Bùi Minh Quốc là một thi sĩ. Năm ngoái ông gặp bạn thơ Phan Ðắc Lữ, người Quảng Nam. Phan Ðắc Lữ kể chuyện gửi bản thảo một tập thơ để xin nhà Hội Nhà Văn xuất bản. Nhưng các vị chức sắc trong hội này đã kiểm duyệt, cắt sửa nát các bài thơ ra, Phan Ðắc Lữ thấy chúng không còn là thơ của mình nữa, nên chán không muốn in. Trong số những đoạn thơ bị cắt, có 4 câu này:

Tổ Quốc ta nơi nào cũng đẹp
Từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau
Sông là máu đừng đem mua bán
Núi là xương đừng lấy đổi trao.


Bùi Minh Quốc rất ngạc nhiên. Ðây là những câu thơ ca ngợi đất nước trẻ em nào cũng nên học thuộc lòng! Tại sao có người Việt Nam nào lại kiểm duyệt, cấm một thi sĩ Việt Nam không được làm thơ kêu gọi người Việt yêu nước Việt?

Câu trả lời là: Nếu có những người đã “bán núi sông” và “buôn xương máu” của dân Việt Nam, thì chính bọn đó không muốn người Việt nào nghe những câu thơ hô hào lòng yêu nước như vậy.

Khi biết danh tính các người trong Hội Nhà Văn đã cầm kéo kiểm duyệt cắt 4 câu thơ trên là ai, Bùi Minh Quốc càng ngạc nhiên. Vì không hiểu tại sao hai ông này đã thay đổi nhiều đến nỗi như thể họ đã tự biến thành những “công cụ cho thế lực vong bản bên trong và bành trướng bên ngoài?”

Thế lực “bành trướng” từ bên ngoài, Bùi Minh Quốc đã nói thẳng, đó là Trung Quốc. Còn “thế lực vong bản bên trong” là đảng Cộng Sản Việt Nam.

Bùi Minh Quốc, cư ngụ tại thành phố Ðà Lạt, đã viết một bài gửi cho nhật báo Nhân Dân và cho tất cả các tờ báo cùng mạng lưới khắp thế giới. Âm mưu “Diễn Biến Hòa Bình” mà ông công khai tố cáo là một âm mưu của Ðảng Cộng Sản Trung Quốc với sự đồng lõa của các lãnh tụ cộng sản Việt Nam. Âm mưu này nhằm nắm vận mệnh nước Việt Nam qua mối liên hệ giữa hai đảng cộng sản “trước là đồng chí sau là anh em.” Trung Quốc đã làm công việc “diễn biến” này từ hơn nửa thế kỷ tới giờ. Có những đảng viên cộng sản trong Hội Nhà Văn đã “tự diễn biến” khi họ cấm cả những bài thơ ca ngợi lòng yêu nước, như trong câu chuyện kiểm duyệt thơ Phan Ðắc Lữ. Nhìn thấy kết quả như vậy, Bùi Minh Quốc phải báo cho các đảng viên cộng sản khác biết, đồng thời báo động với toàn thể mọi người Việt Nam, ở trong nước và ngoài nước.

Muốn thấy âm mưu “diễn biến hòa bình” này bắt đầu từ bao giờ, Bùi Minh Quốc dẫn lời ông Hoàng Tùng, một đảng viên cộng sản lâu đời, nguyên bí thư trung ương Ðảng, và trưởng ban tuyên giáo trung ương. Xin nhắc lại, năm 1949 Cộng Sản Trung Quốc chiếm được chính quyền, năm sau họ bắt đầu chi viện cộng sản Việt Nam. Ông Hoàng Tùng kể hai phái đoàn cố vấn Trung Cộng, do La Quý Ba và Vi Quốc Thanh cầm đầu, sang Việt Nam năm 1950, họ đã đưa ra một đề nghị mà nếu thi hành thì sẽ tiêu diệt gần hết tinh hoa trong quân đội. Lúc đó, chúng ta biết, toàn dân Việt Nam muốn tham gia chiến đấu chống quân thực dân Pháp, cho nên những thanh niên ưu tú đã bỏ thành phố về thôn quê, lên rừng núi tham gia kháng chiến. Một số nhỏ những người này là đảng viên Cộng Sản, còn phần lớn đi kháng chiến chỉ vì lòng yêu nước và tình đoàn kết dân tộc. Ông Hoàng Tùng kể, có người đã đưa cho các cố vấn Trung Cộng một danh sách các sĩ quan gốc gác gia đình không phải là công nhân và nông dân, để thi hành kế hoạch gạt họ ra ngoài quân đội. Nếu điều này được thực hiện thì những người ưu tú nhất chắc chắn sẽ bị loại, vì lúc đó những thanh niên có học vấn và khả năng lãnh đạo nhất đều thuộc thành phần gia đình tiểu tư sản, địa chủ, quan lại, vân vân, chứ bần cố nông có ai được đào luyện làm sĩ quan đâu! Khi Hồ Chí Minh biết, ông đã ra lệnh đốt bản danh sách đó đi. Theo lời Hoàng Tùng kể, ông Hồ nói rằng ông lo nếu thay thế “bằng ấy người thì quân đội không còn cán bộ” nữa. Câu nói đó chứng tỏ mối quan tâm của Hồ Chí Minh có tính cách chiến thuật, ông không muốn thi hành ngay kế hoạch của các cố vấn Trung Quốc vì sợ trong quân đội sẽ thiếu cán bộ. Không thấy ông nói rằng chủ trương đó sai lầm vì sẽ làm mất nhân tài của dân tộc Việt Nam. Ông Hồ đã học được kinh nghiệm của Lenin đối với vấn đề Do Thái. Khi đảng Bôn Sơ Vích chiếm được chính quyền, nhiều người trong đảng muốn loại bỏ những người Nga gốc Do Thái trong guồng máy kinh tế, hành chánh và ngân hàng. Nhưng Lenin không cho, vì sợ không còn ai để làm việc nữa! Theo chiến thuật “lùi một bước, tiến hai bước,” Lenin đã “thu dụng” người Do Thái, để sau này Stalin thanh toán dần dần. Chắc các cố vấn Trung Quốc cũng phải nhìn thấy lý luận thực tế của ông Hồ, nên họ chấp thuận.

