THÁCH BÁO NHÂN DÂN –BAN TUYÊN GIÁO ĐỐI THỌAI

“Những năm gần đây, một thủ đoạn mà các thế lực xấu, thù địch với Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam thường tiến hành là khai thác một số hiện tượng rồi suy đoán, bịa đặt, dựng chuyện để đưa lên in-tơ-nét. Vì thế, cảnh giác, tỉnh táo đấu tranh với thông tin loại này trở thành một yêu cầu cấp bách trong cuộc đấu tranh phản bác những luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch, phản động, phần tử cơ hội và bất mãn chính trị.”

Câu viết này là của Hồng Quang, trong bài “ Cảnh giác và đấu tranh với luận điệu bịa đặt, dựng chuyện” đăng trong mục “Bình luận-Phê phán” ngày 02/12/2016 của báo Nhân dân, cơ quan Trung ương của đảng Cộng sàn Việt Nam.

Là một dư luận viên có đầu óc suy diễn phong phú nhưng hoang tưởng của ban Tuyên giáo nên Hồng Quang và báo Nhân dân chỉ biết nhắm mắt phóng loa tuyên truyền mà quên rằng mấy chữ “suy đoán, bịa đặt, dựng chuyện để đưa lên in-tơ-nét” được dùng trong trường hợp này lại nói về bản thân mình hơn là thành phần chống đảng.

Bởi vì ai cũng biết nhiệm vụ viết bài chống người chống đảng của cán bộ Tuyên giáo được tính bằng tiền trong đồng lương cán bộ nên vì “ăn cây nào thì phải rào cây ấy”, hay ”ăn cơm chủ thì phải múa tối ngày”, thế thôi. Hơn nữa, nghĩa vụ này này là một định hướng và là chỉ tiêu đã được quy định cho loại cán bộ máy nước và loa phường nên nhiều khi họ tưởng mình nói xuôi mà hóa nói ngược nhưng cứ cảng cổ ra cãi lấy được.

Chẳng hạn như khi Hồng Quang chụp mũ cho những ai “thù địch với Đảng, Nhà nước” cũng đồng thời là thù địch của “nhân dân Việt Nam” thì có phải là đã xuyên tạc để hòng tăng tội cho đối phương ? Không dè, hành động lệch lạc này lại hóa ra lố lăng, ngây ngô và kịch cỡm vì nhân dân không có trách nhiệm gì với những lời nói và việc làm sai trái của đảng và nhà nước đang bị lên án ?

Vì vậy khi kêu gọi phải “cảnh giác, tỉnh táo đấu tranh với thông tin loại này (chống đảng) trở thành một yêu cầu cấp bách” là chính lúc dự luận viên Hồng Quang và đội ngũ cán bộ Tuyên giáo lộ ra bối rối, mất bình tĩnh trước trận cuồng phong của dư luận trái chiều với đảng.

Nhưng để bảo vệ cho lập luận méo mó của mình, Tác gỉa Hồng Quang đã tưởng tượng ra sản phẩm huyễn hoặc được gọi là “thuyết âm mưu” để cảnh giác sự nhẹ dạ và cả tin của những ai mà Tuyên giáo coi như đang sai lầm hoài nghi về đảng.

Hồng Quang viết:”Do khả năng lan truyền, ảnh hưởng, tác động tiêu cực của nhiều sản phẩm từ thuyết âm mưu đến tâm lý tiếp nhận của người đọc mà nhiều năm nay, các thế lực xấu, thù địch ngày càng tỏ ra hết sức thâm độc trong việc sử dụng thuyết âm mưu làm công cụ xuyên tạc, vu cáo, vu khống, dựng chuyện,… để gieo rắc thông tin bịa đặt, từng bước gây mơ hồ, hoang mang, làm xói mòn niềm tin vào Đảng, Nhà nước Việt Nam.”

XUYÊN TẠC LÀM GÌ ?

Nhưng đâu cần phải dựa vào “thuyết âm mưu” và cũng chẳng có ma nào vô công rỗi nghề để “xuyên tạc, vu cáo, vu khống, dựng chuyện” khi mà tất cả những chứng hư tật xấu và suy thoái của cán bộ đảng viên đã đã được đảng vạch trần cho thiên hạ thấy tận mắt trong Nghị quyết số 04-NQ/TW (khóa XII) ngày 30-10-2016.

Nội dung Nghị quyềt này, được Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phổ biến nói về “Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ.”

Tài liệu chứng minh Ban Chấp hành Trung ương đã chỉ rõ 27 biểu hiện suy thoái thuộc 3 nhóm tư tưởng - chính trị, đạo đức - lối sống, và những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" trong nội bộ.

Trong 3 lĩnh vực tư tưởng chính trị, hành động và lối sống của cán bộ, đảng viên, Nghị quyết nêu một số biểu hiện cơ bản và quan trọng hàng đầu gồm:

1) Phai nhạt lý tưởng cách mạng; dao động, giảm sút niềm tin vào mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội; hoài nghi, thiếu tin tưởng vào chủ nghĩa Marx - Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh.

