Tình Yêu Tự Hiến
Thánh Gioan nói: “Thiên Chúa là tình yêu”. Ngài đã mang tình yêu đó ban xuống cho nhân loại qua Người Con dấu ái. Ngài đã biểu lộ tình yêu của mình qua cuộc sống và cái chết của Người con duy nhất là Chúa Giê-su. Đó là một tình yêu tự hiến, một tình yêu dám chết vì yêu, một tình yêu trao ban trọn vẹn đến nỗi dốc cạn đến giọt máu cuối cùng cho người mình yêu. Yêu là tự hiến, yêu là cho đi đến nỗi quên cả chính mình cho người mình yêu được an vui hạnh phúc.
Người ta kể rằng: Ở một làng quê trên miền cao nguyên, có một gia đình mẹ góa con côi. Bà chỉ có một người con gái duy nhất. Khi nó lên ba. Bà để nó ở nhà một mình, còn bà ra đồng cấy lúa. Con bé ở nhà một mình, buồn tay nghịch lửa, và vô tình ngọn lửa đã bốc cháy vào vách nhà tre lá vây quanh. Ngọn lửa ngày một bốc lên cao. Con bé loay hoay mãi cũng không thể ra khỏi biển lửa. Người mẹ từ dưới đồng ruộng nhìn lên ngọn lửa đang bốc cháy căn nhà của mình. Bà đã bỏ tất cả, chạy tất tưởi về nhà, và không ngần ngại nhảy vào lửa để cứu đứa trẻ. Nhưng khi bà chạy ra tới cửa. Khung cửa tre lá đã đổ xập vào bà. Khiến bà bị cháy bỏng toàn bộ khuôn mặt. Từ ngày đó khuôn mặt của bà đã bị biến dạng. Bà không còn đủ can đảm cho ai nhìn khuôn mặt mình nữa. Bà luôn ra đường với chiếc khăn che kín khuôn mặt của mình.
Mười hai năm sau, cô bé ngày nào đã trở thành thiếu nữ 15 xinh đẹp. Cô cùng với bạn bè đang tung tăng trên đường phố. Thình lình một cơn lốc bay cao và vô tình hất tung chiếc khăn che mặt của một người đàn bà đang đi đối diện. Các bạn bè cô la lên kinh hãi, và hỏi nhau người đàn bà dó là ai mà ghê sợ vậy. Một chút chần chừ cô đã nói: “Tôi không biết bà ấy là ai”.
Một lời nói xem ra khó chấp nhận. Đó là lời vô ơn tệ bạc. Đó là lời đáng bị lên án ở mọi thời đại.
Thế nhưng, còn có một cuộc đời tang thương hơn nữa. Tang thương đến nỗi người mang đầy thương tích từ đầu đến chân. Ngay cả trái tim cũng không còn nguyên vẹn chỉ vì tình yêu. Đó chính là tình yêu của Đức Kytô. Ngài đã mang lấy thương tích vì cứu độ chúng ta. Ngài đã bị mất tất cả vì phần rỗi chúng ta. Nhưng liệu có mấy ai mạnh dạn tuyên xưng tình yêu của ngài giữa thế giới, giữa bạn bè hàng xóm láng giềng? Có mấy ai đã nhận ra rằng: Ngài đã mang lấy tất cả những đau đớn đó vì chúng ta? Có mấy ai đã đền đáp tình yêu của Ngài bằng đời sống sám hối canh tân đời sống của mình cho xứng với tình yêu của Chúa? Hay chúng ta cũng vô ơn tệ bạc như cô gái kia. Cô mặc cảm xấu hổ vì người mẹ dị hình ghê sợ. Cô đã quên rằng. Cô được như vậy là nhờ tình thương bao boc chở che của mẹ. Cô được như vậy là nhờ sự hy sinh tận tụy của người mẹ đến hao mòn vì con. Chúng ta có nhận ra Chúa vẫn quan phòng gìn giữ chở che cuộc đời chúng ta hay không? Chúng ta có biết rằng mỗi lầm lỗi của chúng ta là một nhánh gai, một lỗ đinh, một lưỡi đòng đang ghim vào thân thể Chúa hay không?
Mỗi khi tôn kính Trái tim Chúa Giêsu, là dịp để chúng ta tạ tội với Chúa, vì những lần chúng ta thờ ơ với tình yêu của Chúa, và còn tệ hơn nữa là những lần chúng ta quay lưng lại với tình yêu tận hiến của Chúa. Đồng thời chúng ta cũng được mời gọi noi gương yêu thương của Ngài để sống với tha nhân. Sống bằng tinh yêu vô vị lợi để có thể không chỉ yêu thương những kẻ thân thiết mà còn cả những người xa lạ. Một tình yêu có thể tha thứ cho kẻ xúc phạm đến mình. Một tình yêu có thể cứu chuộc anh em cho đến hơi thở cuối cùng mà thánh Gioan đã nói: “Ngài đã yêu thương họ đến cùng”.
