MÔI-SÊ VỊ GIẢI PHÓNG DÂN TỘC DO THÁI

Công chúa Pharaô xuất hiện, tiếng trẻ thơ khóc. Công chúa gọi thị nữ:

Công chúa: Này thị nữ, em hãy đi xem có tiếng trẻ thơ khóc dưới sông Nin kìa.

Thị nữ: Dạ, thưa công chúa, em sẽ lội xuống xem ngay đây ạ.

Thị nữ vào, rồi trở ra, tay bưng một thúng trát nhựa, tiếng trẻ thơ (ghi âm) khóc bên trong.

Công chúa: Tội nghiệp đứa trẻ con nhà Do thái đấy mà. Cha ta đã ra lệnh giết chết mọi trẻ nam Do thái. Thôi, em hãy đem về cung. Ta đặt tên cho em là Môisê, nghĩa là vớt lên khỏi nước. Đừng để cha ta biết tông tích của đứa bé này nhé.

Thị nữ: Dạ thưa công chúa, vâng ạ.

Chị của Môi-sê: Dạ, thưa, công chúa có cần vú nuôi đứa trẻ này không ạ. ?

Công chúa: Ừ được. Em hãy tìm cho ta một vú nuôi đứa trẻ này.

Công chúa và mọi người cùng vào, chị Môi-sê chạy ra gặp mẹ.

Chị của Môisê: Mẹ ơi, thành công rồi, công chúa không nghi ngờ gì mẹ con mình. Mẹ hãy vào cung với danh nghĩa là vú nuôi của em Môisê mẹ nhé, nhanh lên mẹ.

Mẹ Môi-sê: Tạ ơn Giavê, mẹ đi ngay đây con ạ.

Hai mẹ con cùng vào, mỗi người một bên sân khấu.

Cảnh người Aicập đang đánh người Do thái. Môi sê xuất hiện.

Môi-sê: Hãy dừng tay, - hỏi người Ai-cập - tại sao ngươi lại đánh người ta tàn nhẫn như thế?

Người Ai-cập: Dạ thưa hoàng tử, bọn Do thái khốn kiếp này là nô lệ, có gì đáng phải thương chứ ? Tôi phải dạy cho nó một bài học vì tội không chịu làm việc. Tiếp tục đánh người Do Thái. Môi-sê nhìn trước sau rồi đánh ngang gáy người Ai-cập, người này ngã xuống.

Người Do Thái: Hắn chết rồi kìa, đáng đời kẻ bức hiếp người.

Môi-sê: Hãy lôi xác nó vùi xuống dưới cát kia. Còn anh em cùng chủng tộc hãy biết thương yêu bảo vệ nhau, nghe chưa.

Người Do thái: Dạ, Hoàng tử là… là…Môisê ? dạ…xin vâng…xin vâng ạ.

Tất cả cùng vào. Một đám người Do thái xuất hiện đánh nhau. Môisê trở ra

Môi-sê: Kìa, anh em. Tại sao cùng Do thái cả mà lại đánh nhau.

Người Do thái: Ai đã đặt anh lên làm người lãnh đạo và xét xử chúng tôi ? Hay là anh tính giết tôi như đã giết tên Ai-cập hôm trước đó ?

Môisê: Dân tộc mình làm thân nô lệ cho Ai cập đã quá khổ rồi, còn đánh nhau nữa sao. Tôi nói cho ông biết, tôi cũng là người Do thái đây. Vì dòng máu dân tộc, tôi đã giết tên Ai-cập để bảo vệ anh em mình là người Do Thái, bây giờ lộ rồi thì tôi cũng phải trốn đi. Nhưng anh em phải dừng ngay đánh nhau và thương yêu, bảo vệ nhau nghe chưa ?

Người Do Thái: Thì ra là thế. Vâng, chúng tôi xin vâng nghe theo.

Môi-sê trốn đi, mọi người giàn hoà rồi giải tán.

