MÚA NHẢY VÀ THAN KHÓC
“Chúng tôi thổi sáo, sao các bạn không múa nhảy;
chúng tôi ai oán, sao các bạn không than khóc!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Cái chết của nhà độc tài Joseph Stalin đến nay vẫn là một ẩn số; một trong những giả thuyết được cho là do một cơn động kinh xảy ra tại một cuộc họp cấp cao của các lãnh đạo. Hôm ấy, Stalin giận tái người, nhảy ra khỏi chỗ, ngã xuống sàn và bất tỉnh. Trong khi các thành viên khác nhìn chằm chằm vào một đống thịt sóng soài sấp mặt, thì Laverenti Beria, một quan chức đầy mưu mô đã bật dậy, ‘nhảy múa’ vòng quanh Stalin và hét lên, “Cuối cùng, chúng ta cũng được tự do! Cuối cùng là tự do!”. Nhưng, khi Svetlana, con gái của Stalin xuất hiện; cô đến bên cha và quỳ xuống thì nhà độc tài đã cựa quậy và mở một mắt. Ngay lập tức Laverenti Beria ghé xuống bên cạnh, nắm lấy tay Stalin và che nó bằng những nụ hôn với những lời ‘than khóc’ sụt sùi.

Trùng hợp đến ngạc nhiên, Lời Chúa hôm nay cũng nói đến ‘múa nhảy và than khóc’, “Ta sẽ so sánh thế hệ này với ai? Họ giống như bọn trẻ ngồi ngoài chợ, gọi lũ trẻ khác mà rằng, ‘Chúng tôi thổi sáo, sao các bạn không múa nhảy; chúng tôi ai oán, sao các bạn không than khóc!’”.

Các giáo phụ xác định “tiếng sáo” và “tiếng than” này là tất cả lời dạy và ý muốn của Chúa được các ngôn sứ báo trước để dọn đường cho Đấng Thiên Sai, vậy mà dân đã không nghe; lời Isaia hôm nay biểu hiện sự tiếc nuối đó, “Nếu ngươi lưu ý đến các giới răn của Ta, thì hạnh phúc của ngươi sẽ như dòng sông và sự công chính của ngươi sẽ như sóng biển”. Sang thời Gioan Tẩy Giả, ông kêu gọi ăn năn, cũng không mấy ai nghe. Chúa Giêsu đã chỉ ra sự thật bẽ bàng này.

Trong thời đại ngày nay, chúng ta may mắn hơn dân Chúa thời Cựu Ước và hiểu biết hơn Israel thời Tân Ước nhiều. Hơn cả sự có mặt của các ngôn sứ, chúng ta có bao chứng tá đáng kinh ngạc của các thánh cổ xưa cũng như hiện đại; Thánh Kinh, Thánh Truyền và những giáo huấn không thể sai lầm của Hội Thánh; bao quà tặng ân sủng của Chúa ‘lênh láng’ từ các bí tích, túi khôn của nhân loại ‘bỡn nhả’ trên đôi tay khi thế giới chỉ còn là một cái làng; và nhất là, sự dạy dỗ của Con Thiên Chúa trong các Tin Mừng… Dẫu thế, buồn thay, nhiều người vẫn từ chối lắng nghe; nhiều người không “nhảy múa và than khóc” để đáp lại sứ điệp Tin Mừng! Thay vào đó, chúng ta ‘nhảy múa và than khóc’, trước những sứ điệp của đất, những thần tượng như Diego Maradona, Paolo Rossi, Chí Tài… vốn xem ra không để lại gì sâu sắc trong tâm hồn con người.

Chúng ta phải “nhảy múa” trước ‘Quà Tặng’ vĩ đại nhất của Thiên Chúa, Con Một Người; không như Laverenti Beria, Chúa Giêsu đến bên từng người mọi lúc, mọi nơi, đỡ nâng chúng ta khi quỵ ngã; khơi lên hy vọng khi chúng ta thất vọng; sẻ chia thành công thất bại của mỗi người. Cảm nhận được điều đó, mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim của chúng ta sẽ hoà vào trong Thánh Thần để nhảy lên vũ điệu thần linh của Thiên Chúa và bước đi trong ánh sáng Người ngay hôm nay, như lời Thánh Vịnh đáp ca tuyên xưng, “Lạy Chúa, ai theo Chúa sẽ được ánh sáng ban sự sống”.

Cùng lúc, chúng ta phải biết “than khóc” vì không nhận ra sự hiện diện gần gũi yêu thương của Chúa; không phải Ngài xa lạ, nhưng vì Ngài quá xa lạ với chúng ta. Chúng ta “than khóc” vì tội lỗi của mình và tội lỗi của nhân loại. Tội lỗi là có thật; tội lỗi đang ‘xát mặt’ Thiên Chúa hơn bao giờ hết; và ‘một nỗi buồn thánh’ lẽ ra phải có nơi chúng ta là cách đáp ứng thích hợp duy nhất. Sự cứu rỗi là có thật, hoả ngục là có thật và cả hai sự thật này đều đòi hỏi một sự phản hồi toàn diện từ chúng ta; chúng ta phải biết “nhảy múa và than khóc” trước những gì mà một Thiên Chúa giàu lòng thương xót đang ban, nhưng cũng là một Thiên Chúa đang bị xúc phạm nghiêm trọng.

Anh Chị em,

Trong những ngày qua, thế giới nơm nớp với những biến thiên phức hợp của cuộc bầu cử tổng thống Mỹ; nó không đơn thuần là một cuộc bầu chọn nhưng còn là cuộc chiến giữa bóng tối và ánh sáng, giữa sự thiện và sự ác. Người ta đang ‘múa nhảy và than khóc’ trước những điên khùng của phe này, phe kia khi muốn truất phế người này, người kia… thì Chúa Giêsu, Đấng Cứu Độ thế giới lẽ ra phải đáng cho linh hồn chúng ta ‘múa nhảy và than khóc’ nhất; nhưng xem ra, Ngài đang bị truất phế; chưa nói bởi ai, trước hết, có lẽ bởi linh hồn của mỗi người chúng ta.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, những ngày Mùa Vọng này, Chúa có vui không khi nhìn vào linh hồn con? Xin cho con biết làm cho Chúa ‘cười thật tươi’ khi linh hồn con luôn biết ‘múa nhảy’ trước bao ân huệ Chúa ban; đồng thời, biết ‘than khóc’ tội con và tội anh em con khắp cùng cõi đất”, Amen.

(Tgp. Huế)