Xin Chúa cho mỗi người chúng ta khi nhận ra tình yêu của Chúa luôn bao phủ trong cuộc đời chúng ta, thì cũng biết trao ban tình yêu của mình cho anh chị em xung quanh. Amen
Lm.Jos Tạ duy Tuyền
Thánh Gioan nói: “Thiên Chúa là tình yêu”. Ngài đã mang tình yêu đó ban xuống cho nhân loại qua Người Con dấu ái. Ngài đã biểu lộ tình yêu của mình qua cuộc sống và cái chết của Người con duy nhất là Chúa Giê-su. Đó là một tình yêu tự hiến, một tình yêu dám chết vì yêu, một tình yêu trao ban trọn vẹn đến nỗi dốc cạn đến giọt máu cuối cùng cho người mình yêu. Yêu là tự hiến, yêu là cho đi đến nỗi quên cả chính mình cho người mình yêu được an vui hạnh phúc.
Người ta kể rằng: Ở một làng quê trên miền cao nguyên, có một gia đình mẹ góa con côi. Bà chỉ có một người con gái duy nhất. Khi nó lên ba. Bà để nó ở nhà một mình, còn bà ra đồng cấy lúa. Con bé ở nhà một mình, buồn tay nghịch lửa, và vô tình ngọn lửa đã bốc cháy vào vách nhà tre lá vây quanh. Ngọn lửa ngày một bốc lên cao. Con bé loay hoay mãi cũng không thể ra khỏi biển lửa. Người mẹ từ dưới đồng ruộng nhìn lên ngọn lửa đang bốc cháy căn nhà của mình. Bà đã bỏ tất cả, chạy tất tưởi về nhà, và không ngần ngại nhảy vào lửa để cứu đứa trẻ. Nhưng khi bà chạy ra tới cửa. Khung cửa tre lá đã đổ xập vào bà. Khiến bà bị cháy bỏng toàn bộ khuôn mặt. Từ ngày đó khuôn mặt của bà đã bị biến dạng. Bà không còn đủ can đảm cho ai nhìn khuôn mặt mình nữa. Bà luôn ra đường với chiếc khăn che kín khuôn mặt của mình.
Mười hai năm sau, cô bé ngày nào đã trở thành thiếu nữ 15 xinh đẹp. Cô cùng với bạn bè đang tung tăng trên đường phố. Thình lình một cơn lốc bay cao và vô tình hất tung chiếc khăn che mặt của một người đàn bà đang đi đối diện. Các bạn bè cô la lên kinh hãi, và hỏi nhau người đàn bà dó là ai mà ghê sợ vậy. Một chút chần chừ cô đã nói: “Tôi không biết bà ấy là ai”.
Một lời nói xem ra khó chấp nhận. Đó là lời vô ơn tệ bạc. Đó là lời đáng bị lên án ở mọi thời đại.
Thế nhưng, còn có một cuộc đời tang thương hơn nữa. Tang thương đến nỗi người mang đầy thương tích từ đầu đến chân. Ngay cả trái tim cũng không còn nguyên vẹn chỉ vì tình yêu. Đó chính là tình yêu của Đức Kytô. Ngài đã mang lấy thương tích vì cứu độ chúng ta. Ngài đã bị mất tất cả vì phần rỗi chúng ta. Nhưng liệu có mấy ai mạnh dạn tuyên xưng tình yêu của ngài giữa thế giới, giữa bạn bè hàng xóm láng giềng? Có mấy ai đã nhận ra rằng: Ngài đã mang lấy tất cả những đau đớn đó vì chúng ta? Có mấy ai đã đền đáp tình yêu của Ngài bằng đời sống sám hối canh tân đời sống của mình cho xứng với tình yêu của Chúa? Hay chúng ta cũng vô ơn tệ bạc như cô gái kia. Cô mặc cảm xấu hổ vì người mẹ dị hình ghê sợ. Cô đã quên rằng. Cô được như vậy là nhờ tình thương bao boc chở che của mẹ. Cô được như vậy là nhờ sự hy sinh tận tụy của người mẹ đến hao mòn vì con. Chúng ta có nhận ra Chúa vẫn quan phòng gìn giữ chở che cuộc đời chúng ta hay không? Chúng ta có biết rằng mỗi lầm lỗi của chúng ta là một nhánh gai, một lỗ đinh, một lưỡi đòng đang ghim vào thân thể Chúa hay không?
Mỗi khi tôn kính Trái tim Chúa Giêsu, là dịp để chúng ta tạ tội với Chúa, vì những lần chúng ta thờ ơ với tình yêu của Chúa, và còn tệ hơn nữa là những lần chúng ta quay lưng lại với tình yêu tận hiến của Chúa. Đồng thời chúng ta cũng được mời gọi noi gương yêu thương của Ngài để sống với tha nhân. Sống bằng tinh yêu vô vị lợi để có thể không chỉ yêu thương những kẻ thân thiết mà còn cả những người xa lạ. Một tình yêu có thể tha thứ cho kẻ xúc phạm đến mình. Một tình yêu có thể cứu chuộc anh em cho đến hơi thở cuối cùng mà thánh Gioan đã nói: “Ngài đã yêu thương họ đến cùng”.
Xin Chúa cho mỗi người chúng ta khi nhận ra tình yêu của Chúa luôn bao phủ trong cuộc đời chúng ta, thì cũng biết trao ban tình yêu của mình cho anh chị em xung quanh. Amen
Lm.Jos Tạ duy Tuyền