Người ta mang đến cho Người một kẻ bất toại do bốn người khiêng. Vì dân chúng quá đông, không thể khiêng đến gần Người được, nên họ dỡ mái nhà trên chỗ Người ngồi một lỗ to, rồi thòng chiếc chõng với người bất toại xuống. Thấy lòng tin của họ, Chúa Giêsu nói với người bất toại rằng: "Hỡi con, tội lỗi con được tha". Lúc ấy, có một ít luật sĩ ngồi đó, họ thầm nghĩ rằng: "Sao ông này lại nói thế? Ông nói phạm thượng. Ai có quyền tha tội, nếu không phải là một mình Thiên Chúa". (Mc 2, 1-12).

Phúc cho những ai bất toại, phong cùi, hoại huyết, đau bệnh, sắp chết, hay chết rồi, hoặc bị quỷ nhập vào trong người, được Chúa Giêsu chữa cho khỏi ở thời bấy giờ. Tiếng tăm của Chúa đã được nhiều người đồn khắp gần xa và nhất là những người bệnh đã được Chúa chữa cho khỏi. Người ta đã thấy được những hiện tượng lạ, chưa từng thấy như thế bao giờ. Quả thật ai trong chúng ta lại không tò mò và hiếu kỳ để muốn được chứng kiến tận mắt, xem ông nào mà lại tài tình đến thế. Ai mà lại không muốn biết và được xem ông Giêsu này đến từ đâu, và nhờ tài phép hay dùng xảo thuật nào đã giúp ông làm được những chuyện lạ lùng trên?

Chuyện thường tình của con người chúng ta là cứng lòng tin, tuy dù Chúa đã làm tất cả những sự lạ lùng ngay trước mắt, nhưng chúng ta vẫn bán tín bán nghi, bởi do đâu mà Người này lại làm được những chuyện mà chỉ có thể Thiên Chúa làm được mà thôi! Trí óc của con người dù thông minh tột đỉnh cũng không thể chứng minh được những sự thể mà Chúa đã làm trên tất cả những con người khốn khổ tật bệnh này!? Ai thời lại có thể tin được Người này là Con Thiên Chúa? Trong xác phàm yếu đuối? Cuộc sống rất tầm thường rày đây mai đó nhất là không có chỗ để gối đầu, lại còn thua cả con chồn vì chồn thì còn có hang để ở. Con người thắc mắc về quyền năng của Ngài là sự thường tình mà thôi! Ngài cũng hiểu được như thế, bởi cắt nghĩa sao cho con người hiểu được, khi khối óc của con người không bằng một cái chấm, so với quyền năng của Thiên Chúa Đấng từ Trời mà đến. Cho nên Thiên Chúa mới phải kiên nhẫn và từ tốn. Ngài phải đầu tiên xin xuống trần gian làm con người mà mặc lấy thân xác con người. Ngài phải sống y như con người với khối óc cũng rất là người. Với trái tim thịt đầy thương cảm và dễ xúc động trên cái khổ của con người. Và Ngài kiên nhẫn sống trong vâng phục theo thánh ý Chúa Cha cho đến khi đúng thời điểm của Ngài để ra đi rao giảng Tin Mừng và Nước Trời của Cha Ngài. Vì Ngài mang thân phận làm con người nên Ngài hiểu tường tận về tâm lý và bản tánh con người, nên Ngài đã phải dùng dụ ngôn mà dậy dỗ con cái của Ngài. Ngài biết chứ và Ngài rành con người đến nỗi chỉ có cái chết của Ngài mới có thể hoán cải con người để có thể nên Thánh giống Ngài và được lên Trời với Ngài.

Nói chi đến những người thời xưa, họ chứng kiến tường tận việc Chúa Giêsu đã làm mà họ còn cứng lòng tin, hà huống chi con người của chúng ta bây giờ, đâu có thấy Chúa bao giờ đâu, thì lòng tin của chúng ta còn ra cứng lòng đến độ như thế nào nữa!?? Có phải chúng ta cũng bao nhiêu lần được chứng kiến nhiều hiện tượng lạ và phép lạ của Đức Mẹ Maria khắp nơi trên thế giới qua mạng lưới truyền thông, truyền hình, và hình ảnh cập nhật, về Đức Mẹ Tà Pao, Đức Mẹ trên núi Tao Phùng, Đức Mẹ Mễ Du, Đức Mẹ Lộ Đức, và gần nhất là hiện tượng Đức Mẹ khóc tại nhà thờ Đức Bà hay không? Có phải vẫn còn rất nhiều người không tin và cho là đó là hình thức của mê tín dị toan, tuy không nói ra nhưng trong lòng họ tin làm vậy!?

Bài đọc ngày hôm nay Chúa Giêsu thương cảm con cái của Ngài và động lòng thương khi thấy tình cảnh của một người bất toại đã được anh chị em dỡ mái ngói nhà mà thòng anh xuống để được Chúa Giêsu chữa cho anh. Tất cả 5 người này đều có lòng tin thật là mạnh mẽ nhưng lòng tin phải mãnh liệt nhất đã phát xuất từ tấm lòng của anh bất toại này! Từ lòng tin tưởng mãnh liệt của các ông đã tìm cho được cách làm sao đưa anh bất toại này đến được gần Chúa để tin tưởng rằng anh này sẽ được Chúa chữa khỏi. Người ta thì thật đông đảo đứng đầy chung quanh nhà để nghe Chúa giảng dậy, thì chuyện đưa anh bất toại này đến được gần Chúa thì không phải dễ? Mà chuyện nghĩ ra để mà dỡ nóc của mái nhà thòng cho được anh xuống thì là chuyện không phải dễ làm? Nhưng có phải lòng tin đã giúp những người này nảy ra được ý kiến thật khác thường hay không? Lòng tin của họ đã tin tưởng trước rằng nếu đưa anh bất toại đến được gần Chúa hà tất anh sẽ được Chúa Giêsu chữa anh lành bệnh. Chứ nếu đức tin của họ nửa vời và nếu đức tin của họ không chắc ăn thì hà tất họ sẽ không mất thời giờ mà lại dám làm chuyện tào lao như thế!?

