ROME (Zenit.org).- Cha Raniero Cantalamessa Dòng Capuchin, là vị giảng Phủ Giáo Hoàng, đã giải thích những bài đọc Thánh Lễ Chúa Nhật III Phục Sinh. “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?” Hàng chữ này từ đoạn Tin Mừng nói về các môn đệ thành Emmaus bắt chúng ta suy nghĩ về Kinh Thánh.
Có hai cách đến gần Kinh Thánh. Cách thứ nhất là nghiên cứu Kinh Thánh trong một cuốn sách củ, đầy sự khôn ngoan tôn giáo, những giá trị luân lý, và thi thơ nữa. Từ quan niệm này đó là một cuốn sách tuyệt đối quan trọng nhất để hiểu văn hóa phương Tây của chúng ta và tôn giáo Do Thái-Kitô hữu. Đó cũng la cuốn sách được in ấn và được đọc hơn hết trong thế giới.
Nhưng có một cách khác đòi hỏi hơn nhiều để đến gần Kinh Thánh, đó là tin rằng Sách Thánh chứa đựng lời hằng sông của Chúa cho chúng ta, tức là một cuốn sách được “linh hứng”, trên thực tế được viết bởi những tác giả nhân loại, với tất cả sự hạn chế của họ, nhưng với sự hướng dẫn trực tiếp của Chúa. Một quyển sách rất nhân bản, đồng thời có tính thần linh, nói cho những con người mọi thời đại và mạc khải cho họ ý nghĩa sự sống và sự chết.
Hơn hết Kinh Thánh mặc khải cho họ tình yêu Thiên Chúa. Nếu tất cả Sách Thánh trong thế giới, Thánh Augustine nói, do một tai họa nào đó, bị phá hủy và chỉ còn lại một bản sao và, trong bản sao này, tất cả các trang đều không thể đọc được trừ một trang, và trong trang này chỉ có một hàng chữ đọc được; nếu hàng này là hàng trong thư thứ nhất của Gioan nói về “Thiên chúa là tình yêu,” thì toàn diện Sách Thánh sẽ được cứu vãn bởi vì Kinh Thánh được tổng kết trong lời công bố này. Điều này giải thích rằng có rất nhiều người đến với Sách Thánh mà không có văn hóa, không có giáo dục cao, với sự đơn sơ, vì tin rằng chính Thánh Thần nói trong sách thánh và họ gặp trong đó những câu giải đáp cho những vấn đề của họ, gặp sự sáng, sự an ủi, nói tóm, sự sống.
Hai con đường đến gần Sách Thánh—con đường học vấn uyên bác và con đường đức tin—không loại trừ nhau, ngược lại, phải liên kết nhau. Cần phải học Sách Thánh, học cách giải thích Sách Thánh (hay là chú ý tới những khám phá của những kẻ học Ssách Thánh bằng cách này), hầu không rơi vào trào lưu chính thống.
Trào lưu chính thống hệ tại lấy một câu từ Sách Thánh, đúng như nghe, và áp dụng câu đó cho những tình huống ngày nay, mà không coi trọng sự khác biệt về văn hóa, thời gian, và những loại khác nhau của Sách Thánh.
Ví dụ, tin rằng vũ trụ hiện hữu ít hơn 4,000 năm bởi vì điều này xem ra là điều chúng ta có thể tính do thông tin Sách Thánh cung cấp, đang khi chúng ta biết rằng vũ trụ đã hiện hữu từ hàng tỷ hàng tỷ năm. Sách Thánh không được viết như một quyển sách khoa học thiên nhiên, nhưng để cứu độ. Thiên Chúa, trong Sách Thánh, thích ứng với cách nói cho con người của thời đại hầu họ có thể hiểu được; Người không viết chỉ cho con người thời đại kỹ thuật.
Đàng khác, qui Sách Thánh về một đối tượng nghiên cứu và học tinh thông, mà vẫn giữ trung lập với sứ điệp Sách Thánh, đó là giết chết Sách Thánh. Điều này có thể so sánh với một người nam, nhận thơ từ người nữ họ yêu, hạch sát thơ ấy với một tự điển, từ quan điểm văn phạm và cú pháp, và ông ấy chỉ dừng tại những sự này, mà không nắm bắt tình yêu nói đến trong thơ.
Đọc Sách Thánh mà không có lòng tin cũng như rán đọc một quyển sách ban đêm: không đọc được gì, hay là ít ra người ta không đọc điều cần thiết. Đọc Kinh Thánh với đức tin có nghĩa là đọc Kinh Thánh trong sự qui chiếu về Chúa Kitô, nắm bắt điều gì qui chiếu về Người trên mỗi trang, đúng như Người đã làm với các môn đệ thành Emmaus.
Chúa Giêsu vẫn ở với chúng ta bằng hai cách: Trong Thánh Thể và trong lời của Người. Người hiện diện trong cả hai: trong Thánh Thể dưới hình thức của ăn, trong Lời dưới hình thức ánh sáng và chân lý. Lời có một lợi thế lớn hơn Thánh Thể. Chỉ những kẻ đã tin và đang ở trong tình trạng ân sủng mới có thể rước lễ; nhưng mọi người, tin và không tin, người kết hôn và người ly dị, có thể đến với lời Chúa. Trên thực tế, muốn trở nên một kẻ tin, con đường bình thường nhất là nghe lời Chúa.
