Chúa Nhật 25:
Ở đâu có ganh tị và cãi vã, ở đó có hỗn độn và đủ thứ tệ đoan!
Một trong những chủ đề mà phụng vụ Chúa Nhật 25 TNB đề cập nhiều đó là tính ganh tị. Chúng ta sẽ tập trung suy nghĩ về chủ đề này.
Ở bài Tin Mừng, trong lúc Chúa Giêsu loan báo một biến cố quan trọng nhất đó là Người sẽ bị bắt, bị giết chết và ngày thứ Ba Người sẽ sống lại, thì các Môn đệ chỉ có nghĩ đến quyền lợi, địa vị và tranh dành nhau ai lớn hơn trong Nước Chúa. Rõ ràng là các môn đệ theo Chúa nhưng vẫn còn mang trong mình những “giấc mơ trái mùa” là sẽ được thăng quan tiến chức theo kiểu trần thế. Tin Mừng ghi lại điều đó cho thấy rằng tính ganh tị có thể xuất hiện bất cứ lúc nào và bất cứ người nào, kể cả các môn đệ thân tín của Chúa.
Giáo lý của chúng ta dạy rằng: Tính ganh tị là một trong bảy mối tội đầu. Có nghĩa là ganh tị là đầu mối, là nguyên cớ sinh ra những điều tồi tệ xấu xa khác. Thánh Giacôbê là một người rất thực tế đã có một nhận định chí lý đáng cho chúng ta suy nghĩ: “Ở đâu có ghanh tị và cãi vã, ở đó có hỗn độn và mọi thứ tệ đoan” (Bài đọc II).
Chúng ta thử suy nghĩ xem Lời này có đúng không, ví dụ:
Trong một gia đình mọi người đều thương yêu nhau, nhưng bổng có một người có tính hay ganh tị, chỉ vì những chuyện vớ vẫn, như Chị gái ganh tị em mình sao mà đẹp hơn; Mẹ chồng ganh tị với con Dâu là sao mà nó được con trai mình thương nó hơn mình.. vv. thế là gia đình trở thành chổ để lườm nguýt và gièm pha nhau, cãi cọ nhau.
Trong một công ty, mọi người làm việc tốt và vui vẽ nhưng không may có một cô ganh tị với cô kia vì được ông chủ tin tưởng hơn. Thế là bắt đầu “nhiều chuyện” với nhau và cả hai phải đổi job.
Trong một giáo xứ, Ông kia làm việc cho giáo xứ quá tốt, được mọi người mến phục, thế là sinh lòng ganh tị so sánh. Gặp nhau nhiều lúc thì cũng “Hi, how are you”, nhưng trong lòng thì nghĩ là giá mà “mày đừng có làm tốt và thành công như thế …
Những ngày gần đây chúng ta đều biết chuyện những người Hồi giáo đùng đùng nổi giận chỉ vì Đức Giáo Hoàng trích dẫn một lời đối thoại của Đại đế Byzantine Emanuel II Paleologos với một học giả Ba tư: Người ta đã gán cho Đức Giáo Hoàng có ý bài Hồi Giáo. Nhưng nếu ai đọc kỷ bài thuyết trình nổi tiếng và xúc tích đó thì ý của Ngài không như họ nghĩ. “Khi ta chỉ thì hãy nhìn Mặt trăng chứ đừng nhìn ngón tay”! (Đức Phật đã nói như thế), hãy nhìn rừng để thấy tổng thể chứ đừng có nhìn cành cây!
Thực ra khi nói về tương quan giữa Đức Tin và Lý Trí, Đức Giáo Hoàng đã can đam mời gọi cả hai thế giới Tây Phương và Hồi Giáo phải giữa cho được thế quân bình và hổ tương giữa Đức Tin và Lý Trí của hai nền văn hóa, để Đức Tin và Lý Trị cùng nhau sánh bước tay trong tay. Trong khi Tây Phương vốn là cái nôi của Kitô giáo nay có vẽ quá nhấn mạnh đến Lý Trí mà lãng quên Đức Tin, xa rời Đức Tin. Ngược lại Hồi Giáo lại quá nhấn mạnh Đức Tin mà xem ra coi nhẹ Lý Trí. Tây Phương phải dọn chổ cho Niềm Tin và Hồi Giáo quá khích phải buông gươm đao xuống. Bấy giờ mới hy vọng đi vào cuộc đối thoại với các nền văn hóa và tiến tới mục đích hòa hợp giữa các tôn giáo. Hiểu như thế thì Đức Giáo Hoàng đã có những tư tưởng tỏa sáng hướng dẫn cho hai thế giới đó đi vào cuộc đối thoại và hòa hợp. Nhưng tiếc rằng những người Hồi Giáo chỉ thấy “ngón tay” mà không thấy “Mặt Trăng”, chỉ thấy “cành cây” mà không thấy rừng!
