Truyện ngắn: Chợ trời Dandenong

Chợ trời Dandenong, Nguyễn Trung Tây


Truyện ngắn Chợ Trời Dandenong nguyên thủy có tên Người Bán Mắm, nhưng sau tác giả đổi sang tên Chợ Trời Dandenong. Dandenong là một ngọn núi nằm ở phía Đông của thành phố Melbourne, một thị trấn nổi tiếng của tiểu bang Victoria, Úc Châu. Theo như truyện ngắn, ngay tại chân núi, chợ trời Dandenong mở ra buôn bán hàng lậu, thịt, cá, và đặc biệt nhất là món mắm. Đón đọc Chợ Trời Dandenong đăng trong HỢP LƯU số 92 Xuân Đinh Hợi 2007 để biết góc cạnh phù vân và vô thường của cuộc đời, trình bày trong Sách Giảng Viên, được tác giả minh họa ra sao trong truyện ngắn thoạt tiên có tên là Người Bán Mắm...  

Núi Dandenong (Đen-đơ-nông) dáng mập tròn lùn tủn nhưng vững vàng kiên cố nằm về phiá đông của phố Melbourne. Sáng mùa hè, nhưng trời lạnh cóng như mùa đông. Khách du lịch mặc quần đùi áo thun ngơ ngác đứng nhìn trời mây xám, lạ lùng với thời tiết khi nóng nực khi rét cóng, khi nắng gắt khi mưa rào của Melbourne.

Cư dân Melbourne thì không lạ chi với khí hậu bất thường của thị trấn. Trời đang đổ lửa nổ tung đom đóm, bỗng dưng mây đen từ phía Nam Cực lồm cồm từng cụm xám dầy lô nhô kéo tới, vừa bay vừa sinh sôi nẩy nở bự to như cục nấm nguyên tử. Tới thị trấn, mây nấm dừng lại cầm từng gầu nước đổ mưa xối xả xuống phố phường, rồi thật nhanh biến mất. Thế là trời quang. Không một gợn mây. Nắng lại tấp nập trên những con đường loang loáng nước mưa. Nhiều khi trời mưa Melbourne, nhưng cách đó không xa, trời Dandenong đang nắng. Từ bao lâu rồi, giang hồ có người vẫn lẩm bẩm chửi thề, “Úc khùng!”, bởi khi thấy nắng lên, thiên hạ quẳng dù vào thùng rác, để lại áo khoác trong xe, thảnh thơi rong chơi trên hè phố. Nhưng mây xám lại kéo tới, rồi lại mưa, rồi lại nắng, và rồi lại mưa. Quần hùng trở tay không kịp với khí hậu Melbourne.

Sáng, ngôi chợ trời mở ngay chân núi Dandenong tấp nập người ra người vô. Người Úc gốc Tây sánh vai chen kẽ với người Úc gốc Việt, người bản xứ với người ngoại kiều, đàn bà với đàn ông, người người đi ra đi vô xăm xoi những món hàng dán nhãn hiệu CK, Gucci, Giordano, nhưng lại bán clearance rẻ rề, bởi được nhập lậu từ những chuyến tàu phần lớn xuất phát từ Hoa Lục, Hồng Kông, và Macao.

Khu bán rau, người ta thấy một bà Tây mặc váy đầm dáng mập mạp phúc hậu tay cầm mớ rau muống, tay kia giơ ra hai ngón nói với người phụ nữ Việt bán rau có những ngón tay thon nhọn như búp măng,

Two dollars?

Người bán rau lắc lắc đầu,

— Xin bà chị năm đồng.

Người đàn bà Tây không chịu,

No! No! Three dollars. Three dollars only!

Người bán rau quay sang nói với bà bạn hàng bán rau thơm, rồi gật đầu,

— Gớm! Có mớ rau nho nhỏ bằng mắt muỗi mà trả giá tới lui. OK! OK!

