Thời buổi văn minh của ngày nay thật chúng ta bậc làm cha mẹ không còn biết thế nào để dậy con cái nữa cả, vì chúng đã ở cái tuổi trưởng thành. Mà bên Nước Mỹ này thì luật lệ cũng càng ngày phải càng sửa đổi thật nhiều để phù hợp cho đúng với danh nghĩa Tự Do. Hôm nay tiện các con của chúng tôi có mặt tại nhà đầy đủ, ba chúng nó muốn khẳng định một vấn đề mà đối với chúng con gọi đó là kỳ thị chủng tộc. Nếu gọi là kỳ thị thì thật tình hầu hết mọi gia đình người Việt Nam chúng ta ai cũng có cái máu đó!. Mà trên thế gian này thì không ai không có cái chứng bệnh kỳ thị chủng tộc. Cái máu kỳ thị chủng tộc dẫn đưa chúng ta trở về lịch sử của thời Chúa Giêsu xưa. Ngài đã bị dân làng của Ngài kỳ thị một cách rõ ràng khi Ngài trở về quê quán.


Khi vấn đề kỳ thị được đặt ra, chúng ta mới cảm nhận thật sự là chúng ta có kỳ thị. Như bên Mỹ đây, trong cuộc sống hằng ngày chúng ta phải va chạm đến biết bao nhiêu con người, khác chủng tộc với chúng ta, nơi công sở làm. Nước Mỹ là một quốc gia hùng mạnh giầu có nhất trên thế giới. Luôn luôn là quốc gia đi hàng đầu để viện trợ cho những quốc gia gặp biến cố tang thương đau khổ, gần nhất đây là Nhật Bản. Ai trên toàn khắp thế giới không phủ nhận là nước Mỹ to lớn nhất, hùng mạnh nhất, và đông dân số nhất. Vì anh Mỹ được danh tiếng giầu có nhất nên viện trợ cũng nhiều nhất, nhưng thay vì nhận lại được lời cám ơn của những con người chịu ơn, thì toàn là những lời trách móc, lên án, thù ghét Nước Mỹ, và dân Mỹ thậm tệ???. Có những quốc gia đứng hàng thứ hai, ba, tư, và ..... hàng thứ mười. Không phải lúc nào họ cũng đáp ứng được công việc viện trợ cả đâu, nhưng ít ai lên tiếng trách móc phê phán vì họ than rằng họ không có đủ tiền để viện trợ, thế là chấm hết cuộc bàn cãi. Hỏi cả thế giới, như vậy có công bằng hay không, và cho những quốc gia đã và đang nhận ơn viện trợ của Mỹ???. Dù là viện trợ cơ khí, thiên tai, nghèo đói, nhân sự, dân sự, và v.v.v...... Mặc dù Nước Mỹ hiện đang gặp vấn nạn lớn của quốc gia là kinh tế đang trên đà suy sụp trầm trọng. Bây giờ từ trên xuống dưới đều phải có chiến dịch cắt xén. Cắt xén từ trong bộ quốc phòng, quân đội, và mọi tầng lớp của xã hội. Còn những quốc gia khác thì sung sướng quá, khỏe ru, cứ dựa vào anh lớn là anh Mỹ thì tha hồ mặc sức buôn bán làm ăn. Làm lớn thì luôn khổ là vậy!. Gặp nạn thì chẳng có quốc gia nào tỏ lòng thương xót. Tôi không nhớ hồi nước Mỹ gặp nạn của 911, có thế giới bạn nào giúp một bàn tay không nhỉ!???. Hay cũng chỉ nhận được sự hỗ trợ trong Nước Mỹ mà thôi!??.


Nhìn sơ qua về lịch sử của Nước Mỹ thì người dân đầu tiên bước chân lên phần đất sữa mật này, không phải là người Mỹ chính gốc mà họ là người di dân từ Âu Mỹ qua. Người dân gốc chính tông của Mỹ họ là dân mọi da đỏ. Kế đến những dân da trắng này mới đến Phi Châu, bắt đem về biết bao nhiêu dân da đen để làm nô lệ cho dân Mỹ Trắng. Khi Nước Mỹ phồn thịnh và văn minh hơn, họ xây cất đường rầy xe lửa, lúc nầy Nước Mỹ có thêm người Mỹ vàng đầu tiên là anh Tầu. Rồi dần dần là anh Mễ tiến qua biên giới để kiếm sống và kiếm ăn. Nước Mỹ nổi tiếng là nước có rất nhiều di dân đông nhất thế giới, vì anh có được Tự Do. Thử hỏi từ khi lập Nước cho đến thời gian để có 50 tiểu bang, cùng bao nhiêu giống dân khác nhau, Nước Mỹ trở nên hùng mạnh vì dù có mọi khác biệt của chủng tộc, đã kết cấu và kết thành, sống hòa thuận với nhau thật không phải là chuyện dễ???.


