Bài giảng trong của Đức ông Nguyễn văn Phương
trong Thánh Lễ An táng Cố Linh Mục Phêrô Trần Đoàn Kết
ngày thứ Ba 31-12-2002 tại Roma



Kính thưa quý Đức Ông, quý Cha, quý Chị, quý Thầy và ông bà, cô bác, anh chị em,

Chúng ta vừa gặp nhau đông đủ cách đây hơn 1 tháng, vào ngày 17 tháng 11 vừa qua, để mừng lễ Kim Khánh linh mục của cha Phêrô Trần đoàn Kết, "cố Kết". Chúng ta đã cùng dâng lễ, dâng lời cảm tạ Chúa với cố Kết về chức linh mục mà Chúa đã thương ban cho Cố cách đây 50 năm, để Cố được tiếp tục sứ mệnh cứu thế của Chúa Giêsu. Chúng ta đã cảm tạ hồng ân Chúa vì tình thương Chúa đối với Cố, nhất là để bảo vệ ngài trung thành trong ơn gọi. Chúng ta đã có tiệc thân mật gia đình mừng Cố. Chúng ta đã ca hát chúc mừng Cố trong tâm tình anh em cha con.

Hôm nay cũng vì Cố Kết mà chúng ta lại tụ tập lại đây, không phải trong bầu khí vui mừng hân hoan của tháng trước, nhưng với lòng bùi ngùi thương tiếc đối với Cố, một người anh, người cha, người bạn đã đột ngột ra đi vĩnh viễn, không còn ở lại trên trần gian này với chúng ta nữa.

Tin Cố Kết từ trần đến cách đột ngột như một tiếng sét đánh trong bầu trời quang đãng của ngày lễ Chúa Giáng Sinh, làm cho mọi người đều bàng hoàng sửng sốt. Mặc dù cố đã 77 tuổi, nhưng sức khỏe của Cố tương đối tốt, không có triệu chứng cho thấy những dấu hiệu bi quan đến việc không lành.

Các bà ở trong nhà cho biết, mới hôm Chúa Nhật vừa qua, Cố đã dùng bữa chiều bình thường với mọi người trong nhà. Có mấy cháu nhỏ của các bà đến chơi, Cố nô đùa với chúng. Sau đó, như thường lệ, Cố vào nhà nguyện viếng Chúa, cầu nguyện lâu giờ, rồi vào phòng riêng. Vào khoảng trước 12 giờ đêm, có lẽ Cố cảm thấy khó chịu trong mình, dậy lấy thuốc uống, vì thỉnh thoảng áp huyết của Cố xuống thấp. Chưa kịp uống thuốc thì đã ngã gục, đập đầu vào cạnh bàn bên đầu giường, máu ra nhiều. Sáng hôm sau, Thứ Hai, các bà thấy vắng, vào phòng thì thấy ngài đã chết rồi. Chúa đã gọi Cố cách đột ngột như thế. Có lẽ nhiều người trong chúng ta vẫn nghe Cố nói nửa đùa, nửa thật: Đức ông Thụ chết, Đức Hồng Y Thuận chết, thì đến lượt Cố. Đã đúng như vậy!

Mới hôm qua, khi đi viếng xác Cố, con gặp một chị người Phật Giáo, rất quý mến Cố và được Cố yêu thương như con cháu. Chị cho biết: Cố xin chị cầu nguyện cho Cố khi đi ngủ, rồi ngủ luôn, sáng ngày không dậy nữa. Đã đúng như vậy!

Hai chứng từ vừa kể cho thấy Cố đã chuẩn bị, đã sẵn sàng ra trước Toà Chúa, và cho thấy Cố tế nhị, không muốn bệnh tật yếu đau để khỏi phiền lụy đến những người xung quanh và anh chị em mình.

Hai chứng từ đó đã diễn tả con người linh mục mà cố đã sống 50 năm qua. Nhìn cuộc đời của Cố, chúng ta phải vui mừng và hãnh diện, vì chúng ta có một người cha, người anh, người ông đạo đức, trung thành với ơn gọi, trung thành với bổn phận, sống tình người, biết tha thiết yêu mến Giáo Hội, yêu Đức Thánh Cha và yêu thương người khác, biết âm thầm phục vụ bằng lời nói, bằng hành động, bằng răn dậy.