Phải chăng đó là do tính tự ái và ganh tị? Đụng một cái thì đùng đùng nổi giận để lấy cớ để nhuộm máu các đường phố? Đâu rồi thái độ đối thoại của Người học giả hồi giáo Ba Tư? Đâu rồi thái độ tự phê bình và lắng nghe người khác nói về mình. Nếu một người có lòng bao dung và đối thoại thì không bao giờ có thái độ bạo lực như thế. Không phải những gì người ta nói là mình, nhưng những gì chúng ta làm phản ánh con người của chúng ta.
Theo như nhận định của ĐHY Kasper, là chủ tịch Hội Đồng Giáo Hoàng vể Hiệp Nhất Kitô giáo: “Hồi giáo ngay từ đầu đã phát triển dựa trên việc chống đối với Thiên Chúa giáo chân chính, và coi đạo Hồi là vượt cao trên Thiên Chúa Giáo”. Ngài ghi nhận thêm rằng Hồi giáo không nhận sự tự do tôn giáo và cũng không chấp nhận những nhân quyền mà thế giới Tây Phương cho rằng đó là nền tảng. ĐHY Kasper nói chính sách khủng bố Hồi giáo được khơi dậy từ lòng thù ghét Tây phương và do niềm thất vọng vì những yếu kém của xã hội Hồi giáo.
Đâu có ganh tị và cãi vã, ở đó có hỗn độn và mọi thứ tệ đoan!
Đức Kitô là Thầy và là Đấng cứu độ chúng ta hướng chúng ta tới một thái độ bao dung, đối thoại và phục vụ. “Nếu khi một người vả má bên phải con, thì hãy giơ má bên trái cho họ nữa”. Đó không phải là thái độ nhu nhược, nhưng là thái độ của người quân tử, vì nếu con vã mặt cha, nhưng cha không vã lại thì tương quan giữa cha với con vẫn còn, nhưng nếu cha cũng đánh lại con thì “con thế nào cha thể ấy”!
Và đối với Đức Kitô điều quan trọng của cuộc sống này không phải ai lớn hơn ai, nhưng là biết khiêm tốn và là người phục vụ người khác, nghĩ đến người khác trong sự kính trọng chứ không phải bằng ganh tị và cạnh tranh nhau.
Chúa đã sống như Người đã nói. Tất cả chúng ta cũng được mời gọi để đi vào con đường đó, đó là con đường của sự thật, “ôn hòa, bao dung, nhu mì, hướng thiện, nhân từ và không thiên vị, không giã dối”, không ganh tị ai. Thấy người khác gặp khốn khó, không lấy làm mừng. Và vui khi thấy họ gặp điều may mắn. Vì đâu có ganh tị và cãi vã thì ở đó có hỗn độn và mọi thứ tệ đoan!
Lm Peter Nguyễn Hương
Ở đâu có ganh tị và cãi vã, ở đó có hỗn độn và đủ thứ tệ đoan!
Một trong những chủ đề mà phụng vụ Chúa Nhật 25 TNB đề cập nhiều đó là tính ganh tị. Chúng ta sẽ tập trung suy nghĩ về chủ đề này.
Ở bài Tin Mừng, trong lúc Chúa Giêsu loan báo một biến cố quan trọng nhất đó là Người sẽ bị bắt, bị giết chết và ngày thứ Ba Người sẽ sống lại, thì các Môn đệ chỉ có nghĩ đến quyền lợi, địa vị và tranh dành nhau ai lớn hơn trong Nước Chúa. Rõ ràng là các môn đệ theo Chúa nhưng vẫn còn mang trong mình những “giấc mơ trái mùa” là sẽ được thăng quan tiến chức theo kiểu trần thế. Tin Mừng ghi lại điều đó cho thấy rằng tính ganh tị có thể xuất hiện bất cứ lúc nào và bất cứ người nào, kể cả các môn đệ thân tín của Chúa.
Giáo lý của chúng ta dạy rằng: Tính ganh tị là một trong bảy mối tội đầu. Có nghĩa là ganh tị là đầu mối, là nguyên cớ sinh ra những điều tồi tệ xấu xa khác. Thánh Giacôbê là một người rất thực tế đã có một nhận định chí lý đáng cho chúng ta suy nghĩ: “Ở đâu có ghanh tị và cãi vã, ở đó có hỗn độn và mọi thứ tệ đoan” (Bài đọc II).
Chúng ta thử suy nghĩ xem Lời này có đúng không, ví dụ:
Trong một gia đình mọi người đều thương yêu nhau, nhưng bổng có một người có tính hay ganh tị, chỉ vì những chuyện vớ vẫn, như Chị gái ganh tị em mình sao mà đẹp hơn; Mẹ chồng ganh tị với con Dâu là sao mà nó được con trai mình thương nó hơn mình.. vv. thế là gia đình trở thành chổ để lườm nguýt và gièm pha nhau, cãi cọ nhau.
Trong một công ty, mọi người làm việc tốt và vui vẽ nhưng không may có một cô ganh tị với cô kia vì được ông chủ tin tưởng hơn. Thế là bắt đầu “nhiều chuyện” với nhau và cả hai phải đổi job.
