TÒA KHÂM SỨ - DẤU CHẤM HẾT CHO MỘT NIỀM TIN MONG MANH

Thế là hết,

Những cuộc đối thoại được mong chờ từ nhiều phía đã bị đổ vỡ. Chính quyền đơn phương dùng bạo lực để chiếm đoạt tòa khâm sứ, thực hiện dự án đầu tư do chính họ lén lút đặt ra.

Thế là hết,

Những lo lắng, hi vọng và chờ đợi của toàn thể cộng đồng dân Chúa suốt gần 9 tháng qua, kể từ khi họ dựng lều bạt, tựa vào nhau cùng cầu nguyện qua đêm trong những ngày trời rét căm căm của Thủ đô Hà Nội. Chính vì tin vào những lời hứa hẹn, những phương thức hoãn binh đầy tính toán của chính quyền cộng sản mà cộng đồng dân Chúa đã rút lui và kiên trì chờ đợi trong ôn hòa.

Nhưng ngày 19/9/2008 vừa qua đã đặt dấu chấm hết cho một niềm tin mong manh của cộng đồng dân Chúa còn sót lại đối với chế độ vô thần cộng sản.

Ngày xưa ông Nguyễn Văn Thiệu đã từng nói: ‘Đừng nghe những gì Cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm’. Câu nói này được nhiều lần người dân âm thầm nhắc lại như một lời cảnh cáo cho những ai còn nhẹ dạ, cả tin đối với chính quyền. Nhưng cũng không ít người hoài nghi câu nói đó vì cho rằng đó là câu nói của một Tông thống ngụy. Thế nhưng Vụ việc Thái Hà và Tòa Khâm Sứ vừa qua đã trả lời về sự thiếu nhất quán giữa những gì những người cộng sản nói và những gì những người cộng sản làm.

Vì vậy chút niềm tin mong manh còn sót lại đó giờ đã mất.

Thực tế thì niềm tin không phải mất đi mà là niềm tin bị đánh cắp. Đây là một cú lừa vĩ đại của chính quyền đối với cộng đồng dân Chúa. Những người chủ khu đất hoặc quyền lợi liên quan đã không được biết trước. Kế hoạch lén lút như kẻ trộm được tiến hành vào lúc 4h sáng. Vào giờ đó nhiều giáo dân đang ngon giấc và có thể đang mơ những giấc mơ đẹp, về một cuộc đối thoại đang mở ra, mơ về việc bình thường hóa quan hệ với Vatican, về hòa hợp hòa giải giữa các tôn giáo với những người cộng sản vô thần. Mơ về một đất nước Việt Nam thanh bình trong mai sau…

Thế nhưng, cũng vào giờ đó, chính quyền đã huy động máy ủi, máy xúc, hàng trăm cảnh sát cơ động, chó nghiệp vụ và các công cụ hỗ trợ khác cho một chiến dịch cướp đất trên con phố Nhà Chung bình yên. Họ đã đánh cắp chút niềm tin mong manh còn sót lại.

Đúng như Đức Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt đã nói: ‘Họ có thể chiếm giữ được khu đất nhưng họ không nắm giữ được niềm tin nơi dân chúng’. Điều quý nhất của Người công giáo là có một Đức tin với Thiên Chúa và thông qua Thiên Chúa người công giáo thường có niềm tin mạnh mẽ vào con người. Những người giáo dân thường đơn sơ, chân thành và cả tin hơn những người ngoại đạo.

Lịch sử giáo hội công giáo suốt hơn 50 năm qua đã chứng kiến nhiều thầy đã bị bắt đi tù, nhiều cha bị bắn chết, đã có những giai đoạn bị bách hại nặng nề, nhưng nhiều người Công giáo vẫn tin vào Chính quyền cộng sản vì truyền thông sai sự thật và còn vì do những cởi mở tôn giáo, xét về hình thức gần đây. Qua vụ Tòa khâm sứ hôm nay, người công giáo chắc chắn không còn bị lừa phỉnh nữa. Họ chắc chắn sẽ tìm đến sự thật bằng nhiều cách khôn ngoan. Họ sẽ tin vào sự thật như lời kinh thánh nói.

