Mỗi Ngày Phải Có Một Niềm Vui

(CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG (2011)

Hồi trước năm 1975, miền Nam Việt Nam có lưu hành một bài hát rất được ưa thích của nhạc sĩ Phạm Duy phổ thơ Linh Phương : Bài hát KỶ VẬT CHO EM,. Bởi chưng, nội dung của bài hát nầy, diễn tả cái thân phận bi đát của người lính chiến, những người “có ngày đi nhưng không mong ngày trở lại” ; và nếu có trở lại, thì có khi chỉ còn là một xác chết hay một thương binh đem lại một nổi buồn da diết cho người ở lại.

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Anh trở về bờ tóc em xanh
Chít khăn sô lên đầu vội vã.. Em ơi!


Thân phận loài người cũng sẽ buồn biết bao nhiêu nếu mọi sự đã trở thành bế tắc sau biến cố “tội lỗi tầy trời của A-dam và E-Va nơi vườn diệu quang vào thuở khai thiên lập địa” ; nhất là nếu Thiên Chúa mãi mãi ra đi và không bao giờ trở lại với nhân loại.

Nhưng đức tin đã dạy chúng ta rằng : Thiên Chúa của chúng ta tin thờ không bao giờ là một Thiên Chúa của sự “giận hờn miên viễn, của thù oán, của kết án bất công hay của lòng chai dạ đá”…mà là : “Thiên Chúa giàu lòng thương xót, chậm bất bình và rất mực yêu thương, khoan dung và đầy lòng tha thứ…”.

Cũng chính vì để nhắc lại niềm tin vào một Thiên Chúa trung thành và yêu thương đó, mà các sứ ngôn đã thay phiên nhau công bố sứ điệp hoan vui về “Sự Trở về, sự viếng thăm, sự quang lâm, sự hiện diện, sự chúc lành và ban tặng hồng ân của Thiên Chúa”.

“Tôi mừng rỡ muôn phần nhờ Đức Chúa,
nhờ Thiên Chúa tôi thờ, tôi hớn hở biết bao !
Vì Người mặc cho tôi hồng ân cứu độ,
Và choàng cho tôi đức chính trực công minh… ” (Bđ 1)


Đó cũng chính là nội dung tin vui mà Gioan Tẩy Giả đã giới thiệu cho dân Ít-ra-en : “Ở giữa anh em có một Đấng mà anh em không biết” ; là Tin Mừng mà Đức Kitô đã loan báo khi Ngài công khai rao giảng Tin Mừng : “Hôm nay đã ứng nghiệm lời các ngươi vừa nghe…Thánh thần Chúa ngự trên tôi, để tôi đem tin mừng cho người nghèo khó…” ; là Tin mừng vĩ đại mà các thiên sứ đã báo cho các mục đồng thành Bê-lem : “Tôi báo cho anh em một tin mừng, một tin mừng vĩ đại cho toàn dân là hôm nay, Đấng Cứu thế đã giáng sinh trong thành vua Đa-vít”…

Vâng, Thiên Chúa của chúng ta, Thiên Chúa mà Đức Kitô đến mặc khải rõ ràng cho chúng ta không bao giờ là một “Thiên Chúa trên các tầng mây nghìn trùng xa cách, chỉ biết ngó xuống mặt đất để dò xét và luận phạt. Nhưng là một Thiên Chúa “đang ở giữa chúng ta đây, một Thiên Chúa đang đồng hành giữa cuộc sống chúng ta để cảm thương thân phận, để chia sẻ ngọt bù, để đoái thương kẻ nghèo hèn, để bênh vực người cô thế cô thân như lời ca khen của cô trinh nữ Maria ngày nào trước cửa nhà bà chị họ Ê-li-sa-bét :

“Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới…
Kẻ đói nghèo Chúa ban của đầy dư
Người giàu có lại đuổi về tay trắng…” (Đáp ca)


Đối diện với một Thiên Chúa như thế, tin vào một Đức Kitô như thế như thế, quả thật, Phụng vụ hôm nay mời gọi chúng ta “Hãy Vui Lên” thì thật là chí lý, thật là “phải đạo”.

Nhưng để có được niềm vui như Lời Chúa đề nghị, như Phụng Vụ hôm nay gọi mời, chúng ta phải dấn thân và nỗ lực canh tân cuộc sống. Đó là một cuộc hoán cải nội tâm, một cuộc đổi đời theo lộ trình mới của Thiên Chúa, trên con đường mới của Phúc âm. Chính Gioan Tẩy Giả trong Tin Mừng hôm nay đã trả lời cho đám tư tế và Lê-vi đến chất vấn ông : “Tôi là tiếng người hô trong hoang địa : hãy sửa đường Chúa cho thẳng để Chúa đi”. Và sau đó, Đức Kitô lại tiếp tục rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa mà con đường đến với Nước ấy là “hãy sám hối vì Nước Trời đã đến”, là “Tám Mối Phúc Thật…là Thập giá, là con đường hẹp, là hoán cải trở nên như trẻ thơ…".

Và chúng ta cũng đừng quên rằng "niềm vui" mang tính cứu độ luôn một “Niềm Vui luôn đòi trả giá đắt”, là niềm vui anh hùng, là niềm vui mang “dáng đứng của Máng cỏ Bê-Lem, của đồi Gon-go-ta, của từ bỏ, của hy sinh, của yêu thương, phục vụ. Đó chính là niềm vui của Đức Trinh Nữ Maria khi Mẹ hát lên bài Magnificat “linh hôn tôi nhảy mừng trvong Chúa”, vì Mẹ đã cảm nhận được thế nào vâng phục thánh ý Thiên Chúa. Đó là niềm vui của cô Maria Bêtania khi cô đập bể bình dầu thơm cam tùng hảo hạng để xức chân Chúa như một dấu chỉ của yêu thương. Đó là niềm vui của Lê-vi khi nhất quyết bỏ bàn thu thuế để dấn thân theo Thầy. Đó là niềm vui của người phụ nữ giang hồ Mai-đệ-lên khi tuôn đổ những giọt nước mắt trên chân Chúa để trở về làm lại cuộc đời. Đó là niềm vui của các Thánh Tông Đồ từ tòa án công nghị của quan chức Do Thái bước ra : “Các ông vui mừng vì được chịu đau khổ để làm chứng cho Đức Kitô”. Đó là cái vui của Mẹ Á Thánh Têrêxa thành Cal-cut-ta, khi được cận kề săn sóc những kẻ yếu đau liệt lào. Đó là niềm vui của Thánh Maximilien Kolbe khi được chết thay cho một người tù sắp bị xử tử, là niềm vui của Á Thánh Anrê Phú Yên trên đường đi đến pháp trường để lấy cái chết làm chứng mình thuộc về Đức Kitô…

Suốt 2000 năm nay, đã có biết bao người đã dấn thân chọn lựa cho mình một niềm vui như thế.

Nếu một người ngoại giáo như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà còn biết tâm niệm rằng :

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười…
Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè…
Và như thế tôi sống vui từng ngày
và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi …
(Trích lời ca trong ca khúc Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui của TCS)


thì chúng ta, những người Kitô hữu, những người được đổ đầy tràn niềm vui của thánh ân, không lẽ mỗi ngày chúng ta không chọn được cho mình một niềm vui ?

LM. Giuse Trương Đình Hiền