Công việc túi bụi hằng ngày khiến tôi hay “quên” đi xưng tội, nhất là vào những dịp lễ lớn.
Nhớ mùa Phục Sinh năm nào, đến ngày thứ 7 Tuần Thánh tôi mới có thời gian để “lọ mọ” đến “Xin cha cho con được xưng tội!”- “Giờ này anh mới đi xưng tội,mấy ngày trước sao không lo đi đi… Bây giờ tôi bận lắm…”. Sau câu nói ấy với với sự “ngúng nguẩy” bỏ đi của “cha trẻ” nọ, lòng tôi đầy ắp ngổn ngang:cha nói đúng đó, nhưng mà cũng có “cái gì đó” hơi... kỳ kỳ.
Mùa Phục Sinh này tôi lại đi xưng tội vào thứ 7 Tuần Thánh, cũng vào nhà thợ nọ.Tiến vào nhà xứ trong tâm trạng “biết thân biết phận”,tôi sợ sệt và “khúm núm”. Lần này tôi gặp một “cha già”.
-Thưa cha con xin lỗi vì đã đến trễ, con muốn được xưng tội…
-Cha… đang chờ con đây! Ngài ôn tồn.
Câu nói vừa rồi của “cha già” làm tôi xúc động biết dường nào. Hình ảnh - “đứa con hoang đàng” tôi và “hình ảnh người Cha ra đón đứa con đó”cha già - đã được sống lại ngay giữa đời thường, ngay giữa thời đại mà con người đã “quên” nhiều về sự chờ đợi không mệt mỏi,không phàn nàn của Vị Cha Già Trên Trời.
Tôi được “cha già” tha tội, khuyên nhủ tôi cố gắng đừng làm buồn lòng Chúa nữa, phải biết cảm ơn Chúa từng giờ, vì trong lúc tôi phạm tội tày đình, Chúa vẫn không “trừng phạt” tôi, Ngài lại còn luôn ngóng chờ, mời gọi tôi trở về và sẵn sàng tha thứ cho tôi.
Rời nhà thờ Hạnh Thông Tây (Gò Vấp) với nỗi lòng sung sướng biết dường nào. Vì tôi biết chắc ràng, tôi đã được “cha già” tha tội. Mà quan trọng hơn nữa, tôi “tin” là ở nơi đó, có một “cha già” luôn canh cánh bên lòng ngóng chờ những “đứa con hoang đàng” như tôi biết quay trở lại, để được “cha già” ân cần thốt lên “Cha đang đợi con đây!”.
Tôi muốn nhắc đến cha VVT. Nay ngài đã thuyên chuyển đến nhà thờ Tân Định - Sài Gòn.Và tôi tin chắc rằng, nơi đó ngài vẫn đang khắc khoải chờ tất cả những “tâm hồn tan nát” chạy đến với ngài với mong muốn được “chữa lành”, được giao hòa với Thiên Chúa.
Nhớ mùa Phục Sinh năm nào, đến ngày thứ 7 Tuần Thánh tôi mới có thời gian để “lọ mọ” đến “Xin cha cho con được xưng tội!”- “Giờ này anh mới đi xưng tội,mấy ngày trước sao không lo đi đi… Bây giờ tôi bận lắm…”. Sau câu nói ấy với với sự “ngúng nguẩy” bỏ đi của “cha trẻ” nọ, lòng tôi đầy ắp ngổn ngang:cha nói đúng đó, nhưng mà cũng có “cái gì đó” hơi... kỳ kỳ.
Mùa Phục Sinh này tôi lại đi xưng tội vào thứ 7 Tuần Thánh, cũng vào nhà thợ nọ.Tiến vào nhà xứ trong tâm trạng “biết thân biết phận”,tôi sợ sệt và “khúm núm”. Lần này tôi gặp một “cha già”.
-Thưa cha con xin lỗi vì đã đến trễ, con muốn được xưng tội…
-Cha… đang chờ con đây! Ngài ôn tồn.
Câu nói vừa rồi của “cha già” làm tôi xúc động biết dường nào. Hình ảnh - “đứa con hoang đàng” tôi và “hình ảnh người Cha ra đón đứa con đó”cha già - đã được sống lại ngay giữa đời thường, ngay giữa thời đại mà con người đã “quên” nhiều về sự chờ đợi không mệt mỏi,không phàn nàn của Vị Cha Già Trên Trời.
Tôi được “cha già” tha tội, khuyên nhủ tôi cố gắng đừng làm buồn lòng Chúa nữa, phải biết cảm ơn Chúa từng giờ, vì trong lúc tôi phạm tội tày đình, Chúa vẫn không “trừng phạt” tôi, Ngài lại còn luôn ngóng chờ, mời gọi tôi trở về và sẵn sàng tha thứ cho tôi.
Rời nhà thờ Hạnh Thông Tây (Gò Vấp) với nỗi lòng sung sướng biết dường nào. Vì tôi biết chắc ràng, tôi đã được “cha già” tha tội. Mà quan trọng hơn nữa, tôi “tin” là ở nơi đó, có một “cha già” luôn canh cánh bên lòng ngóng chờ những “đứa con hoang đàng” như tôi biết quay trở lại, để được “cha già” ân cần thốt lên “Cha đang đợi con đây!”.
Tôi muốn nhắc đến cha VVT. Nay ngài đã thuyên chuyển đến nhà thờ Tân Định - Sài Gòn.Và tôi tin chắc rằng, nơi đó ngài vẫn đang khắc khoải chờ tất cả những “tâm hồn tan nát” chạy đến với ngài với mong muốn được “chữa lành”, được giao hòa với Thiên Chúa.