Những ai đã, đang, và đang xin trở thành công dân Mỹ, đều hiểu rằng không còn Nước nào trên khắp toàn thế giới mạnh, giầu, tự do cho bằng Nước Mỹ. Như câu lập luận của biết bao nhiêu con người tự hào được sống trên đất Mỹ nhất là được sống trong Quận Cam. Có rất nhiều người từ khắp cùng tiểu bang khác mong được thuyên chuyển và đến cho được Quận Cam để sống. Như khắp thế giới quốc gia nào bằng so sánh bằng được Nước Mỹ?. Tiểu bang nào giầu, an toàn, và mạnh cho bằng bang Cali?. Quận nào phồn thịnh, nhiều dân VN cho bằng quận Cam?. Và hạt nào đông đúc dân VN cho bằng hạt Westminster?. Ấy vậy! Nhưng có rất nhiều người không biết là mình đang tận hưởng tất cả những gì đất nước Hoa Kỳ đang nuôi dưỡng chúng ta. Không biết mang ơn Nước Mỹ và dân Mỹ. Đó có phải gọi là nuôi ong tay áo không nhỉ!????. Có phải thực tế rằng Nước Mỹ phải có gì lợi chúng ta mới qua đây chứ!. Không lợi sao cả thế giới chỉ thích ham được qua Nước Mỹ mà thôi!. Dù phải tốn biết bao nhiêu tiền của!. Dù có những cơ quan được hóa trang thành những nơi mua bán người chỉ để mang người qua Mỹ rồi trả nợ sau, v.v.v.....?.


Chuyện ở đây là vì ông xã của tôi không thích cho các con chúng lấy người ngoại quốc. Mỹ, Mễ, Tầu, Tầu Việt, Phi, Lào, Campuchia, Mỹ đen, v.v…. tất cả ổng đều không chấp thuận. Mà nhất nhất chỉ cho phép chúng con chọn bạn đời là người Việt Nam mà thôi!. Việt Bắc, Trung, Nam, ổng không kỳ thị, miễn là người Việt thì ok. Tôi và các con cảm thấy rằng chồng tôi ổng khe khắt quá và kỳ thị quá!?.


Vấn đề này thì chồng tôi đã gieo vào lòng chúng con, từ cái tuổi chúng còn rất nhỏ. Đến Trung Học các con tôi cũng có bạn trai là người Việt. Vào nhóm trong nhà thờ cũng chơi với các bạn là người Việt. Học Việt Ngữ cũng toàn là bạn người Việt. Lên đại học cũng tiếp tục có bạn là người Việt, nhưng các cháu chưa tìm gặp được ai người Việt mà tâm đầu ý hợp, chưa kể là bạn trai của hai đứa con gái chúng tôi trong quá khứ, có những cái tánh mà chúng không ưa không chịu được là tỏ ra có quyền hành trên chúng, là điều mà con gái chúng tôi rất dị ứng. Dị ứng nhất là cái tánh ích kỷ. Chưa gì mà đã tỏ ra làm quyền, làm cao, đòi hỏi như vật sở hữu của mình. Con chúng tôi được sanh đẻ trên đất Mỹ, sống theo văn hóa của Mỹ, được giáo dục theo luật lệ của người Mỹ, ra đời làm việc trong xã hội văn minh của người vì chúng là người Mỹ.


