Chuyện Vợ Chuyện Chồng: Ngựa Nào Ngựa Chiến?

Chuyện thời bây giờ kể rằng, ở thung lũng điện tử Silicon, San Jose, California của Hoa Kỳ có một đôi vợ chồng, con trai tên Bòn, bốn tuổi, con gái tên Bon, mười tháng. Chồng là Kỹ Sư điện. Vợ làm Assembler trong hãng điện tử. Cả hai vợ chồng là những thành viên trung thành trong Ban Giáo Lý giáo xứ Việt Nam.

Trời cuối tháng Mười Hai, Giáng Sinh quay về ghé thăm địa cầu khiến đất và trời rùng mình buốt lạnh. Trời Đông tái xám buồn. Gió rít lành lạnh thổi qua khung cửa. Mây tuyết nặng chĩu như muốn buông mình rơi xuống bôi trắng đất đen giờ này héo úa vàng vàng màu cỏ. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, Giáng Sinh lại về. Tiếng khóc ngây thơ đâu đây lanh lảnh cất lên nhắc nhở tiếng khóc hài nhi máng cỏ năm nào.

Từ trong nhà bếp vợ cất tiếng gọi chồng,

— Anh ơi! Bé Bon đang khóc…

Đáp trả tiếng vợ gọi, bên ngoài sân vườn vẫn là lao xao tiếng gió thổi.

Vợ liếc nhìn ra sân, lại cất tiếng gọi,

— Anh! Bé Bon khóc!

Vợ nhắc nhở,

— Em đang nấu ăn trong bếp!

Vợ tiếp tục gọi, nhưng sân vườn vẫn không lay động bóng dáng ngoại trừ tiếng đinh tiếng búa vang xa côm cốp.

Vợ thôi không nhồi bột, nhìn ngó ra sân. Vợ quyết định… Mặc cho đôi tay bị kem của bánh bông lang phủ kín, mặc cho gió lạnh chiều đông thổi hắt vào làn da đỏ hồng hồng bởi bếp lửa, vợ bước thẳng ra sân vườn. Thấy chồng đứng trên thang gỗ cạnh mái nhà, tay cầm đinh, tay cầm búa, vợ giọng cáu gắt,

— Anh! Em gọi anh lần này là lần thứ ba rồi. Con Bon nó vừa thức dậy, tè ướt cả người...

Vợ giải thích,

— Em đang bận nấu cơm và làm bánh Noel cho cả nhà...

Vợ năn nỉ,

— Anh vô phòng thay tã cho con hộ em đi…

Không nhìn vợ, chồng chép miệng, dáng vẻ ngần ngừ,

— Ừ! Thì cứ vô nhà trước đi…

Cau mặt, vợ cương quyết,

— Anh! Em nói thêm một lần nữa thôi. Bé Bon nó tè ướt hết cả người rồi. Em để cho anh toàn quyền quyết định đó. Anh muốn con mình bị ướt lạnh bị cảm cúm thì tùy...

Vợ xoay lưng bước thẳng một mạch vô nhà,

— Em hứa em sẽ không nói gì thêm nữa đâu.

Nhìn mái nhà, chồng nhận ra những ngọn đèn Giáng Sinh màu trắng đã bám phủ gần kín mái ngói. Chỉ cần đóng thêm mấy cái đinh sắt, chạy thêm ba giây bóng đèn nữa thôi, mái nhà sẽ được phủ kín bởi những ngọn đèn sao Giáng Sinh. Đêm đêm đèn bật lên, căn nhà sẽ bừng sáng rực rỡ, lấp lánh hào quang như hang lừa Bêlem vào đêm mầu nhiệm.

Chồng bâng quơ nghĩ ngợi…

Trong khi đó, tiếng khóc bé Bon tiếp tục lảnh lót gào thét bay cao dội vang thông thốc. Chưa hết, trong phòng khách, thằng Bòn đang ngồi chơi game điện tử bắn súng đoàng đoàng! chíu chíu! Ngứa tay, nó vặn hết cỡ âm thanh cặp loa khiến căn phòng khách ngập ngụa tiếng súng, tiếng ngựa hí, tiếng thắng dây cương, tiếng người ngã ngựa, cứ y như rạp hát đang chiếu phim cao bồi Clint Eastwood.

Nhưng mặc cho con gái khóc trong phòng ngủ, mặc cho thằng Bòn bắn súng đùng đùng trong căn phòng khách, vợ trong bếp vẫn đang thi đua chơi trò lì với chồng; tiếp tục ngậm miệng, giả điếc, phớt tỉnh ăng lê.

Thấy vợ mặt lì, máu lì của chồng tự nhiên sôi âm ẩm, rồi nhanh chóng chuyển sang sôi sùng sục, sau cùng bốc hơi nổi bọt từng cục ùng ục. Thế là chồng mở dây cương dẫn chú ngựa tự ái ra sân thi lì với vợ; tiếp tục cầm búa giơ cao đóng mạnh đinh sắt lên mái ngói.

