□ Nguyễn Trung Tây
Ba Mươi TẾT: Lễ Vật Tiến Dâng 2
□ Ông Tư Dì Tư, một đôi vợ chồng người miền Nam, định cư tại Quận Cam từ những ngày cuối năm 75. Ông Tư hồi xưa người trong thôn gọi cậu Tư Cường, răng cậu Tư bịt vàng sáng chóe.
Dì Tư hỏi chồng,
— Ông! Nhắc tới cái vụ cúng kiến tui mới chợt nhớ. Ta nói hồi đó Giao Thừa bên Việt Nam sao mà dzui. Sau cái bữa cúng Ông Táo, làng dựng cây nêu ở sân đình Ông Ba. Rồi hàng xóm rộn ràng đốt pháo. Nghe tiếng pháo nổ không thôi cũng đã thấy nao nao cái bụng. Tui với mấy đứa bạn, sáng sáng dẫn nhau ra chợ làng sắm đồ Tết. Ta nói ôi thôi hoa mai, mứt gừng, mứt bí, thèo lèo, ê hề. Tha hồ mà lựa!
Dì Tư xuýt xoa,
— Nhắc tới bỗng dưng mắc thèm. Muốn bay về Việt Nam ăn Tết ngay bây giờ.
— Mần gì phải về Việt Nam mới thấy cảnh đón Tết. Bây giờ bà rảo rảo dưới phố Việt một vòng mà coi. Ta nói hôm qua có chuyện xuống phố Bolsa. Tui thấy trước cửa thương xá, người ta bầy cơ man là hoa. Hoa mai, hoa đào, hoa lan, hoa nào cũng có, đủ kiểu đủ loại.
Ông Tư giọng điệu hứng khởi,
— Tôi còn thấy mấy sòng bầu cua họp ngay cửa chợ. Thấy vui vui, tui lật đật dừng xe lật đật ghé vào chợ nhặt mấy hộp thèo lèo, mua mấy đòn bánh tét mang về ăn Tết.
Dì Tư giọng điệu gậy mọt,
— Chứ không phải ông dừng lại sòng bầu cua…
Ông Tư cự nự,
— Bà! Ở đâu mà chui ra cái vụ tui mê cờ bạc đỏ đen ở đây…
Dì Tư lơ lửng con cá vàng,
— Ai biết đâu! Cậu Tư Cường nhà mình mà…
Nghe vợ ăn nói mát mẻ, tưởng ông Tư sẽ khó chịu. Nhưng không, ông Tư cười toe toe,
— Chà! Bà cũng nhớ dai dữ đa! Ta nói cái thời tui đi học trên Sài Gòn. Năm đó tía cho phép tui về quê ăn Tết, bởi năm đầu tiên xa nhà, tui than với tía má tui nhớ nhà. Tía mới gật đầu sai người đánh xe ô tô lên Sài Gòn đón tui về quê ăn Tết. Chà! Xe mới dừng lại ngay cửa sân đình, thấy sòng bầu cua vui quá, tui nhào vào liền. Thiệt tình cũng thua một mớ bạc.
Ông Tư nhìn lên bàn thờ tổ tiên,
— Ta nói tối hôm đó, trước giờ cúng Giao Thừa, tía “cúng” cho tôi một trận. Tía nói, “Tư Cường chứ không phải công tử Bạc Liêu mà đòi đốt tiền luộc trứng. Tiền của ông bà là tiền mồ hôi nước mắt, chứ không phải trong nhà trồng được cây tiền mà xài phung phí, thiên hạ người ta cười chê!” Rồi tía đóng cửa phòng khách lại. Tía bắt tui nằm dài trên phản chân ngựa. Ổng dợt tui mấy hèo. Sau đó, tui mới được mặc khăn đống áo dài đại diện tía má cúng ông bà gia tiên.
Dì Tư cười tủm tỉm,
— Chà! Cậu Tư Cường cũng ngoan quá ta!
— Bà ở với tui bao nhiêu năm rồi mà. Bà biết rồi đó, má thì không sao. Chớ tía đã buông lời hả, có ai mờ dám cản ổng. Ờ, mà thôi, đang nói chuyện sắm đồ Tết…
Dì Tư liếc liếc, nhìn chồng,
— Ừ đúng đó! Chà! Biết ông sắm đồ Tết, tui nhắc ông mua mấy loại trái cây dâng lên bàn thờ Chúa ngày đầu năm.
— Tưởng chuyện chi, mấy thứ trái cây dâng Chúa ngày Tết tui sắm đầy đủ hết rồi mà. Bà đừng có lo.
