LỰA CHỌN VÀ TRUNG TÍN

Khoa học ngày nay thường dùng thuật ngữ “ Mẫu hành tinh vũ trụ” để nói về thế giới vĩ mô và thế giới vi mô. Chúng cùng có cấu tạo và chuyển động giống nhau trong sự cấu thành và phát triển của vũ trụ vật chất. Điều này nói lên tính nhất quán của một ý thức sáng tạo và ý thức này khi được nhìn qua lăng kính thần học thì đó chính là Thiên Chúa sáng tạo, Đấng tự xưng là “Hiện Hữu” (Xh 3,14). Cũng chính Đấng “Hiện Hữu” khi Nhập thể trong thế gian, mặc lấy thân phận con người, đi vào không gian và thời gian của lịch sử nhân loại đã được gọi tên là “Đức Giêsu Kitô vẫn là một, hôm qua cũng như hôm nay, và như vậy mãi đến muôn đời” (Dt 13,8). Với bản chất là Hiện Hữu và Hiện Tại như vậy, Chúa Giêsu không chấp nhận được hai lối sống:

• Một là lối sống giả hình của giới Biệt phái Do Thái.
• Hai là vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của.

Cả hai lối sống trên đều xuất phát từ tính vụ lợi và lòng tham lam. Vì tham lam nên những người Biệt phái “Làm bộ đọc kinh dài để nuốt hết gia tài của các bà goá” (Lc 20,47). Thái độ ấy cũng giống thái độ viên quản gia đã phung phí của cải nhà phú hộ tới mức bị sa thải (x. Lc 16, 1). Thiệt hại ở đây không phải chỉ tính bằng vật chất, nhưng là một điều lớn lao hơn: “Nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng tiền của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao phó của cải chân thật cho anh em? Và nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh em?” (Lc 16,11-12). Mới hay lòng trung tín quan trọng dường nào, vì “Ai trung tín trong việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; Ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn” (Lc 16,10).

Đức cố Hồng Y Phanxicô Xavier Nguyễn Văn Thuận đã kể câu chuyện sau:

“Thưa ông bà muốn gặp ai ạ?

Chị Céline đã nói câu ấy lần đầu tiên cách đây 40 năm. Từ đó ngôi nhà khách với chùm chìa khoá, cái chổi, chiếc ghế đã trở thành giang sơn của chị.

Bổn phận của một chị giữ nhà khách là gọi người khác. Trong suốt 40 năm trường, chị Céline chỉ làm ngần ấy công việc ! Câu hỏi trên kia chị phải lặp đi lặp lại đến hơn 10 lần mỗi ngày. Với thời gian, phương thế có đôi phần thay đổi: từ cái kẻng đến chuông điện thoại, sau đó lại trở về chuông kéo, kẻng sắt…nhưng công việc luôn luôn vẫn là gọi người khác.

Ôi chao ! biết bao khuôn mặt đã xuất hiện tại nhà khách, bao giọng nói đã vang rền trong máy điện thoại ! Nhưng có một điều chị Céline hằng đoan chắc: người ta đang gọi, đang xin gặp một người nào đó…trừ ra chị. Vì thế chị thường nói đùa: “Tôi chỉ được Chúa gọi một lần duy nhất và từ dạo ấy, tôi đã luôn luôn gọi những người khác: tôi được gọi để gọi”

Một ngày của chị bị cắt vụn thành từng miếng, công việc của chị bị bẻ thành từng mảnh, luôn luôn là gián đoạn. Khi cầm chuỗi lần hạt, chị biết mình sẽ không đọc được 10 kinh, khi xem sách, chị đoán sẽ thưởng thức không quá 10 dòng. Trong nhà nguyện, chị quỳ ở ghế cuối cùng, gần cửa ra vào, luôn thấp thỏm chờ chuông reo… Luôn luôn bị gián đoạn, nhưng chỉ với “sự gián đoạn” này của mình, chị mới có thể tạo nên “sự liên lạc” của người khác. Chị bao giờ cũng nhanh nhẹn đối với một khách sang quý cũng như đối với một bà lão nhà quê. Tất cả mọi người đều ăn cắp thời giờ của chị, hối thúc chị, cằn nhằn chị. Không ai cần gặp chị…Với thời gian, da mặt chị nhợt nhạt hơn, người chị tiều tuỵ hơn, nhưng nụ cười vẫn tươi nở như thuở nào, lời kinh dâng Chúa mỗi ngày lại càng thêm sốt sắng hơn.

Và rồi một hôm, trong lúc vội vã đi gọi người khác, chị Céline đã ngã quỵ trong hành lang nhà dòng: thổ huyết ! Chị bập bẹ: “Chúa đến gọi tôi lần thứ hai” (và cũng là lần cuối). Đôi tay chị run run ôm lấy lồng ngực khiến chùm chìa khoá rơi xuống trên nền gạch hoa. Đằng kia, chiếc ghế vẫn vô tình không biết từ nay mình sẽ là đồ vô chủ…

Chị Céline đã suốt đời trung thành với tiếng gọi của Chúa và với công việc bổn phận hàng ngày của chị: được gọi để gọi người khác. Giá trị và sự cao cả của chị không phải là ở chỗ đó sao?”. (Lữ hành ĐHV chg IV, 7).

Câu chuyện giản dị nhưng diễn đạt nội dung sâu sắc: Lựa chọn và Trung tín. Phải lựa chọn vì “ Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi tiền của được” (Lc 16, 13). Chị Céline đã lựa chọn theo đúng ơn gọi của mình và đã trung tín đến hơi thở cuối cùng. Chị trở thành người khôn ngoan không phải vì công nghiệp của chị, nhưng là vì chị đã theo đúng nguyên tắc Tin Mừng Chúa dạy: biết Lựa chọn và Trung tín!

Lạy Chúa Giêsu Kitô
Chúng con đã ôm ấp tiền bạc như một vị chúa trong đời mình,
Chúng con đã dồn hết khả năng, thời giờ để làm giàu bằng tiền bạc.
Lời Chúa đến với chúng con quá muộn màng,
Vì nhiều khi đến cuối đời chúng con mới nhận ra sự thật.
Một sự thật phũ phàng trong thế giới vật chất,
một sự thật đau xót vì đã không đầu tư cho sự sống đời đời.
Xin dạy chúng con ngay từ hôm nay,
biết lựa chọn lại theo nguyên tắc Tin Mừng và trung tín đến cùng
để chúng con sống đời sống ý nghĩa và đạt tới hạnh phúc đời đời. Amen.