứ ở cái tuổi nào, chúng đều già dặn hơn những cậu con trai nhiều, đứa nào cũng khờ nghệch cả ra!. Con gái tốt lành thì chẳng nói, nhưng các cô mà xuất thân từ trong những gia đình gẫy đổ, có cha mẹ đầy đủ nhưng bị bỏ rơi, thiếu trách nhiệm, thì hà tất làm cha mẹ chúng ta phải rất lo lắng cho con trai của mình.

Như con trai của tôi đây chẳng hạn, không ngày nào mà không dò xét nó một cách kín đáo, và nhắc nhở con phải học hành. Xem điểm học của cháu ra sao?. Ôi chao, không kể lo lắng từng miếng ăn giấc ngủ cho cháu. Cốt cũng chỉ mong cháu làm tròn bổn phận của nó sau này cho chính nó và gia đình của nó. Học hành là điều quan trọng nhất để cháu có thể ra đời và có sự nghiệp một cách vững chắc. Đành rằng nghề nào thì cũng là nghề, nhưng nghề tay chân vất vả mà không có tiền nhiều, bằng cái nghề có bằng cấp. Nếu không các cha mẹ đâu ai muốn tốn tiền cho các con học thêm?. Nhà không đủ ăn nhưng phải mượn thêm tiền để cho con có được mảnh bằng để ra đời, sống một cách lương thiện và lành mạnh.

Rồi bây giờ tôi sẽ tiếp đến phần cô nàng dâu của thời đại mới này!. Cô cũng đang có cậu con trai 2 tuổi. Vâng cô chưa kịp suy nghĩ gì nhiều đâu, vì con trai của cô còn quá nhỏ. Nhưng thời gian thì nó chẳng chờ ai bao giờ thưa có phải?. Cô sẽ học được một bài học đáng ghi nhớ cho cô sau này, vì cô sẽ trở thành một bà mẹ chồng. Thì xem cô có phải trả cái nợ đời và cái nợ người, mà bây giờ cô đã nhẫn tâm hành tâm và hành xác người mẹ chồng của cô bây giờ?. Không cha không mẹ sao cô có chồng?. Người chồng của cô chắc hẳn bảnh trai và học giỏi nên mới lọt vào mắt xanh của cô chăng?. Hoặc cô đã phải khổ sở mà chiêu dụ anh ta, vì nếu anh ta xấu trai và chẳng nghề ngỗng gì, thì cô đâu phải cực khổ, mà tranh dành cậu ta với bao nhiêu người con gái khác????.

“Công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Cha mẹ cô sở dĩ chẳng phải còn lo gì cho cô, vì nay cô đã ấm cái thân, gặp phải người chồng tốt bụng, và ngây ngô để cho cô dụ (mất một đời trai thật uổng phí quá!). Khuyên cô những gì cô đối xử với bà mẹ chồng, sau nay cô phải trả hết đó!. Có khi cô còn phải trả gấp 10 lần vì những gì con dâu cô nó sẽ làm cho cô sau này!. Thiết nghĩ nếu cô sống trên đất Mỹ thì khuyên cô nên dành tiền sẵn sàng cho mình mộ bia, tiền hưu để tự mà vào viện dưỡng lão mà ở, vì con dâu cô nó sẽ đối xử với cô, nếu may mắn thì bằng hay y như cô vậy!.

Nếu chồng cô mà từ đất nẻ chui lên, tôi sẽ không viết bài này, nhưng vì thưa cô, chồng cô cũng có bố mẹ lo cho con trai rất đàng hoàng, nên cô mới có được tấm chồng mà không phải ở giá. Nhờ có chồng nên cô mới có con trai nay được hai tuổi. Nhờ có chồng mà cô không mang tiếng là không ai dòm ngó và bị “ống chề”. Thiết nghĩ lá thư cô viết từ trong sự giận dỗi của cô, nhưng sau đó cô xé đi vì cô được viết, và được xoa dịu đi phần nào; nhưng bức thư cô viết đó đã gởi vào tay của bà mẹ chồng, thì thật cô quá quắt lắm!.