Dì Tư mắt thòm lõm, nhìn chồng hỏi,
— Ủa! Ông mua thứ chi vậy? Ông nói cho tui nghe coi…
Ông Tư hỏi cắc cớ,
— Đâu! Bà đoán thử coi?
Dì Tư liếc xéo chồng,
— Ông nói chiện lạ! Ông mua chi làm sao mà tui rành. Nhưng đừng có dâng lên bàn thờ Chúa nguyên nải chuối đó nghen.
— Bà! Mình người Công Giáo, tin vào Chúa không tin. Ai lại mê tín dị đoan?
Dì Tư bĩu môi,
— Ông đừng có tài lanh à nghen. Có kiếng có lành. Mà ông đừng có làm bộ lơ lơ! Ông chưa có trả lời câu hỏi của tui đó nghen.
— Ừa! Thì tui cũng ghé vào chợ mua Mãng Cầu, Dừa, Đu Đủ, và Xoài. Mỗi thứ một cặp.
— Lạ kỳ chưa? Lựa chi không lựa lại lựa Mãng Cầu, Dừa, Đu Đủ, và “Xài”?
Ông Tư cười móm xọm, khoe mấy cái răng bịt vàng,
— Có dzậy mà bà cũng không hiểu. Ngày đầu năm mình dâng lên Chúa bốn thứ trái cây: Cầu, Dzừa, Đủ, “Xài”. Tâm ý của tui là sang năm mới, “cầu” xin Chúa ban cho hai vợ chồng mọi thứ “dzừa” “đủ” “xài”. Dzậy là mãn nguyện rồi. Bà nghĩ tui nói có đúng hay không?
— Ông già! Thiệt tình là hết chiện nói! Chuyện tào lao khú đế như thế mà cũng ngồi nghĩ ra cho đặng! Mà sao ông không mua trái “xài” với cái líp ba ga xe đạp cúng ngày Tết?
— Bà! Ăn nói lãng xẹt không à! Hên là hôm nay Ba Mươi Tết, chứ gặp ngày Mùng Một là xui cả năm rồi.
Ông Tư hỏi vợ,
— Mà mần chi bà xúi tui mua cái líp ba ga? Ở bên này đi đâu một bước thì cũng leo lên xe hơi. Xe gắn máy tui còn chưa dám lái, nói chi xe đạp. Mà tui có đạp xe đạp bao giờ đâu mà bà xúi tui mua cái líp ba ga để mần chi?
Dì Tư ăn nói mát mẻ,
— Ông đó! Ông mới cự tui là mê tín dị đoan. Còn ông, ông cũng kém chi. Ba Mươi với Mùng Một! Mà thôi. Tui nhắc ông mua trái “xài” với cái líp ba ga bởi ông nói ông năm mới ông xin với Chúa cầu dzừa đủ xài.
Dì Tư buông thõng,
— Còn tui, tui khác ông. Tui là tui khoái “xài” líp ba ga, xài thả dàn.
Ông Tư trợn mắt nhìn vợ, đứng dậy, lắc lắc đầu, bỏ đi,
— Bà này! Già rồi sao mà còn ham hố quá! Thiệt tình!
Lời Chúa
Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày dùng đủ (Matt 6:11).
Lời Nguyện
Lạy Chúa, trong không khí rộn ràng của Giao Thừa Ba Mươi Tết, chúng con xin dâng lên Chúa một năm mới. Xin Thiên Chúa chúc lành chúng con, gia đình yêu mến, và bạn bè thân thương một năm mới bình an và sức khỏe.□
(Trích Quán Nước Đầu Làng: Niềm Tin Việt Nam - Tập II. NXB Văn Học Press & Sống, 2023)
Ba Mươi TẾT: Lễ Vật Tiến Dâng 2
□ Ông Tư Dì Tư, một đôi vợ chồng người miền Nam, định cư tại Quận Cam từ những ngày cuối năm 75. Ông Tư hồi xưa người trong thôn gọi cậu Tư Cường, răng cậu Tư bịt vàng sáng chóe.
Dì Tư hỏi chồng,
— Ông! Nhắc tới cái vụ cúng kiến tui mới chợt nhớ. Ta nói hồi đó Giao Thừa bên Việt Nam sao mà dzui. Sau cái bữa cúng Ông Táo, làng dựng cây nêu ở sân đình Ông Ba. Rồi hàng xóm rộn ràng đốt pháo. Nghe tiếng pháo nổ không thôi cũng đã thấy nao nao cái bụng. Tui với mấy đứa bạn, sáng sáng dẫn nhau ra chợ làng sắm đồ Tết. Ta nói ôi thôi hoa mai, mứt gừng, mứt bí, thèo lèo, ê hề. Tha hồ mà lựa!