Bùi Minh Quốc nhận xét rất xác đáng: “Qua vụ việc ông Hoàng Tùng kể, ta thấy cái đòn ‘diễn biến hòa bình’ của Trung Quốc trước hết nhằm vào quân đội ta (hãy nhớ đến luận điểm “súng đẻ ra chính quyền, súng chỉ huy Ðảng” của Mao Trạch Ðông).”

Có thể nói âm mưu của các tổng cố vấn La Quý Ba, Vi Quốc Thanh là tiêu diệt sinh lực của dân Việt Nam, chứ không phải chỉ muốn vô sản hóa quân đội người Việt. Không thực hiện được âm mưu này ngay năm 1950 vì lý do chiến thuật, mấy năm sau các cố vấn Trung Quốc đã đi những bước khác, qua các đợt “chỉnh huấn,” “cải cách ruộng đất.” Hồ Chí Minh đã hoàn toàn “nhất trí” với các cố vấn, chính ông đứng ra kêu gọi toàn đảng và toàn dân, toàn quân ủng hộ các chiến dịch này. Nên nhớ năm 1950 ông Hồ đã được Mao Trạch Ðông cho tháp tùng trong chuyến đi sang Liên Xô để được gặp Stalin. Và năm 1952, sau khi lãnh ý của các cố vấn Trung Cộng rồi, ông Hồ còn gửi bản kế hoạch cải cách ruộng đất sang Mát Cơ Va xin Stalin cho ý kiến trước khi thi hành. Nhưng chính Cộng Sản Trung Quốc có mưu toan riêng trong cuộc cải cách ruộng đất ở Việt Nam từ năm 1952, một hậu quả là gây chia rẽ trong lòng dân tộc trong lúc còn đang cần đoàn kết để chống Pháp. Khi chiến dịch cải cách ruộng đất được phát động, nhiều người đã bỏ kháng chiến về thành phố, vì thấy Hồ Chí Minh đã tự bỏ cái mặt nạ dân tộc mà ông vẫn đeo từ năm 1940, tự để lộ rõ bộ mặt quốc tế cộng sản của ông.

Bùi Minh Quốc nhìn thấy mục tiêu của các cố vấn Trung Quốc trong cải cách ruộng đất là do “mưu đồ nham hiểm” năm 1950 bất thành, nhưng các cố vẫn đã làm lại qua cuộc cải cách ruộng đất. Và họ đã “thành công ở qui mô chưa từng thấy, dưới một hình thái bi thảm chưa từng thấy: (Ðó là) Ðảng ta tự đưa mình vào cảnh dùng tay nọ chặt tay kia. Hàng nghìn cán bộ đảng viên, hầu hết là những người tận tụy nhất, trung kiên nhất, hy sinh nhất, những người con ưu tú nhất của Ðảng, của dân tộc bị giết, bị hành hạ, tù đầy, số sống sót thì bị vô hiệu hóa. Hàng vạn người dân lương thiện, trong đó nhiều người là ân nhân của cách mạng và kháng chiến cũng chịu cảnh tương tự.” Ðó là những lời thống thiết của một cựu đảng viên cộng sản!