Anh lửa bập bùng từ một phía bên hông sân khấu. Môi-sê từ phía đối diện đi ra:

Môi-sê: Kìa, lạ quá, sao bụi gai bốc lửa mà không bị thiêu rụi. Ta phải lại gần xem sao.

Tiếng Chúa: Môi-sê, Môi-sê.

Môi-sê: Dạ, con đây

Tiếng Chúa: Chớ lại gần ! Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi đang đứng là đất thánh. Ta là Thiên Chúa của cha ngươi, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác, Thiên Chúa của Gia-cóp. Ta đã thấy rõ cảnh khổ cực của dân Ta bên Ai-cập, Ta đã nghe tiếng chúng kêu than vì bọn cai hành hạ. Bây giờ, ngươi hãy đi ! Ta sai ngươi đến với Pha-ra-ô để đưa dân Ta là con cái Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập.

Mô-sê: Lạy Giavê, con là ai mà dám đến với Pha-ra-ô và đưa con cái Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập ?

Tiếng Chúa: Ta sẽ ở với ngươi. Và đây là dấu cho ngươi biết là Ta đã sai ngươi: khi ngươi đưa dân ra khỏi Ai-cập, các ngươi sẽ thờ phượng Thiên Chúa trên núi này.

Môi-sê: Bây giờ, con đến gặp con cái Ít-ra-en và nói với họ: Thiên Chúa của cha ông anh em sai tôi đến với anh em. Vậy nếu họ hỏi con: Tên Đấng ấy là gì ? Thì con sẽ nói với họ làm sao ?

Tiếng Chúa: Ta là Đấng Hiện Hữu. Ngươi nói với con cái Ít-ra-en thế này: "Đấng Hiện Hữu sai tôi đến với anh em. ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của cha ông anh em, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác, Thiên Chúa của Gia-cóp, sai tôi đến với anh em. Ta sẽ cho các ngươi thoát cảnh khổ cực bên Ai-cập mà lên miền đất tràn trề sữa và mật.

Mô-sê: Họ sẽ không tin con đâu, họ sẽ không nghe lời con, vì họ sẽ nói: ĐỨC CHÚA chẳng có hiện ra với ông.

Tiếng Chúa: Tay ngươi cầm cái gì đó ?

Môi-sê : Thưa một cây gậy.

Tiếng Chúa: Vất nó xuống đất đi !

Mô-sê vất nó xuống đất, và nó hoá ra con rắn.

Môi-sê: Ôi, con rắn.

Tiếng Chúa: Hãy giơ tay nắm lấy đuôi nó !

Ông giơ tay bắt lấy nó

Môi-sê : Nó lại thành cây gậy rồi.

Tiếng Chúa: Đó là dấu để họ tin rằng ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của cha ông họ, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác, Thiên Chúa của Gia-cóp, đã hiện ra với ngươi. Bây giờ hãy luồn tay vào ngực ngươi !

Ông luồn tay vào ngực, rồi rút tay ra.

Môi-sê: Lạy Giavê, tay con bị phong hủi trắng hết cả rồi.

Tiếng Chúa: Hãy lại cho tay vào ngực ngươi !

Ông lại cho tay vào ngực, rồi rút ra khỏi ngực.

Môi-sê: Cảm tạ Giavê. Tay con lại sạch trở lại rồi.

Tiếng Chúa: Như thế, nếu họ không tin ngươi và không hiểu ý nghĩa của dấu thứ nhất, thì họ sẽ tin dấu thứ hai. Mà nếu họ cũng không tin cả hai dấu ấy và không nghe tiếng ngươi, thì ngươi sẽ lấy nước sông Nin mà đổ trên đất khô. Nước ngươi đã lấy dưới sông Nin sẽ hoá thành máu trên đất khô.

Mô-sê: Lạy Chúa, xin xá lỗi cho con, từ hồi nào đến giờ, ngay cả từ lúc Chúa ban lời cho tôi tớ Ngài, con không phải là kẻ có tài ăn nói, vì con cứng miệng cứng lưỡi.