2) Xa rời tôn chỉ, mục đích của Đảng; không kiên định con đường đi lên chủ nghĩa xã hội; phụ hoạ theo những nhận thức lệch lạc, quan điểm sai trái.

3) Nhận thức sai lệch về ý nghĩa, tầm quan trọng của lý luận và học tập lý luận chính trị; lười học tập chủ nghĩa Marx - Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, chủ trương, đường lối, nghị quyết của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước.

4) Nói và viết không đúng với quan điểm, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước. Nói không đi đôi với làm; hứa nhiều làm ít; nói một đằng, làm một nẻo; nói trong hội nghị khác, nói ngoài hội nghị khác; nói và làm không nhất quán giữa khi đương chức với lúc về nghỉ hưu.

5) Tham vọng chức quyền, không chấp hành sự phân công của tổ chức; kén chọn chức danh, vị trí công tác; chọn nơi có nhiều lợi ích, chọn việc dễ, bỏ việc khó; không sẵn sàng nhận nhiệm vụ ở nơi xa, nơi có khó khăn. Thậm chí còn tìm mọi cách để vận động, tác động, tranh thủ phiếu bầu, phiếu tín nhiệm cho cá nhân một cách không lành mạnh.

6) Vướng vào "tư duy nhiệm kỳ", chỉ tập trung giải quyết những vấn đề ngắn hạn trước mắt, có lợi cho mình; tranh thủ bổ nhiệm người thân, người quen, người nhà dù không đủ tiêu chuẩn, điều kiện giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý hoặc bố trí, sắp xếp vào vị trí có nhiều lợi ích.

Như thế thì đã nát chưa, hay chiếc áo tươi tả của đảng hãy còn tốt chán ?

Chưa hết. Nghị quyết sau đó còn nói cho dân biết về lối sống xấu xa của đám “đầy tớ nhân dân” ai đọc cũng phải lắc đầu tội nghiệp cho phận dân đen. Chúng bao gồm :

1) Cá nhân chủ nghĩa, sống ích kỷ, thực dụng, cơ hội, vụ lợi; chỉ lo thu vén cá nhân, không quan tâm đến lợi ích tập thể; ganh ghét, đố kỵ, so bì, tị nạnh, không muốn người khác hơn mình.

2) Vi phạm nguyên tắc tập trung dân chủ, gây mất đoàn kết nội bộ; đoàn kết xuôi chiều, dân chủ hình thức; cục bộ, bè phái, kèn cựa địa vị, tranh chức, tranh quyền; độc đoán, gia trưởng, thiếu dân chủ trong chỉ đạo, điều hành.

3) Kê khai tài sản, thu nhập không trung thực.

4) Mắc bệnh "thành tích", háo danh, phô trương, che dấu khuyết điểm, thổi phồng thành tích, "đánh bóng" tên tuổi; thích được đề cao, ca ngợi; "chạy thành tích", "chạy khen thưởng", "chạy danh hiệu".

5) Quan liêu, xa rời quần chúng, không sâu sát cơ sở, thiếu kiểm tra, đôn đốc, không nắm chắc tình hình địa phương, cơ quan, đơn vị mình; thờ ơ, vô cảm, thiếu trách nhiệm trước những khó khăn, bức xúc và đòi hỏi chính đáng của nhân dân.

6) Quyết định hoặc tổ chức thực hiện gây lãng phí, thất thoát tài chính, tài sản, ngân sách nhà nước, đất đai, tài nguyên...; đầu tư công tràn lan, hiệu quả thấp hoặc không hiệu quả; mua sắm, sử dụng tài sản công vượt quy định; chi tiêu công quỹ tuỳ tiện, vô nguyên tắc. Sử dụng lãng phí nguồn nhân lực, phí phạm thời gian lao động.

7) Tham ô, tham nhũng, lợi dụng chức vụ, quyền hạn cấu kết với doanh nghiệp, với đối tượng khác để trục lợi. Lợi dụng, lạm dụng chức vụ, quyền hạn được giao để dung túng, bao che, tiếp tay cho tham nhũng, tiêu cực.

8) Thao túng trong công tác cán bộ; chạy chức, chạy quyền, chạy chỗ, chạy luân chuyển, chạy bằng cấp, chạy tội... Sử dụng quyền lực được giao để phục vụ lợi ích cá nhân hoặc để người thân, người quen lợi dụng chức vụ, quyền hạn của mình để trục lợi.

9) Đánh bạc, rượu chè bê tha, mê tín dị đoan, ủng hộ hoặc tham gia các tổ chức tôn giáo bất hợp pháp. Sa vào các tệ nạn xã hội, vi phạm thuần phong, mỹ tục, truyền thống văn hoá tốt đẹp của dân tộc, chuẩn mực đạo đức gia đình và xã hội.

THÁCH ĐỐI THỌAI

Với một đội ngũ có nhiều người xấu như thế mà đảng chỉ nói mập mờ “một số không nhỏ cán bộ, đảng viên” suy thoái trong tổng số trên 4 triệu đảng viên thì ai cũng biết chế độ này đã tàn tạ đến mức thê thảm chứ chẳng còn vẻ vang như đám dư luận viên Tuyên giáo đã tô son để che lấp.