Bùi Minh Quốc so sánh kết quả tai hại do âm mưu các cố vấn Trung Quốc gây ra: “Tổn thất này (lớn) vượt ngàn lần so với những tổn thất do thực dân đế quốc gây ra, cùng những hệ lụy tai hại dai dẳng về mọi mặt, nhất là về chính trị và văn hóa.” Sau cuộc cải cách ruộng đất, dù sau này đảng Cộng Sản phải sửa sai vì dân oán thán, nhưng hậu quả còn lại là: “Ðường lối giai cấp trong công tác cán bộ chính thức xác lập.” Ðường lối này do các cố vấn Trung Quốc chỉ đạo đã “đưa hàng vạn nông dân thất học vốn hiền lành chất phác nhưng được bồi dưỡng để nói điêu, tố điêu rất giỏi, thoắt cái đã trở thành cán bộ cốt cán. Khối đại đoàn kết toàn dân chỉ còn là hình thức, Mặt Trận trở thành nơi trình diễn sự đoàn kết bề ngoài, bên trong là đoàn kết’ kiểu chơi cha thiên hạ.”

Ðó là lời tố cáo Ðảng Cộng Sản Việt Nam của cựu đảng viên Bùi Minh Quốc, người đã bị bắt, bị giam vì dám một mình đi lên ải Nam Quan và thác Bản Giốc tìm hiểu tại sao cửa ải và ngọn thác đã bị biến vào lãnh thổ Trung Hoa.

Theo Bùi Minh Quốc thì người đóng vai trò then chốt làm nội gián cho kế hoạch “Diễn Biến Hòa Bình” của Trung Quốc là ông Lê Ðức Thọ. Bùi Minh Quốc viết: “Xin hãy nhớ, Lê Ðức Thọ nắm (chức trưởng ban) tổ chức, có thời gian còn nắm luôn cả (ban) tư tưởng, mấy chục năm liên tục cho tới 1986.”

Lê Ðức Thọ nổi bật lên trong cái gọi là “Vụ án xét lại chống Ðảng” do ông ta làm trưởng ban chuyên án, được phong (hoặc tự phong) là “tư lệnh đánh xét lại”, mà sau này nhà ngoại giao Nguyễn Khắc Huỳnh trong hồi ký của mình nhận xét rằng đó chỉ là “thủ đoạn nham hiểm dựng ra vụ án nhằm thanh toán các đồng chí thật sự tài đức để thoái đoạt quyền bính. Hàng trăm cán bộ sĩ quan trung cao cấp trong và ngoài quân đội cùng gia đình họ bị tù đày, hành hạ triền miên, có người đã chết trong tù,...” theo lời Bùi Minh Quốc.

Bùi Minh Quốc đặt câu hỏi: “Có bao giờ âm mưu và thủ đoạn diễn biến hòa bình của Phương Tây và của các thế lực bành trướng cổ truyền Trung Quốc đạt kết quả to tát như thế chưa?” Và ông trả lời: “Chưa!” Ông giải thích, vì Trung Quốc biết “bành trướng thông qua mối quan hệ giữa hai Ðảng cầm quyền.”

Bắc Kinh đã dùng mối quan hệ đó làm vũ khí biến đảng Cộng Sản Việt Nam thành đàn em lệ thuộc vào đàn anh Cộng Sản Trung Quốc. Từ mối quan hệ đó, các quyết định chính trị của nước Việt Nam cũng tùy thuộc chính sách của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.

Tại sao âm mưu “Diễn Biến Hòa Bình” của Trung Quốc lại thi hành được? Theo Bùi Minh Quốc thì đó là do đảng Cộng Sản để cho “công tác cán bộ vẫn do một người hoặc một nhóm người quyết định mà người dân chẳng biết đâu mà lần.” Nhưng chúng ta biết, âm mưu Diễn Biến Hòa Bình qua quan hệ hai đảng này cũng chỉ thực hiện được nếu đảng Cộng Sản nắm vững độc quyền chính trị, như điều 4 trong hiến pháp bảo đảm!

Cho nên, muốn ngăn chặn âm mưu Diễn Biến Hòa Bình của Trung Quốc thì trước hết cần chấm dứt chế độ độc tài đảng trị ở Việt Nam. Ngay từ bây giờ, các đảng viên cộng sản Việt Nam phải chấm dứt chế độ một nhóm người tự tung tự tác nắm toàn quyền trong đảng của họ. Thanh toán được tệ nạn đó rồi, mới có thể trả lại quyền cho dân tộc Việt Nam, dân chủ hóa đất nước, nhờ thế mà chấm dứt các thủ đoạn Diễn Biến Hòa Bình của nước cộng sản đàn anh phía Bắc!

(Nguồn: http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=89229&z=7) Thursday, January 08, 2009