Chúng hiện thời đang theo học về Luật Mỹ, thì hỏi điều kiện đặt ra để các con tôi phải tuân, e rằng chồng tôi sau này sẽ vô cùng đau khổ vì cái ổng đòi hỏi không phù hợp với chúng. Để cách nghĩa cho ba chúng hiểu là không phải các cháu chê người Việt hay nắm đũa cả nắm. Cháu chỉ phản kháng và không đồng ý khi ba chúng chê người ngoại quốc, nếu không có lý do chính đáng. Các cháu chọn bạn đời là con người có trái tim nhân ái chứ không phải là chọn giống. Nếu phải chọn thì thà các cháu chọn chồng ngoại quốc mà biết thương yêu, thông cảm, quý trọng gia đình, ngay cả biết tôn trọng văn hóa của người Việt. Chứ mang tiếng là người Việt mà từ chối nguồn cội, nền văn hóa phong tục tập quán của cha ông mình, chồng chúa vợ tôi, coi rẻ vợ, thì là người chồng Việt không xứng đáng.


Các cháu còn nói nhiều nhiều nữa mà ba của chúng không biết nói gì hơn, là công nhận các cháu có phần nói rất đúng. Nhưng cả hai bên đều đồng ý đưa tới quyết định vấn đề là nếu phải chọn để làm ba chúng buồn, thì xin ba chúng thông cảm vì đó là cuộc đời riêng tư của chúng là chúng chọn chồng cho chúng, chứ không phải chọn là để cho ba chúng happy. Còn một vấn đề khó nói nữa là thành phần gay với lesbien của hiện tại. Các cháu nhỏ thuộc thế hệ sau, lớn lên bất kỳ ở đâu thì thành phần gay cũng chiếm một tỷ số không nhỏ. Bạn của chúng quen cũng là gay, tuy chúng không phải gay, nhưng lại rất cởi mở và rất bênh vực khi chúng tôi có những lời lẽ không đẹp dành cho bạn chúng. Chúng cảm thấy rất khó chịu vì những tư tưởng và lời nói không được cởi mở của chúng tôi. Chúng tranh cãi để bênh vực bạn Gay của chúng, là tất cả họ là con người được Chúa tác tạo y như chúng ta, tại sao cha mẹ lại nhìn họ bằng cặp mắt khinh bỉ và rẻ khinh?. Chúng còn có vẻ educate chúng tôi là tại sao Thiên Chúa tác tạo ra họ để cho tất cả mọi người nhìn họ và kỳ thị họ như con quái vật chứ!??. Có phải Chúa là Thiên Chúa của Tình Yêu hay không???. Nếu Thiên Chúa là chính thực Chúa của tình yêu thương thì Thiên Chúa phải yêu thương tất cả những ai được Ngài tạo dựng nên. Nếu không chúng sẽ tìm và tin vào một Thiên Chúa nào mà Ngài sẽ muôn đời yêu thương tất cả mọi người, không trừ một ai!. Chúng ta là bậc làm cha mẹ phải trả lời và dậy dỗ chúng sao đây???. Ai phải trong vấn đề này?. Đó có phải Giáo Hội chúng ta đã tốn hao biết bao nhiêu tiền bạc, bán nhà thờ, bán những công trình làm việc nhân đạo, dảm lương các Linh Mục, và cắt xén biết bao nhiêu việc phụng tự, vì lý do trên????.


Ý tôi thì không bằng lòng nhưng cũng không phản đối với chúng lắm trong vấn đề lấy chồng ngoại quốc. Bởi cái lẽ đương nhiên chúng ta cũng phải sống với thực tế là hằng ngày chúng ta đi làm việc, giao tiếp với biết bao nhiêu người Mỹ trắng và Mỹ da mầu. Chúng ta nói được tiếng Mỹ. Sống trên đất Mỹ. Là công dân Mỹ. Chồng tôi và tôi cả hai đều có trình độ đại học. Nhất là ông lại học về Luật Mỹ. Vậy tại sao ông lại quá cố chấp trên vấn đề chọn chồng cho con?. Lập luận của tôi là nếu được chọn, thì thưa vâng mọi chuyện sẽ không gọi là vấn đề để đặt ra. Nhưng nếu không được thì gia đình tự nhiên bị chia rẽ hay sao?. Kỳ thị và muốn sống chia rẽ chỉ vì con không theo ý thích riêng của mình?. Chọn chồng là cho chúng sống hạnh phúc cả đời chứ có cho riêng mình đâu?. Trừ khi chúng ta sợ mất con. Trừ khi chúng ta ở VN mới qua, một câu tiếng Anh cũng không biết, thì đó là vấn đề chính mà các con phải thông cảm cho cha mẹ, để sắp xếp nơi ăn chốn ở cho hai ông bà được phù hợp trong cuộc sống ngày lại ngày này!.