Tiếng Chúa: Ai cho con người có mồm có miệng ? Ai làm cho nó phải câm phải điếc, cho mắt nó sáng hay phải mù loà ? Há chẳng phải là Ta, ĐỨC CHÚA, đó sao ? Vậy bây giờ ngươi hãy đi, chính Ta sẽ ngự nơi miệng ngươi, và Ta sẽ chỉ cho ngươi phải nói những gì.

Môi-sê: Lạy Chúa, xin xá lỗi cho con, xin Chúa sai ai làm môi giới thì sai.

Tiếng Chúa: Nào chẳng có A-ha-ron, anh ngươi, là người Lê-vi đó sao? Chính anh ngươi sẽ thay ngươi mà nói với dân. Chính nó sẽ là miệng của ngươi; còn ngươi, ngươi sẽ là một vị thần đối với nó. Cây gậy này, ngươi hãy cầm lấy trong tay; ngươi sẽ dùng nó mà làm các dấu lạ.

Đi đi, hãy trở về Ai-cập, bởi vì mọi kẻ tìm cách làm hại mạng sống ngươi đã chết cả rồi. Khi ngươi ra đi để trở về Ai-cập, Pha-ra-ô cứng lòng và nó sẽ không thả cho dân đi. Bấy giờ, ngươi sẽ nói với Pha-ra-ô: ĐỨC CHÚA phán thế này: Con đầu lòng của Ta là Ít-ra-en. Ta đã phán với ngươi: Hãy thả con Ta ra để nó đi thờ phượng Ta. Nhưng ngươi đã từ chối không thả nó đi, thì này chính Ta sẽ giết chết con đầu lòng của ngươi. Bấy giờ người Ai-cập sẽ biết rằng Ta là ĐỨC CHÚA, khi Ta giương cánh tay chống lại người Ai-cập và đưa con cái Ít-ra-en ra khỏi nước chúng.

Môi-sê bái đầu vâng phục, gặp Aaron ra đón

Aaron: Kìa em Môi-sê, anh được lệnh Thiên Chúa đến tìm em trở về Ai-cập

Môi-sê: Ồ anh Aaron, em đã lãnh sứ mệnh và đã sẵn sàng trở về anh ạ. Nào anh em mình cùng lên đường

Cả hai cùng vào

Cảnh tại Hoàng cung của vua Pharaô Ai-cập:

Lính: Muôn tâu bệ hạ, có hai người Do Thái xin gặp bệ hạ

Pharaô: cho vào

Môi-sê và Aaron tiến vào

Môi-sê: Muôn tâu bệ hạ, chúng tôi là Môi-sê và Aaron xin trình lên bệ hạ: ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của Ít-ra-en, phán thế này: Hãy thả cho dân Ta đi, để chúng mở lễ kính Ta trong sa mạc.

Pha-ra-ô: ĐỨC CHÚA là ai, khiến ta phải nghe lời mà thả cho Ít-ra-en đi ? Ta chẳng biết ĐỨC CHÚA, cũng sẽ không thả cho Ít-ra-en đi.

Môi-sê: Thưa bệ hạ, Thiên Chúa của người Híp-ri đã hiện ra với chúng tôi. Xin cho chúng tôi đi ba ngày đường vào sa mạc để tế lễ ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của chúng tôi.

Pharaô: Mô-sê, A-ha-ron, sao các ngươi lại muốn xúi dân bỏ việc? Đi lao động đi ! Bây giờ dân trong nước thì đông, mà các ngươi lại muốn cho chúng nghỉ lao động !

Môi-sê và Aaron thất vọng đi ra. Pharaô truyền lệnh:

Pha-ra-o: Đừng cung cấp rơm cho dân để làm gạch như trước nữa. Chúng phải tự mình đi lượm rơm mà làm. Cứ bắt chúng phải nộp đủ số gạch như chúng vẫn làm trước đây, đừng giảm bớt chi cả. Chúng là quân lười biếng, vì thế mà chúng hô lên: Nào chúng ta đi tế lễ Thiên Chúa chúng ta ! Phải giao cho bọn người ấy những công việc thật nặng nhọc để chúng lo làm, mà khỏi chú ý vào những lời dối trá.