Kinh thánh nói: ‘Sự thật sẽ giải thoát anh em’. Và đúng là chỉ có sự thật thì mới trường tồn cùng năm tháng.

Có nhiều câu chuyện không có thật tưởng như đã trở thành huyền thoại như ‘Em bé đuốc sống – Lê Văn Tám’, người ta đã dựng tượng đài của em, đặt tên đường cho em, tên trường học và cả công viên. Họ tưởng rằng tất cả những điều đó có thể làm cho em ‘có thật’ và hình ảnh của em mãi mãi sống cùng với mọi người. Thế nhưng trước khi qua đời, chính Gíao sư sử học Trần Huy Liệu đã thú nhận rằng đó là một nhân vật không có thật, hoàn toàn do tác giả bịa ra để phục vụ mục đích chính trị.

Có một sự thật mà chắc chắn mọi người biết rằng chính quyền đã sử dụng một cách quy mô những vũ lực mà họ có. Hình ảnh những con chó đi theo chủ để hít và ngửi ở khu vực Tòa Khâm Sứ dễ làm cho chúng ta liên tưởng đến ‘tên lính gác trung thành’ của chủ nghĩa Mác Lê Nin. Chủ nghía vô thần vốn coi tôn giáo là kẻ thù đó đã phá sản hầu hết ở các quốc gia trên toàn thế giới, thất bại hoàn toàn về mặt nhân bản so với các tôn giáo khác nhưng vẫn tiếp tục ngự trị ở đất nước Việt Nam vì những tên lính gác của chủ nghĩa được trang bị vũ khí tối tân là dùi cui, roi điện và hơi cay để tiếp tục trấn áp và cướp đất của những người nghèo.

Không chỉ đàn áp bằng vũ khí, các công cụ của Chính quyền cộng sản chuyên chế còn đàn áp về mặt tinh thần. Họ bách hại dân chúng và hàng giáo phẩm bằng cách liên tục tung tin bài xúc phạm, mạ lị và bôi nhọ hàng giáo phẩm và giáo dân, đặc biệt là ở giáo xứ Thái Hà. Các báo đài Nhà nước đã cắt cúp các câu nói, đánh tráo khái niệm và gia công thêm vào theo ý đồ bất lương của họ.

Khi bị bắt quả tang, tham nhũng bị vạch mặt thì họ tiến hành bắt giam những nhà báo chân chính. Họ bịt miệng, đánh đập và tịch thu phương tiện làm việc của những tiếng nói của lương tâm, kể cả với các nhà báo nước ngoài. Chính quyền đã không từ một ai, và bất cứ thủ đoạn nào để đàn áp và ngăn chặn luồng thông tin trung thực đến với mọi người.

May mắn thay! Sự thật có cách đi riêng của nó.

Hàng ngày vẫn rất nhiều bài báo được đưa lên các trang web với hàng triệu lượt đến thăm. Youtube vẫn tràn ngập những đoạn video quay bằng nhiều phương tiện. Quan trọng hơn là hệ thống truyền thông rỉ tai và các giáo dân tích cực đã tự phô tô và chuyền tay nhau những bài viết mô tả sự thật. Chính vì truyền thông sai sự thật, chính vì giả dối cho nên đài báo quốc doanh đã thực sự bị “mất khách”. Bây giờ nhiều người trong Đảng cũng háo hức để đi tìm tin tức ngoài luồng.

Khi chút niềm tin còn lại bị đánh cắp, là lúc người dân đến với sự thật. Và sự thật có sức mạnh riêng của nó. Bởi chỉ có sự thật cùng vói thời gian sẽ dần dần hé lộ những dấu ấn nó đã tạc vào thiên nhiên, vào cỏ cây sông núi và vào lòng người. Đúng như ông cha ta đã từng nói: “Trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”. Những gì người cộng sản làm ngày hôm nay, sẽ được ghi vào lịch sử Việt Nam như một vết nhơ. Cho dù hàng ngàn năm có trôi qua, lịch sử Việt Nam vẫn còn khắc ghi mãi những hình ảnh cướp bóc nhưng lén lút của những người cầm quyền hôm nay.