Chúng ta vui mừng và hãnh diện vì Cố biết đau khổ cùng người đau khổ, vui mừng cùng người vui mừng. Không có sự vui buồn lớn bé nào thiếu sự có mặt của Cố. Đối với Giáo Hội, vui mừng với Giáo Hội mỗi khi có biến cố vui mừng, và đau khổ khi Giáo Hội khổ đau, nhất là khi đau khổ đến từ phần tử của Giáo Hội, từ những người Chúa tuyển chọn. Không những chỉ đau khổ suông, nhưng Cố tìm cách đền tạ, bù lại những thiếu sót của anh em mình.

Các bà trong nhà cho biết, ngoài những giờ dâng Thánh Lễ và cầu nguyện riêng, Cố luôn trung thành viếng Chúa hằng ngày và cầu nguyện lâu giờ trước phép Thánh Thể.

Cá nhân con được biết, Cố sống rất thanh bần, khó nghèo, không ham muốn và dính bén tiền của vật chất. Ngài có lòng rộng rãi với mọi người, nhất là đối với người cần trợ giúp. Ngài thường có những cử chỉ tế nhị, nhỏ bé đầy tình người, như tặng món quà nhỏ, tặng cây viết, thỉnh thoảng đưa tiền cho mấy cha, mấy Chị sinh viên để mua thẻ gọi điện thoại về gia đình.

Con cũng được biết Cố sống hoàn toàn tín thác vào Chúa Quan Phòng, không bận tâm lo lắng cho ngày mai, vì đã có lần con khuyến khích Cố lo đóng bảo hiểm xã hội, nhưng Cố không làm, cứ để cho Chúa lo liệu. Cố dành tiền làm việc thiện, bác ái đạo đức.

Kính thưa Cố, con phải nói gì khi đứng trước linh cửu của Cố? Con xin đại diện cho cộng đoàn cám ơn Cố đã sống với chúng con, đã yêu thương chúng con cách chân thành và đã để lại cho chúng con tấm gương của một cuộc đời trong sáng, của một người có tình nghĩa, của một linh mục trung thành với nghĩa vụ, không ham danh vọng địa vị, biết sống ý nghĩa cuộc đời của một người lữ hành, là con Chúa, luôn để tâm trí hướng về quê đích thực, về nhà Cha vĩnh cửu.

Cố đã gặp lại những người thân: Đức Hồng Y Thuận, Đức ông Thụ, Bà Huy, Thầy Cố Đạt, Cố Điện, Chị Tiến, Chị Trọng. Chúng con tin tưởng những tâm tình mà Cố đã dành cho chúng con ở đời này, sẽ được Cố tiếp tục và hoàn hảo hóa nó hơn, khi ở trong nhà Chúa, cùng với những người thân thương trên thiên đàng, giữa Chúa Ba Ngôi, Đức Mẹ và Các Thánh.

Con đường của Cố đã đi trước, cũng là con đường mà chúng con đang đi. Xin Cố cầu bầu cùng Chúa cho chúng con cũng biết noi gương Cố, biết sống Phúc âm trong cuộc đời mình, biết khôn ngoan loại bỏ những gì không cần thiết trong cuộc hành trình dương thế, nhất là biết chuẩn bị sẵn sàng ra gặp khi Chúa gọi.

Sự ra đi đột ngột của Cố để trình diện trước mặt Chúa nhắc nhở một cách mạnh mẽ cho chúng con rằng: giờ Chúa đến nhu kẻ trộm, không ai biết được ngày nào, giờ nào. Cuộc sống khó nghèo và bác ái của Cố giúp chúng con hiểu rằng vật chất không mang lợi ích gì cho đời sau. Điạ vị, chức tước, chức Đức ông là đồ bỏ, là rác bẩn trước mắt Chúa. Chỉ có đức Ai là tồn tại, và Chúa sẽ xét xử mọi người ở đức Ai.

Một lần nữa, chúng con cám ơn Cố về tấm gương trong sáng Cố đã để lại cho chúng con.

Thiên Chúa là Cha nhân lành và giàu lòng từ bi thương xót. Với tất cả tâm tình và tin tưởng, chúng con tín thác Cố cho Chúa: Xin Ngài đưa Cố vào hưởng hạnh phúc trường sinh. Chúng con tất cả xin hẹn gặp lại Cố một ngày kia trên thiên đàng. Tình nghĩa của chúng ta sẽ trọn vẹn, sâu đậm hơn. Xin Đức Maria nhận người cha, người anh của chúng con vào lòng Mẹ.