Quan cai: Xin tuân lệnh.

Tất cả vào trong. Các ký lục Do Thái tiến vào:

Ký lục 1: Xin ĐỨC CHÚA chứng giám và xét xử cho các ông Môi-sê và Aaron vì đã làm cho chúng ta trở nên đáng ghét trước mắt Pha-ra-ô và bề tôi của vua; thật các ông ấy đã trao gươm vào tay họ để giết chúng ta.

Ký lục 2: Nhưng bàn tay Thiên Chúa đã ở cùng các ông ấy. Các ông đã thi thố bao dấu kỳ phép lạ trước mặt Pharaô và triều thần còn gì.

Ký lục 3: Đầu tiên là tai hoạ nước sông Nin hoá máu rồi tai hoạ tiếp theo là nạn ếch nhái nhảy cả vào cung cấm.

Ký lục 4:Tai hoạ thứ ba là nạn muỗi trong khắp đất nước Ai-cập, kế đến là ruồi nhặng khắp nơi và tai hoạ thứ năm xảy đến là dịch gia súc. Ai-cập kiệt quệ tài sản mà bên It-ra-en chẳng hề hấn gì. Hết dịch lại đến mụn lở loét khắp người Ai-cập nữa chứ.

Ký lục 5: Chưa hết đâu, tai hoạ mưa đá khiến hoa mầu Ai-cập giập nát hết. Còn sót lại những gì thì nạn châu chấu tiếp theo lại tàn phá hết, thật là kinh khủng cho Ai-cập mà sao vua Phara-ô vẫn cứng lòng không cho dân ta đi.

Ký lục 2: Các vị còn chưa tính đến tai hoạ tối tăm bao trùm khắp Ai-cập suốt ba ngày đêm mà bên It-ra-en vẫn sáng, rõ ràng là thế mà vua Pha-ra-ô vẫn chưa nhận ra sự thật.

Ký lục 1: Thì chính vua đã đuổi Môi-sê rằng: “Hãy ra khỏi nhà ta ! Liệu đừng đến gặp ta nữa vì ngày nào ông còn thấy mặt ta, ông sẽ phải chết” thế mới khốn khó chứ.

Ký lục 3: Khốn khó lại đổ xuống đầu Pha-ra-ô và Ai-cập thôi, vì Môi-sê đã trả lời vua: “Đúng thế, tôi sẽ không nhìn mặt vua nữa đâu”

Ký lục 4: Ta hãy chờ xem tai hoạ tiếp theo là gì, hẳn là kinh hoàng lắm đó.

Ký lục 5: Thì ông Môi-sê đã bừng bừng nổi giận nói với Pha-ra-ô tai ương thứ mười rồi đó, ông nói: “ĐỨC CHÚA phán thế này: vào quãng nửa đêm, Ta sẽ rảo khắp Ai-cập. Mọi con đầu lòng trong đất Ai-cập sẽ phải chết, từ con đầu lòng của vị Pha-ra-ô đang ngồi trên ngai báu, đến con đầu lòng của đứa đầy tớ gái ngồi sau cối xay, đến mọi con đầu lòng của loài vật. Trong khắp đất Ai-cập, sẽ vang lên tiếng kêu la như chưa từng có và không bao giờ có nữa. Còn nơi mọi con cái Ít-ra-en, sẽ không có một con chó nào sủa, dù sủa người hay sủa thú vật; như thế, các ngươi sẽ biết rằng ĐỨC CHÚA phân biệt Ít-ra-en với Ai-cập. Bấy giờ tất cả các bề tôi của bệ hạ sẽ xuống tìm tôi, phục xuống lạy tôi và thưa: xin ông và toàn dân theo ông ra khỏi nước cho. Sau đó tôi sẽ đi ra.