Trong một giáo xứ, Ông kia làm việc cho giáo xứ quá tốt, được mọi người mến phục, thế là sinh lòng ganh tị so sánh. Gặp nhau nhiều lúc thì cũng “Hi, how are you”, nhưng trong lòng thì nghĩ là giá mà “mày đừng có làm tốt và thành công như thế …
Những ngày gần đây chúng ta đều biết chuyện những người Hồi giáo đùng đùng nổi giận chỉ vì Đức Giáo Hoàng trích dẫn một lời đối thoại của Đại đế Byzantine Emanuel II Paleologos với một học giả Ba tư: Người ta đã gán cho Đức Giáo Hoàng có ý bài Hồi Giáo. Nhưng nếu ai đọc kỷ bài thuyết trình nổi tiếng và xúc tích đó thì ý của Ngài không như họ nghĩ. “Khi ta chỉ thì hãy nhìn Mặt trăng chứ đừng nhìn ngón tay”! (Đức Phật đã nói như thế), hãy nhìn rừng để thấy tổng thể chứ đừng có nhìn cành cây!
Thực ra khi nói về tương quan giữa Đức Tin và Lý Trí, Đức Giáo Hoàng đã can đam mời gọi cả hai thế giới Tây Phương và Hồi Giáo phải giữa cho được thế quân bình và hổ tương giữa Đức Tin và Lý Trí của hai nền văn hóa, để Đức Tin và Lý Trị cùng nhau sánh bước tay trong tay. Trong khi Tây Phương vốn là cái nôi của Kitô giáo nay có vẽ quá nhấn mạnh đến Lý Trí mà lãng quên Đức Tin, xa rời Đức Tin. Ngược lại Hồi Giáo lại quá nhấn mạnh Đức Tin mà xem ra coi nhẹ Lý Trí. Tây Phương phải dọn chổ cho Niềm Tin và Hồi Giáo quá khích phải buông gươm đao xuống. Bấy giờ mới hy vọng đi vào cuộc đối thoại với các nền văn hóa và tiến tới mục đích hòa hợp giữa các tôn giáo. Hiểu như thế thì Đức Giáo Hoàng đã có những tư tưởng tỏa sáng hướng dẫn cho hai thế giới đó đi vào cuộc đối thoại và hòa hợp. Nhưng tiếc rằng những người Hồi Giáo chỉ thấy “ngón tay” mà không thấy “Mặt Trăng”, chỉ thấy “cành cây” mà không thấy rừng!
Phải chăng đó là do tính tự ái và ganh tị? Đụng một cái thì đùng đùng nổi giận để lấy cớ để nhuộm máu các đường phố? Đâu rồi thái độ đối thoại của Người học giả hồi giáo Ba Tư? Đâu rồi thái độ tự phê bình và lắng nghe người khác nói về mình. Nếu một người có lòng bao dung và đối thoại thì không bao giờ có thái độ bạo lực như thế. Không phải những gì người ta nói là mình, nhưng những gì chúng ta làm phản ánh con người của chúng ta.
Theo như nhận định của ĐHY Kasper, là chủ tịch Hội Đồng Giáo Hoàng vể Hiệp Nhất Kitô giáo: “Hồi giáo ngay từ đầu đã phát triển dựa trên việc chống đối với Thiên Chúa giáo chân chính, và coi đạo Hồi là vượt cao trên Thiên Chúa Giáo”. Ngài ghi nhận thêm rằng Hồi giáo không nhận sự tự do tôn giáo và cũng không chấp nhận những nhân quyền mà thế giới Tây Phương cho rằng đó là nền tảng. ĐHY Kasper nói chính sách khủng bố Hồi giáo được khơi dậy từ lòng thù ghét Tây phương và do niềm thất vọng vì những yếu kém của xã hội Hồi giáo.
Đâu có ganh tị và cãi vã, ở đó có hỗn độn và mọi thứ tệ đoan!
Đức Kitô là Thầy và là Đấng cứu độ chúng ta hướng chúng ta tới một thái độ bao dung, đối thoại và phục vụ. “Nếu khi một người vả má bên phải con, thì hãy giơ má bên trái cho họ nữa”. Đó không phải là thái độ nhu nhược, nhưng là thái độ của người quân tử, vì nếu con vã mặt cha, nhưng cha không vã lại thì tương quan giữa cha với con vẫn còn, nhưng nếu cha cũng đánh lại con thì “con thế nào cha thể ấy”!
Và đối với Đức Kitô điều quan trọng của cuộc sống này không phải ai lớn hơn ai, nhưng là biết khiêm tốn và là người phục vụ người khác, nghĩ đến người khác trong sự kính trọng chứ không phải bằng ganh tị và cạnh tranh nhau.
Chúa đã sống như Người đã nói. Tất cả chúng ta cũng được mời gọi để đi vào con đường đó, đó là con đường của sự thật, “ôn hòa, bao dung, nhu mì, hướng thiện, nhân từ và không thiên vị, không giã dối”, không ganh tị ai. Thấy người khác gặp khốn khó, không lấy làm mừng. Và vui khi thấy họ gặp điều may mắn. Vì đâu có ganh tị và cãi vã thì ở đó có hỗn độn và mọi thứ tệ đoan!
Lm Peter Nguyễn Hương