Tiếng đinh sắc nhọn cốp cốp lại đâm thông thốc xoáy tròn vào màng nhĩ của vợ. Biết chồng đang gửi thông điệp “lì”, thoạt tiên vợ bịt hai tai lại, nhưng nghĩ ngợi sao đó, lại bỏ hai tay xuống làm mặt tỉnh bơ tiếp tục nấu nướng.

Chồng đã tính tiếp đua lì với vợ, xem coi đường trường ngựa chiến ngựa nào lì hơn. Bất chợt chồng nhớ lại chương trình cấm phòng Mùa Vọng chủ đề Tỉnh Thức tuần trước. Bữa đó, cha Giảng Phòng nhắc nhở là hãy cẩn thận hãy tỉnh thức, đừng để mùa Vọng, mùa của hy vọng hóa ra mùa mất hy vọng; đừng để công việc trang hoàng nhà cửa, nấu nướng thức ăn, và mua sắm cho mùa Giáng Sinh lấy hết thì giờ đúng ra phải dành cho Chúa Hài Đồng và dành cho những người thân yêu trong gia đình...

Nhớ tới bài giảng tỉnh thức, chồng thở nhè nhẹ muốn bước xuống thang gỗ. Nhưng nhớ tới bộ mặt lì lợm của vợ, tự nhiên chồng lại muốn tiếp tục đua ngựa lì. Chồng lẩm bẩm trong miệng, “Để coi, ai lì hơn ai?”. Nhưng nhớ tới con gái đang khóc khàn cả tiếng trong nhà, chồng gõ nhẹ lên trán hai ba lần, rồi lắc lắc đầu quyết định bước xuống thang đi vô nhà, mặc cho cảm giác khó chịu với chính mình đang dâng cao trong lòng.

Chồng hậm hực mở cửa bước vào phòng ngủ. Nhìn thấy bố, bé Bon ngưng gào. Dường như mủi lòng, con bé từ giọng rè đĩa nhão băng đổi hẳn sang cung nức nở dỗi hờn, “Hu! Hu!”.

Thấy con khóc, tự nhiên chồng quên hết những bực dọc. Bế con lên, chồng nựng yêu con gái,

— U! U! Bé Bon ngoan! Thôi, cho bố xin lỗi. Để bố thay tã cho con gái của bố nhé.

Chồng đổi sang giọng bà già trầu,

— Mèng đéc ơi! Trời thì lạnh teo lại mà con gái rượu của tui lại tè ướt nhem cả người rồi...

Chồng mắng yêu con,

— Bé Bon hư nhé! Bố không chơi với bé Bon nữa.

Được bố thay tã mới, bé Bon khóc nhỏ tiếng lại, giọng bớt hơi điệu ấm ức. Được bố bế vào lòng, bé Bon ngưng hẳn tiếng khóc, cái đầu nho nhỏ lưa thưa những sợi tóc tơ dựa hẳn vào bờ vai trái của bố. Chồng bế con trên tay, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng con gái, miệng ầu ơ ví dầu,

— À ơi, ví dầu cầu ván đóng đinh,

Cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi.

Khó đi “bố bế” con đi.

Con đi trường học, “bố” đi trường đời.

Miệng ru con gái, chồng bước chân ra phòng khách, đi thẳng tới bàn máy vi tính, đưa tay ra vặn nhỏ âm thanh dàn máy,

— Bòn hư quá! Con ồn ào điếc tai như vậy, ai chịu cho thấu!

Bị bố mắng cho mấy mắng, thằng Bòn phụng phịu, miệng nhè ra, chuẩn bị mếu. Thấy con mít ướt, chồng giơ một ngón tay cảnh cáo,

— Con mà khóc nhè, con không được chơi game nữa mà bố bắt vô góc nhà vừa quỳ vừa khóc cho con coi.

Mặc cho bố cảnh cáo, thằng Bòn tiếp tục mếu. Chồng giơ ba ngón tay lên cao,

— Bố đếm tới ba mà con vẫn khóc thì đứng dậy bước thẳng vô góc nhà quỳ. Một…

Nghe tiếng bố đếm “Một”, thằng Bòn chưa chịu bỏ cuôc, nhưng quay ngang quay ngửa tìm kiếm đồng minh. Nó mếu máo kêu cứu,

— Mommy? Mommy ơi?

Nhưng mặc cho con gọi, mẹ vẫn im lìm đua lì với bố, không thèm trả lời. Thấy mẹ không hưởng ứng lời kêu cứu SOS, trong khi đó hai ngón tay bố đã đưa lên, miệng bố đã đếm tới “Hai”, thằng Bòn thôi không mếu máo nữa nhưng yên lặng cúi mặt xuống. Thấy thằng Bòn buông hạ Đồ Long đao cải tà quy chánh, chồng thôi không đếm nữa, nhìn ra ngoài sân.

