Viết cho chị ngày chị vĩnh khấn

(Viết gửi Chị - một trong 12 Chị vĩnh khấn tại Dòng MTG Vinh hôm 21/11/09)

Từ xa hướng lòng về Chị trong ngày Chị vĩnh khấn, trong em có những buồn vui lẫn lộn. Buồn và thấy có lỗi vì không thể bên Chị và mọi người trong ngày vui của Chị. Nhưng vui vì biết được Chị vui, vui vì biết được rằng Cha Mẹ và mọi người vui vì ‘niềm vui’ của Chị hôm nay.

Mặc dù không thể bên Chị, gia đình và Nhà dòng, nhưng ít hay nhiều em cũng cảm nhận được niềm vui của Chị, của gia đình trong ngày vui này. Không thể về bên Chị, em chỉ biết hiệp ý với Chị, với gia đình để dâng lời cảm tạ về những hồng ân, những ân huệ mà Chị đã và đang được lãnh nhận.

Em biết Chị mãn nguyện vì cuối cùng Chị cũng đạt được gì Chị mong ước, ôm ấp. Em biết Chị vui vì bao hồng ân mà Chị đã và đang được đón nhận. Hơn ai hết Chị biết tất cả những gì Chị đang có, đang được trao ban là hồng ân.

Chắc khi mới chập chững bước vào đời tu, ít khi Chị mơ và nghĩ rằng một ngày nào đó mình được long trọng đọc lời vĩnh khấn như ngày hôm nay.

Em vẫn nhớ hoài những khó khăn, những mặc cảm của Chị trong những ngày tháng đầu vào dòng. Vì ít học Chị cứ băn khoăn không biết mình có theo đuổi đến cùng ơn gọi tu trì của mình hay không.

Càng nghĩ về những năm tháng ấy, về những khó khăn ấy của Chị, em càng thấy có lỗi và thương Chị. Vì muốn phụ giúp Cha Mẹ trong công việc đồng áng, vì muốn cho chúng em có điều kiện học tập Chị đành bỏ học sớm.

Nhớ có lần chị viết cho em về những vui buồn của Chị khi được Nhà dòng cho đi học lại. Chị vui vì sau bao năm tháng xa trường, xa lớp Chị được trở lại với sách vở. Nhưng Chị vui nhiều mà lo cũng không ít vì không biết mình có đủ trình độ, khả năng để theo học. Đọc những nét chữ hơi xiêu vẹo của Chị em thấy chạnh lòng, thấy thương Chị. Vốn chỉ quen với công việc ruộng đồng, chắc Chị đã khó nhọc và vất vả lắm mới cầm bút viết cho em được một lá thư như vậy. Em vẫn trân trọng và giữ mãi lá thư đó, lá thư đầu tiên Chị viết cho em.

Nhưng rồi với năm tháng, trước sự nâng đỡ của Nhà dòng, với lòng quyết tâm, với sự tin tưởng phó thác, và nhờ bao hồng ân của Thiên Chúa, Chị đã vượt qua được những khó khăn, những tự ti mặc cảm. Và ngày hôm nay, trong một thánh lễ long trọng, sốt sắng do Đức giám mục Địa phận chủ tế, trước sự hiện diện của Bề trên Nhà dòng, của gia đình, của bao người thân quen khác, cùng với các chị đồng trang lứa khác, Chị đã được lãnh nhận hồng ân vĩnh khấn.

Khi thấy Chị vui trong đời dâng hiến, thấy mọi chuyện xuôi chảy với Chị trên con đường tu trì và thấy Chị cố gắng theo đuổi đến cùng ơn gọi tu trì của mình, mặc dù Chị không có điều kiện ăn học như chúng em, có lúc các anh chị nói đùa: ‘Học cao làm gì vì ít học như Chị mà lại tu được’.

Các anh chị đùa vui nhưng câu nói đùa ấy là có thật. Trong ba chị em có ý tưởng tu trì ban đầu, chỉ có Chị là người có ngày vui vĩnh khấn, chỉ có Chị là người theo đuổi đến cùng ơn gọi tu trì mặc dù Chị không có điều kiện học hết phổ thông, rồi vào đại học như chúng em.

Nghĩ về Chị, nghĩ về những gì Chị đã trải qua và khi chứng kiến những gì Chị đang được lãnh nhận ngày hôm nay, em càng nhận ra rằng ‘Ơn gọi là một huyền nhiệm’. Nó vượt qua những tính toán, dự định, suy luận và tiêu chuẩn của con người.

Viết cho Chị hôm nay em cũng muốn cám ơn Chị về niềm vui mà Chị đã và đang mang đến cho gia đình, cho Cha Mẹ. Em biết Cha Mẹ và gia đình rất vui, rất hãnh diện về Chị. Cám ơn Chị đã làm được điều mà chúng em không thể làm được. Cám ơn Chị đã và đang xoa dịu phần nào những thất vọng, phiền muộn mà chúng em đã gây nên cho Cha Mẹ, cho gia đình và bao người thân khác.

Cũng qua Chị và cùng với Chị, em muốn được nói lên tâm tình biết ơn đối với Nhà dòng, đối với bao người đã và đang đồng hành, nâng đỡ Chị trên bước đường dâng hiến của Chị.

Em cầu chúc Chị và những chị cùng tuyên khấn với Chị hôm nay luôn nhận được thật nhiều niềm vui, bình an và đặc biệt hồng ân Chúa trên con đường tận hiến.