Vì vây việc làm của cán bộ tuyên giáo đã không giấu được ai nên khi bị người khác vạch lưng cho mọi người thấy để phê bình thì họ đã cay cú và tìm đủ mọi chữ nghĩa thiếu văn hóa để chụp mũ và chạy tội. Nhưng đồng thời cũng để “đái công chuộc tội” vì đã không làm tròn nhiệm vụ của những cái loa thùng rỗng của một đội ngũ chỉ biết “ăn cơm chúa múa tối ngày”.

Đọan viết dưới đây của Hồng Quang trong bài “Cảnh giác và đấu tranh với luận điệu bịa đặt, dựng chuyện” là một tỷ dụ của một dư luận viên Tuyên giáo chỉ biết viết bừa nói cuội :“Đặc biệt từ khi in-tơ-nét phát triển, bài vở xuất phát từ thuyết âm mưu ngày càng nhiều hơn, điển hình trong đó là sản phẩm của mấy kẻ như Phạm Trần, Ngô Nhân Dụng, Tưởng Năng Tiến, Kami, Bùi Thanh Hiếu (blogger Người buôn gió),… và một số “nhà báo, chuyên gia, nhà nghiên cứu” là người nước ngoài! Thủ đoạn chung trong sản phẩm của mấy người này là khai thác, tận dụng, dựa trên một (hay một số) con người, hiện tượng, sự kiện, vấn đề được dư luận quan tâm, để ghép nối với một (hay một số) con người, hiện tượng, sự kiện, vấn đề hiện tượng khác, và nhặt nhạnh một số tư liệu đã công bố bổ sung cho có vẻ xác thực, thêm thắt một số chi tiết mùi mẫn, giật gân để gợi sự tò mò của người đọc, sau đó bình luận, bịa đặt, suy đoán có lớp lang để biến thành vấn đề hệ trọng, khẳng định đó là hậu quả của âm mưu, thủ đoạn của “bàn tay vô hình”. Để gia cố sự thuyết phục, khi trình bày, những kẻ này cố tỏ ra rất am hiểu, nắm chắc vấn đề, trích dẫn đông tây tạo vẻ uyên bác, điểm xuyết bằng loại thông tin không thể kiểm chứng như “một nguồn tin cao cấp cho biết”, “một lãnh đạo giấu tên khẳng định”, “một tài liệu mật phổ biến trong nội bộ viết”,… Sau khi công bố, những sản phẩm này thường lập tức được khai thác, đăng tải tại rất nhiều địa chỉ trên mạng, từ trang tiếng Việt của RFA, BBC, VOA, RFI,… đến blog, facebook của một số cá nhân, tổ chức xấu, thù địch với Việt Nam…”

Trước luận điệu vu khống, gắp lửa bỏ bàn tay của cán bộ tuyên giáo Hồng Quang, người chỉ biết “Việc người thì sáng, việc mình thì quáng”, hay” Nói láo quá, hóa vụng” tôi, Phạm Trần, là một trong số người bị Hồng Quang nêu đích danh để vu khống trân trọng tuyên bố trước dư luận Việt Nam và Thế giới:

“Tôi công khai thách đố Hồng Quang, báo Nhân Dân và Ban Tuyên giáo của chế độ CSVN đối thọai để chứng minh bài viết nào, hay những bài nào của tôi viết về Việt Nam trong suốt 41 năm qua đã có nội dung “ghép nối, nhặt nhạnh thêm thắt một số chi tiết mùi mẫn, giật gân để gợi sự tò mò của người đọc, sau đó bình luận, bịa đặt, suy đoán có lớp lang để biến thành vấn đề hệ trọng khẳng định đó là hậu quả của âm mưu, thủ đoạn của “bàn tay vô hình”.

Tôi cam đoan đối thọai công khai, công bằng, trong sáng để minh bạch lời vu cáo của Hồng Quang, báo Nhân dân và Ban Tuyên giáo Trung ương là Tổ chức đã đăng lại và phổ biến bài viết của Hồng Quang.

Lý do tôi thách thức cuộc đối thọai vì hầu như bài viết nào của tôi về Việt Nam cũng có trích dẫn tài liệu dựa theo lời nói hay văn bản là sản phẩm của Lãnh đạo, Đại biểu Quốc hội, cán bộ nhà nước, các nhân chứng hay báo chí trong nước liên quan đền sự việc xẩy ra ngay trên lãnh thổ Việt Nam, hay bên ngoài Việt Nam nhưng là chuyện của Việt Nam.

Vì lý do này, tôi long trọng lên án thái độ bất cẩn trọng, có chủ tâm bôi nhọ và xuyên tạc của Hồng Quang, báo Nhân Dân và Ban Tuyên giáo.

Tôi tân trọng thời giờ qúy báu và biết ơn lỏng qúy mến của độc giả khắp nơi trên Thế giới, đặc biệt từ Việt Nam, đã dành cho tôi trong 41 năm qua.

Tôi sẽ tiếp tục viết ngay và viết thẳng để nhìn vào sự thật của đất nước và con người Việt Nam. -/-

Phạm Trần

(12/016)