Thật phải cho chồng tôi có ý tưởng của một người già, mang theo nặng truyền thống, văn hóa của người Việt. Muốn con cái phải biết nói tiếng Việt, đọc được tiếng Việt, theo văn hóa cổ truyền của người Việt, và sau cùng là cho ông được mãn nguyện với là phải có chồng người Việt, con cháu tất cả nói được tiếng Việt, và tiếp nối với những gì là nguyện vọng rất Việt Nam của ông. Còn tôi thì trẻ hơn ông nhiều. Tôi học hết bậc trung học bên Mỹ. Làm việc cho người Mỹ. Sống bên Mỹ gần hơn hai phần ba số tuổi đời tôi sống bên VN. Nên chúng tôi có khác nhau thật nhiều trong sự suy nghĩ, kinh nghiệm đời, học vấn, v.v..... Trong thâm tâm tôi thì luôn chọn cuộc sống an nhàn, đơn giản, và thương yêu nhau, nhất là sức khỏe càng ngày càng suy thoái của tôi, và đó là lý do chính tôi xin nghỉ việc. Đòi hỏi của tôi rất ít. Ăn để mà sống chứ không phải ngược lại. Mong con lớn lên, học thành tài, ra đời để giúp chính mình, và cho anh chị em, không phải ăn bám của ai hết ngay cả của chính phủ. Không mong con cái phải hiếu đễ vì đó là tánh ích kỷ. Bao nhiêu sự dậy dỗ tôi tin rằng với Tình Yêu Thiên Chúa ban cho, Ngài sẽ sắp xếp tất cả!. Nên tôi giao cho Ngài tất cả!. Những lời các con tôi nói đã làm cho tôi suy nghĩ lại lung lắm về vấn đề gay hay lesbien. Tại sao chúng ta mang danh là Kitô hữu lại có tánh kỳ thị???. Kỳ thị thật đã làm chúng ta chùn bước và không dấn bước theo chân Chúa được. Khi đi ủy lạo cứu người chúng ta có đặt ra câu hỏi là chọn cứu giống dân nào trước hay sau???. Người VN trước, rồi đến da trắng, da vàng, da đỏ, và sau rốt hết mới là giống da đen????.


Kỳ thị là cái máu sẵn có của người VN suốt dòng lịch sử. Thời xưa cha mẹ đặt đâu thì con cái phải ngồi đó!. Không có quyền tự chọn nhất là phận làm con gái. Trong nhờ đục chịu. Ngày nay vẫn còn nhan nhãn xẩy ra là kỳ thị tôn giáo. Nếu anh hay chị khác tôn giáo thì chẳng bên nào được cha mẹ chấp nhận. Vẫn còn nhan nhãn sự kỳ thị giầu nghèo. Nếu anh nghèo thì đừng nên đèo bòng. Nếu anh bắc kỳ thì đừng nên lấy vợ nam kỳ kẻo chẳng biết quán xuyến gì việc nhà cửa hay biết tằn tiện, mà chỉ luôn ăn hàng ghi sổ. Quả thật là đủ mọi hình thức của sự kỳ thị.


Lậy Thiên Chúa giầu tình yêu thương! Xin ban và chữa lành cho chúng con có được đôi mắt sáng ngời của đức tin. Chữa lành mắt chúng con để biết nhìn mọi người qua lăng kính thương yêu mà thôi, chứ không phải qua mầu da. Thay đổi chúng con sống trong thần khí Chúa. Bước theo Chúa phải bỏ mọi thành kiến, ích kỷ, và cái tôi nhỏ nhen của chúng con. Chấp nhận anh chị em dù họ xuất xứ từ đâu vì có phải tất cả họ đều là anh chị em của chúng con?. Cũng có quyền hít thở cùng bầu không khí Chúa ban. Ngay cả thú vật trên toàn cầu chúng cũng có quyền ấy cơ mà!. Chúng con là ai mà dám khinh dể anh chị em mình?. Cùng là hạt bụi sẽ trở về cùng cát bụi, chẳng lẽ có hạt bụi này lại thơm tho tốt lành hơn hạt bụi kia hay sao???. Amen.