Nhận ra trời mùa đông đã bị màn đêm lờ mờ che phủ, chồng bật công tắc đèn lên. Dưới ngón tay kỳ diệu của chồng, dàn đèn Noel trong nhà và ngoài sân do chồng cất công trang hoàng sau nguyên ngày Chúa Nhật đồng loạt bừng lên ánh sáng. Những bóng đèn điện bám trên những cành cây ngoài sân vườn bắt đầu thay phiên chớp tắt tương tự như điệu luân vũ của những ngôi sao bạc trên nền trời tối đen tháng Mười Hai. Những con nai của Santa Claus ngoài sân cỏ ngẩng lên cúi xuống nhịp nhàng như đang gặm cỏ. Cạnh ngay bên những chú nai là Ông Già Noel mập tròn, trên vai ôm gói quà lớn đang đứng cười tươi. Hàng chữ Merry Christmas treo ngay cửa ngõ dẫn vào căn nhà của hai vợ chồng liên tục chớp tắt đổi sang ba chữ Happy New Year, rồi lại Merry Christmas, rồi lại Happy New Year, cứ thế. Bên trong căn nhà, bóng đèn Giáng Sinh cây Noel chớp tắt sáng rực một góc của căn phòng khách hớp hồn hai anh em thằng Bòn. Cả hai anh em cùng ngẩng đầu lên mở to mắt yên lặng nhìn cây Noel rực rỡ hào quang. Thằng Bòn nhảy lên, bật tiếng,

— Wow! Đẹp quá bố ơi!

Nhìn cây Noel sáng rực, chồng chợt nghĩ tới ánh sáng sao của đêm Noel đầu tiên chiếu sáng rực rỡ hang đá bò lừa của Hài Đồng Giêsu. Đêm đó chỉ có những người chăn chiên trong cánh đồng tỉnh thức, còn bao nhiêu cư dân thôn làng Bethlehem đều ngủ say. Cho nên không lạ chi chẳng có mấy người vào đêm Giáng Sinh đầu tiên có dịp lắng nghe tiếng hát thiên đàng cất cao chào mừng giây phút Con Trời nhập thể. Chồng lẩm bẩm trong miệng,

— Mùa Vọng, mùa tỉnh thức. Mùa Giáng Sinh, mùa thanh bình.

Chồng cảm thấy thích thú, thanh thản nhẹ nhàng. Trong cuộc đua ngựa vừa qua, chồng chịu thua, ghìm lại dây cương lòng tự ái, để vợ vượt qua mặt về hạng nhất. Tay vỗ nhè nhẹ vào lưng bé Bon, chồng nói với chính mình, “Còn ba giây bóng đèn điện nữa. Nhưng thôi, để chiều mai đi làm về, sẽ tiếp tục”. Quay sang thằng Bòn, chồng hỏi con trai một câu thừa thãi,

— Bòn thích không?

Thằng Bòn cười toe toét nhe ra hai hàm răng sữa,

— Con “thít”.

Bố dụ con trai,

— “Thít” thì đi vô phòng tắm. Bố sẽ tắm cho con với em Bon, rồi mình đi ăn cơm nhé.

Thằng Bòn níu kéo,

— Bố ơi, bố hứa rồi đó nghen. Rồi bố cũng phải làm một cái máng cỏ Chúa trong phòng của con đó nhe.

Chồng gật đầu, nói với con mà như nói với vợ,

— Bố hứa! Nhưng mà con thấy không? Mẹ con đang bận nấu cơm với làm bánh Noel cho nhà mình, cho nên bố sẽ tắm cho tụi con nhé. Rồi bố con mình sẽ dọn bàn cơm, vợ chồng con cái cùng ăn cơm chung…

Thấy vợ yên lặng, không nói chi, chồng tiếp tục đổ nước đường cho vợ uống,

— Ăn cơm xong, bố sẽ mình ên dọn dẹp, mình ên lau bàn, mình ên rửa chén. Rửa chén xong, bố sẽ hút bụi, đổ rác cho mẹ con có dịp được nghỉ ngơi, bởi mommy làm việc nguyên cả một ngày Chúa Nhật mệt mỏi rồi…

Vợ vẫn tiếp tục yên lặng, nhưng đôi môi điểm thoáng một nụ cười. Thấy vợ cười, chồng nói,

— Bòn thấy mẹ con cười tươi chưa. Mẹ con mà cười thì đẹp hơn tiên. Thôi đi vô phòng, bố tắm cho cả hai anh em.

Chồng bế con bé Bon đi vô phòng tắm, thằng Bòn đi theo sau. Vừa đi chồng vừa nghêu ngao hát, “Từ trần gian con ngước trông lên Chúa ơi. Cầu xin hãy mưa đấng Thiên Sai Chúa ơi, nghe lời van thiết tha”.



www.nguyentrungtay.com