Chuyện Ông Tư Dì Tư: Thợ mỏ Chi-lê
Lời kinh, Ảnh NTT


Ông Tư Dì Tư, một cặp vợ chồng người miền Nam định cư tại Quận Cam từ sau năm 75. Hồi xưa Ông Tư bịt răng vàng, người trong thôn gọi Cậu Tư Cường. Dì Tư, gọi là Thoan.

Dì Tư bước vào phòng khách, cất tiếng nói oang oang,

— Ông mần chi mà ngồi trong phòng khách miệng lẩm bẩm tuồng như thầy pháp vẻ bùa bắt ấn khiển âm binh vậy? Năm phút nữa là cơm chiều rồi đó nghen.

Ông Tư nhướng cặp kiếng lão,

— Bà đó hả? Ở đâu mà tự nhiên chui ra thầy pháp với âm binh ở đây? Tui đang lần chuỗi Mân Côi. Tháng này tháng Mân Côi, bà quên rồi sao.

Ông Tư gỡ kiếng, tuồng như muốn tâm sự với vợ,

— Bà biết chi không? Lúc nãy đang coi TV, tới phần tin tức, thấy người ta bàn tán xôn xao về vụ mấy người thợ bị sụp hầm mỏ kẹt ở dưới đó, gần bẩy tuần rồi.

Dì Tư nửa phân trần nửa than phiền,

— Thiệt vậy sao? Chuyện xảy ra như thế nào, ông kể cho tôi nghe được không? Thiệt tình ở bên Mỹ này, tin tức thời sự là tôi cứ tuồng như người vừa mù vừa điếc, chẳng biết chi.

Ông Tư chép miệng,

— Ừ thì cách đây gần bẩy tuần, không hiểu làm sao tự nhiên hầm mỏ ở Chi-lê phát nổ, khiến ba mươi ba người thợ mỏ bị mắc kẹt ở trỏng. Ta nói là sáu mươi tám ngày rồi, họ vẫn còn ở dưới đó… Bây giờ thiệt tình là họ heo-lết (helpless).

Dì Tư nhăn nhăn vầng trán, ngắt ngang lời của chồng,

— Ông vừa nói cái chi đó mà đang nói chuyện sập hầm mỏ, giờ tự nhiên đổi sang chuyện thịt heo với sườn cốt lết ở đây?

Ông Tư trợn tròn mắt,

— Bà nói cái chi là nói cái chi?

Ông dừng lại, ngẫm nghĩ,

— À! Thôi tui hiểu rồi… Xin lỗi... Tui vừa mới nói chữ helpless. Helpless tiếng Anh có nghĩa là vô phương, là hết cách đó bà...

Dì Tư đổi giọng mỉa mai,

— Hết cách thì nói đại là hết cách đi. Ông còn mần tuồng vẽ rắn thêm chân, chêm tiếng Anh tiếng tây vào trỏng, khiến con rắn hóa ra con thuồng luồng. Mần sao tui hiểu cho đặng?

Ông Tư nhìn vợ, đầu lắc lắc, miệng cười cười,

— Bà ơi, tui vừa mới đọc được một chuỗi Mân Côi mà thôi. Giờ bà vào đây phá đám tui đó…

Dì Tư lườm chồng,

— Ông nói chiện. Thì tui vừa cơm nước xong xuôi, cho nên tui te te vô đây hú gọi ông chuẩn bị xuống nhà bếp hai vợ chồng ăn cơm chiều. Chứ ai đâu rảnh rỗi ở không mần tuồng vô đây phá phách ai.

Dì Tư te tái bỏ đi,

— Mà thôi! Ông lợi khẩu lắm, tui nói không lợi ông đâu.

Tự nhiên dì Tư dừng lại bước chân, quay lại nhìn chồng

— Nhưng thôi, bởi ông nhắc tới vụ lần chuỗi cầu nguyện cho mấy người thợ bị kẹt ở hầm mỏ, tôi cũng muốn nhắc ông chuyện này.

Ông Tư nhướng cặp kính lão lên nhìn vợ,

— Bà muốn nhắc tôi chuyện chi?

Dì Tư nói nhỏ lại,

— Ông có nhớ không? Giờ tháng Mười Mân Côi. Tháng tới tháng Mười Một. Tui muốn nhắc tới linh hồn tía má, họ hàng nội ngoại hai bên, nhất là những linh hồn mồ côi còn kẹt ở dưới Luyện Ngục... Ta nói ở dưới luyện ngục thì không có cái đồng hồ kêu tích tắc! tích tắc! đời đời! kiếp kiếp! như ở dưới hỏa ngục, nhưng họ cũng đang tứ bề cô thân, như những người thợ mỏ ngóng trông toán cấp cứu. Họ cũng cần tới những tràng chuỗi Mân Côi và lời kinh cầu nguyện của mình vậy. Thiệt tình là những linh hồn ở dưới Luyện Ngục, họ cũng helpless vậy thôi.

Ông Tư trợn tròn mắt nhìn vợ,

— Hả! Bà, bà vừa nói cái chi đó? Bà nói lợi cho tôi nghe coi?

www.nguyentrungtay.com