83. LỪA ĐỐT TIỀN GIẤY

Lý Mỗ, đã làm quan huyện cùa huyện Tấn Vân, bởi vì ham mê đánh bạc nên bị bãi chức, nhưng bản tính mê cờ bạc, nên khi bị bệnh nặng vẫn cứ dùng cánh tay vỗ xuống mép giường, miệng thì hô lên vè đánh bạc.

Vợ khóc khuyên rằng:

- “Như vậy thì hụt hơi mệt trí, sao khổ như vậy chứ !”

Lý Mỗ nói:

- “Đánh bạc thì một người không thể đánh được, ta có mấy người bạn đánh bạc đang cùng nhau ném xúc xắc, chỉ có các ngươi mới không thấy mà thôi”.

Nói xong thì tắt hơi, một lúc sau mới tỉnh lại, đưa tay nói với người nhà:

- “Mau đốt tiền giấy thay ta trả nợ”.

Vợ hỏi ông ta đang đánh bạc với ai, ông ta nói:

- “Ta vừa mới đánh bạc với mấy tên quỷ trong âm phủ và thua tiền, thần đánh bạc ở âm phủ tên là Mê Long, thủ hạ quỷ đánh bạc có mấy ngàn tên, nó nhờ lấy tiền hồ (đám bạc) mà phát giàu, có thế lực. Ta thuộc về nó quản lý, các ngươi thay ta trả tiền nợ đánh bạc, thì nó thả ta trở về dương gian”.

Thế là người nhà đốt rất nhiều tiền giấy, nhưng Lý Mỗ vẫn nhắm mắt mà “đi”.

Có người nói:

- “Ông ta lại nói dối để được tiền vốn đánh bạc, để có thể yên tâm đi đánh canh bạc lớn ở âm phủ, cho nên không thèm trở về nhân gian nữa !”

(Tự Bất Ngôn)

Suy tư 83:

Câu nói “sống sao chết vậy” không phải tự nhiên mà có, nhưng là kinh qua những kinh nghiệm rất thực tế của những người đã từng coi sóc những người hấp hối.

Có những người khi hấp hối thì la hét dữ tợn cho đến khi tắt hơi, dù có người nhắc nhở nhớ Chúa nhớ Mẹ, dù có người lớn tiếng đọc kinh lần hạt kêu tên cực trọng Ba Đấng; có người khi hấp hối thì có những cử chỉ như âu yếm như vợ chồng, có những lời nói yêu đương như khi còn khỏe mạnh trai trẻ, đến nỗi người nhà và người coi kẻ liệt cũng hoảng hốt; lại có người khi hấp hối thì kêu tên Chúa và Mẹ, nhẹ nhàng ra đi trong bình an...

Gần chết rồi mà chỉ nhớ có một chuyện đánh bạc, là bởi vì cả đời chỉ biết đánh bạc; chết thật bình an là vì cuộc đời của họ chỉ biết phó thác cho Thiên Chúa.

Nhìn giây phút cuối cùng của người hấp hối thì biết ngay đời sống tâm linh của họ khi sống như thế nào, cho nên đừng nói rằng: đợi gần chết rồi mới sống tốt lành, đợi lúc hấp hối thì ăn năn trở lại cũng không muộn...

Chỉ có những người kiêu căng và ngu dốt mới nói như thế mà thôi. Thật tôi nghiệp cho họ quá chừng chừng...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


----------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info