Có hai cách đến gần Kinh Thánh. Cách thứ nhất là nghiên cứu Kinh Thánh trong một cuốn sách củ, đầy sự khôn ngoan tôn giáo, những giá trị luân lý, và thi thơ nữa. Từ quan niệm này đó là một cuốn sách tuyệt đối quan trọng nhất để hiểu văn hóa phương Tây của chúng ta và tôn giáo Do Thái-Kitô hữu. Đó cũng la cuốn sách được in ấn và được đọc hơn hết trong thế giới.
Nhưng có một cách khác đòi hỏi hơn nhiều để đến gần Kinh Thánh, đó là tin rằng Sách Thánh chứa đựng lời hằng sông của Chúa cho chúng ta, tức là một cuốn sách được “linh hứng”, trên thực tế được viết bởi những tác giả nhân loại, với tất cả sự hạn chế của họ, nhưng với sự hướng dẫn trực tiếp của Chúa. Một quyển sách rất nhân bản, đồng thời có tính thần linh, nói cho những con người mọi thời đại và mạc khải cho họ ý nghĩa sự sống và sự chết.
Hơn hết Kinh Thánh mặc khải cho họ tình yêu Thiên Chúa. Nếu tất cả Sách Thánh trong thế giới, Thánh Augustine nói, do một tai họa nào đó, bị phá hủy và chỉ còn lại một bản sao và, trong bản sao này, tất cả các trang đều không thể đọc được trừ một trang, và trong trang này chỉ có một hàng chữ đọc được; nếu hàng này là hàng trong thư thứ nhất của Gioan nói về “Thiên chúa là tình yêu,” thì toàn diện Sách Thánh sẽ được cứu vãn bởi vì Kinh Thánh được tổng kết trong lời công bố này. Điều này giải thích rằng có rất nhiều người đến với Sách Thánh mà không có văn hóa, không có giáo dục cao, với sự đơn sơ, vì tin rằng chính Thánh Thần nói trong sách thánh và họ gặp trong đó những câu giải đáp cho những vấn đề của họ, gặp sự sáng, sự an ủi, nói tóm, sự sống.
Hai con đường đến gần Sách Thánh—con đường học vấn uyên bác và con đường đức tin—không loại trừ nhau, ngược lại, phải liên kết nhau. Cần phải học Sách Thánh, học cách giải thích Sách Thánh (hay là chú ý tới những khám phá của những kẻ học Ssách Thánh bằng cách này), hầu không rơi vào trào lưu chính thống.
Trào lưu chính thống hệ tại lấy một câu từ Sách Thánh, đúng như nghe, và áp dụng câu đó cho những tình huống ngày nay, mà không coi trọng sự khác biệt về văn hóa, thời gian, và những loại khác nhau của Sách Thánh.
Ví dụ, tin rằng vũ trụ hiện hữu ít hơn 4,000 năm bởi vì điều này xem ra là điều chúng ta có thể tính do thông tin Sách Thánh cung cấp, đang khi chúng ta biết rằng vũ trụ đã hiện hữu từ hàng tỷ hàng tỷ năm. Sách Thánh không được viết như một quyển sách khoa học thiên nhiên, nhưng để cứu độ. Thiên Chúa, trong Sách Thánh, thích ứng với cách nói cho con người của thời đại hầu họ có thể hiểu được; Người không viết chỉ cho con người thời đại kỹ thuật.
Đàng khác, qui Sách Thánh về một đối tượng nghiên cứu và học tinh thông, mà vẫn giữ trung lập với sứ điệp Sách Thánh, đó là giết chết Sách Thánh. Điều này có thể so sánh với một người nam, nhận thơ từ người nữ họ yêu, hạch sát thơ ấy với một tự điển, từ quan điểm văn phạm và cú pháp, và ông ấy chỉ dừng tại những sự này, mà không nắm bắt tình yêu nói đến trong thơ.
Đọc Sách Thánh mà không có lòng tin cũng như rán đọc một quyển sách ban đêm: không đọc được gì, hay là ít ra người ta không đọc điều cần thiết. Đọc Kinh Thánh với đức tin có nghĩa là đọc Kinh Thánh trong sự qui chiếu về Chúa Kitô, nắm bắt điều gì qui chiếu về Người trên mỗi trang, đúng như Người đã làm với các môn đệ thành Emmaus.
Chúa Giêsu vẫn ở với chúng ta bằng hai cách: Trong Thánh Thể và trong lời của Người. Người hiện diện trong cả hai: trong Thánh Thể dưới hình thức của ăn, trong Lời dưới hình thức ánh sáng và chân lý. Lời có một lợi thế lớn hơn Thánh Thể. Chỉ những kẻ đã tin và đang ở trong tình trạng ân sủng mới có thể rước lễ; nhưng mọi người, tin và không tin, người kết hôn và người ly dị, có thể đến với lời Chúa. Trên thực tế, muốn trở nên một kẻ tin, con đường bình thường nhất là nghe lời Chúa.