Người phụ nữ Tây hớn hở nhặt lên bó rau muống cọng mềm màu xanh mướt bỏ đi, không quên buông lời cám ơn.

Khu bán thịt, mùi thịt bốc lên quyện với mùi tanh của khu bán cá nằm ngay bên cạnh. Du khách lần đầu ghé vào đất Úc thường hay hăm hở tìm kiếm mua cho bằng được những miếng thịt Kangaroo đỏ tươi. Có du khách thắc mắc,

— Thịt Kangaroo mùi vị ra sao?

Người bán thịt hỏi,

— Có bao giờ ông ăn thịt chó chưa?

Nhìn mặt du khách ngập ngừng như đang cố gắng tưởng tượng ra mùi vị của thịt chó, người bán thịt so sánh,

— Thịt chó vị đậm hơn thịt bò, không nồng như thịt cừu, không béo như thịt heo.

Nhìn hàng người bắt đầu nối đuôi phía sau tìm mua đặc sản đại thử của đất Úc, nhìn mặt du khách tây phương tiếp tục ngớ ngẩn ngẩn ngơ, người bán thịt chép miệng, kết luận bài giảng về thịt kangaroo,

— Tới phi trường Tân Sơn Nhất, bước ra khỏi sân phi cảng, ông thấy hàng thịt chó bán đầy.

Nhưng bốc mùi nhất vẫn là khu bán mắm. Người Tây tới đây, nhiều người bịt mũi chân rảo bước nhanh nhanh bởi những rổ mắm, mắm ruốc Bà Giáo Thảo nhé, mắm nêm Châu Đốc nè, mắm tôm Nam Định bên kia, mắm tép Hồng Ngự bên này, đủ cả. Mắm Việt Nam gốc Việt Nam chen vai với mắm Việt dán nhãn hiệu San Francisco, nhãn hiệu Băng Cốc, nhãn hiệu Đài Loan. Mặt hàng nào cũng bốc cao mùi mắm nồng nặc. Bà hàng bán mắm tôm quay sang cô hàng mắm ruốc, tay chỉ người đàn ông đeo kính trắng gọng vàng đang bán mắm ngồi gần đấy,

— Không biết thằng cha từ đâu tới? Nhìn mặt mũi sáng sủa như thế mà lại đi bán mắm!

Cô hàng mắm ruốc lắc lắc đầu,

— Thằng cha? Bà đừng có nói. Người ta nhà giáo đấy. Dạy trên trường Tây lận. Chẳng hiểu tại sao lại như người ăn phải bùa? Đang dạy học, công việc ngon lành, thế mà bỏ ngang làm đơn xin nghỉ. Tưởng để làm chi? Hóa ra đi bán mắm. Cái này chắc là tại đọc sách nhiều quá, đâm ra dở hơi!

Người đàn bà trợn mắt,

— Ông giáo? Hèn chi đeo kính gọng vàng? Dạy học lâu chưa?

— Cũng lâu rồi. Dạy trường trung học trên phố, trường của mấy ông cha Dòng Tên. Vô học trong đó, tháng tháng tiền học đóng bạc vạn. Chỉ nhà khá giả có khối của, con cái mới đặt chân được tới cổng trường.

Người đàn bà nhìn cô bạn đồng nghiệp,

— Gớm! Sao có người lại rành chuyện ông giáo đến thế! Cô nhìn còn son sẻ, dáng người thon thả, xinh xắn như hoa hậu áo dài Melbourne. Hay là cho tôi ăn cái đầu heo nhé. Chịu thì tôi ra gặp ông ta, nói thêm cho vài nhời.

Cô bán mắm giãy như đỉa phải vôi,

— Thôi, em lậy chi! Người ta có gia đình rồi, cô vợ trong hình nom xinh lắm. Nhưng chết rồi. Nói theo ngôn ngữ của ông giáo là, “Vợ tôi đi bán mắm lâu rồi!”...

www.nguyentrungtay.com/index.html