Qua bài Phúc Âm ngày hôm nay, có phải chúng ta cũng nên kiểm điểm lại chính mình, xem tình cảm và tình thương của mình đối với anh chị em bất toại này có xúc tích và có thúc đẩy chúng ta tìm đến để giúp đỡ những con người tật bệnh và khốn cùng trên hay không? Hay ta vẫn dửng dưng chai đá khi hằng ngày nhìn thấy họ và có cảm tưởng như muốn họ biến khỏi con mắt của mình. Còn không thì xem họ như những con người vô dụng, dơ dáy làm mất vẻ đẹp của thành phố. Hoặc sao họ không bị quản thủ vào một nơi nào riêng dành cho họ như những trại của người bệnh phong? Bài đọc của ngày hôm nay đã giúp tôi có được một cái nhìn anh chị em kém may mắn này bằng một lăng kính khác. Dù anh là bất toại, phong cùi, xida, hay bất cứ một chứng bệnh nan y nào khác, tôi mang danh là một Kitô hữu, là con cái Chúa, và cùng là anh chị em con một Cha trên Trời, tôi phải có bổn phận chia sẻ với nỗi đau đớn và cùng cực của anh chị em. Bởi tôi là chi mà dám khi dể người? Sao tôi không biết đặt địa vị nếu tôi là anh thì tôi có nghĩ khác đi chăng?

Nhìn cảnh 4 người khiêng anh bất toại và thòng cho được anh xuống dưới nhà gần nơi Chúa đang giảng dậy, thật xúc động làm sao! Thì có phải Chúa cũng thương cảm anh đến là dường nào! Không nhờ những tấm lòng cao cả, thì chưa chắc anh bất toại đã được gặp gỡ Chúa mà được Chúa chữa cho, thưa có đúng không? Quả một tấm lòng vàng còn quý hơn tám cỗ mâm vàng vua ban.

Bài đọc trên cũng cho chúng ta thấy là dù sống trong thời đại nào đi chăng nữa, con người thường của chúng ta thì thật là tầm thường. Tầm thường từ cách ăn uống, ngủ nghĩ, suy nghĩ và hành động. Nếu không có Ơn Chúa ban thì tất cả những hành động của con người chúng ta không khác nào loài cầm thú? Nếu không có Ơn Chúa ban chắc phần đông con cái của Ngài phải bị chôn sống trong hỏa ngục không có ngày ra, bởi hầu hết chúng ta sống chẳng có một chút tình người. Vì sự ích kỷ và ham muốn riêng cho chính mình, mà hằng ngày chúng ta đang tâm làm hại anh chị em mình bằng đủ mọi cách và mọi hình thức. Vì ghen ghét, vì tranh dành, và vì danh lợi thú trần, chúng ta đã mặc nhiên tìm đủ mọi cách mà giết hại lẫn nhau. Rồi thì ai chết mặc ai!

Lậy Chúa Giêsu đầy lòng nhân từ!

Người tật bệnh, bất toại, phong cùi, xiđa, nan y, ung thư, và những chứng bệnh cho đến ngày hôm nay y khoa cũng phải bó tay, chúng con là những con người vô dụng và không giúp ích gì được cho anh chị em chúng con. Xin cho chúng con có tấm lòng và đức tin như 4 ông trong bài Tin Mừng của ngày hôm nay, là tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa. Tiền bạc thì Chúa chẳng cần mà chỉ vì lòng tin đơn sơ của các ông mà Chúa đã chữa lành cho anh bất toại này mà thôi! Xin Chúa chữa cho chúng con những tật bệnh mà chúng con khó bỏ như luôn chỉ trích, phê phán, kết án người mà không bao giờ nhìn thấy sự tồi tệ nơi mình.

Xin cho chúng con được mỗi ngày một nên giống Chúa nhiều hơn, nhất là tập cầu nguyện nhiều hơn nữa! Cho chúng con biết sống giống Chúa là thương yêu và ít có nhu cầu để chúng con còn biết chia sẻ. Cho chúng con có trái tim giống Chúa là luôn cho đi và không chờ để được nhận lại. Cho chúng con biết sống từng ngày một, biết tìm đến Chúa để được chữa lành và ban thêm sinh lực để làm được bao nhiêu điều tốt đẹp cho mình, gia đình, và hữu ích cho tha nhân. Biết tìm Chúa là nguồn mạch của sự sống ngày hôm nay, ngày mai, và mãi mãi đến muôn đời sau. Để mang bình an, tình thương, và hạnh phúc của Chúa đến muôn người. Để vì anh chị em con mà con cũng tìm được hạnh phúc thiết thực và là lý do để linh hồn con được sống mãi sống đời trong tình yêu của Ba Ngôi Thiên Chúa, Amen.