Ký lục 1: Kìa, có ai vác chiên đi qua, này người anh em, có chuyện gì hối hả thế ?

Người dân: Chào các vị ký lục trong dân, các ngài mải bàn luận mà chưa nhận được lệnh của Môi-sê yêu cầu là mỗi gia đình tìm cho đủ mười lăm người để ăn hết một con chiên tuổi tròn một năm, ăn trong tư thế đứng để sẵn sàng lên đường. Máu chiên bôi lên thành cửa để đêm nay Thiên thần Chúa vượt qua đất nước Ai-cập thi hành tai hoạ cuối cùng. Chỉ nhà nào có máu chiên trên thành cửa mới được bảo đảm mạng sống cho các con đầu lòng của mình.

Ký lục 2+3+4+5: Thế là thời khắc đã đến ngay rồi. Đêm nay, chính đêm nay ! thời khắc lịch sử quan trọng đã đến rồi toàn dân ơi !

Ký lục 1: Thảo nào đêm nay bầu trời âm u quá, báo hiệu một sự kiện gì trọng đại sắp xảy ra. Bầu khí vừa ghê sợ vừa linh thiêng. Ai cập kinh hoàng mà It-ra-en lại bừng lên hy vọng. Phải rồi, thời khắc lịch sử quan trọng đã tới. Thi hành lệnh Môi-sê đi anh em ơi.

Mọi người chạy xô vào trong, điện vụt tắt và loé lên mầu xanh chập chờn, tiếng trẻ khóc, chen lẫn tiếng than khóc trong băng reo. Pharaô và triều đình xuất hiện hoảng loạn, hoàng hậu bế hoàng tử cả đã chết trên tay (quấn khăn trắng tượng trưng).

Hoàng hậu: Ối con ơi, vì sao con phải chết, bao nhiêu niềm hy vọng đặt ở nơi con, thảm thương quá hỡi con ơi, con ơi…

Pharaô: Ta đã biết nguyên nhân rồi, hãy mau cho gọi Môi-sê vào đây.

Lính: Dạ.

Pharaô: Ta đành phải cho bọn nô lệ Do Thái đi thôi, quá đủ tai ương đổ xuống trên đất nước này rồi. Môisê khốn kiếp. Thế là ta đã thua ngươi sao?

Lính: Muôn tâu bệ hạ. Môisê nhắc lời sẽ không nhìn mặt bệ hạ nữa nên y không tới ạ.

Pharaô: Thôi, thôi thôi thôi ! quá đủ rồi, truyền lệnh ta: y cùng bọn Do Thái phải rời khỏi Ai-cập ngay lập tức!

Lính: Tuân lệnh thánh chỉ.

Triều đình Pharaô đi vào, toàn dân Do Thái lũ lượt lên đường đi qua sân khấu. Biển xuất hiện trước mắt.

Các Tư tế: Dừng lại toàn dân ơi. Biển Đỏ đã ở ngay trước mắt chúng ta. Làm sao vượt biển bây giờ ?

Môisê: Toàn dân bình tĩnh. Hãy cầu nguyện thỉnh ý Đức Chúa của chúng ta.

Các ký lục: Kìa, phía sau ta là kỵ binh và chiến sa của Pharaô, Pharaô đã đổi ý đuổi theo bắt chúng ta trở lại rồi. Làm thế nào bây giờ ?

Tiếng vọng: Làm thế nào bây giờ? Là sao bây giờ, nguy khốn, nguy khốn rồi lạy Giavê ! Không ! Toàn dân bình tĩnh, hãy xem Môisê kìa.

Môisê dang tay trên biển, nước (nhiều dải vải xanh) từ từ rẽ làm hai, toàn dân vui mừng vượt qua Biển Đỏ. Lát sau kỵ binh, chiến sa của Pharaô tới, biển trở lại vùi lấp quân binh Pharô dạt dần vào trong sân khấu.