Dì Tư xuýt xoa,
— Nhắc tới bỗng dưng mắc thèm. Muốn bay về Việt Nam ăn Tết ngay bây giờ.
— Mần gì phải về Việt Nam mới thấy cảnh đón Tết. Bây giờ bà rảo rảo dưới phố Việt một vòng mà coi. Ta nói hôm qua có chuyện xuống phố Bolsa. Tui thấy trước cửa thương xá, người ta bầy cơ man là hoa. Hoa mai, hoa đào, hoa lan, hoa nào cũng có, đủ kiểu đủ loại.
Ông Tư giọng điệu hứng khởi,
— Tôi còn thấy mấy sòng bầu cua họp ngay cửa chợ. Thấy vui vui, tui lật đật dừng xe lật đật ghé vào chợ nhặt mấy hộp thèo lèo, mua mấy đòn bánh tét mang về ăn Tết.
Dì Tư giọng điệu gậy mọt,
— Chứ không phải ông dừng lại sòng bầu cua…
Ông Tư cự nự,
— Bà! Ở đâu mà chui ra cái vụ tui mê cờ bạc đỏ đen ở đây…
Dì Tư lơ lửng con cá vàng,
— Ai biết đâu! Cậu Tư Cường nhà mình mà…
Nghe vợ ăn nói mát mẻ, tưởng ông Tư sẽ khó chịu. Nhưng không, ông Tư cười toe toe,
— Chà! Bà cũng nhớ dai dữ đa! Ta nói cái thời tui đi học trên Sài Gòn. Năm đó tía cho phép tui về quê ăn Tết, bởi năm đầu tiên xa nhà, tui than với tía má tui nhớ nhà. Tía mới gật đầu sai người đánh xe ô tô lên Sài Gòn đón tui về quê ăn Tết. Chà! Xe mới dừng lại ngay cửa sân đình, thấy sòng bầu cua vui quá, tui nhào vào liền. Thiệt tình cũng thua một mớ bạc.
Ông Tư nhìn lên bàn thờ tổ tiên,
— Ta nói tối hôm đó, trước giờ cúng Giao Thừa, tía “cúng” cho tôi một trận. Tía nói, “Tư Cường chứ không phải công tử Bạc Liêu mà đòi đốt tiền luộc trứng. Tiền của ông bà là tiền mồ hôi nước mắt, chứ không phải trong nhà trồng được cây tiền mà xài phung phí, thiên hạ người ta cười chê!” Rồi tía đóng cửa phòng khách lại. Tía bắt tui nằm dài trên phản chân ngựa. Ổng dợt tui mấy hèo. Sau đó, tui mới được mặc khăn đống áo dài đại diện tía má cúng ông bà gia tiên.
Dì Tư cười tủm tỉm,
— Chà! Cậu Tư Cường cũng ngoan quá ta!
— Bà ở với tui bao nhiêu năm rồi mà. Bà biết rồi đó, má thì không sao. Chớ tía đã buông lời hả, có ai mờ dám cản ổng. Ờ, mà thôi, đang nói chuyện sắm đồ Tết…
Dì Tư liếc liếc, nhìn chồng,
— Ừ đúng đó! Chà! Biết ông sắm đồ Tết, tui nhắc ông mua mấy loại trái cây dâng lên bàn thờ Chúa ngày đầu năm.
— Tưởng chuyện chi, mấy thứ trái cây dâng Chúa ngày Tết tui sắm đầy đủ hết rồi mà. Bà đừng có lo.
Dì Tư mắt thòm lõm, nhìn chồng hỏi,
— Ủa! Ông mua thứ chi vậy? Ông nói cho tui nghe coi…
Ông Tư hỏi cắc cớ,
— Đâu! Bà đoán thử coi?
Dì Tư liếc xéo chồng,
— Ông nói chiện lạ! Ông mua chi làm sao mà tui rành. Nhưng đừng có dâng lên bàn thờ Chúa nguyên nải chuối đó nghen.
— Bà! Mình người Công Giáo, tin vào Chúa không tin. Ai lại mê tín dị đoan?
Dì Tư bĩu môi,
— Ông đừng có tài lanh à nghen. Có kiếng có lành. Mà ông đừng có làm bộ lơ lơ! Ông chưa có trả lời câu hỏi của tui đó nghen.
— Ừa! Thì tui cũng ghé vào chợ mua Mãng Cầu, Dừa, Đu Đủ, và Xoài. Mỗi thứ một cặp.
— Lạ kỳ chưa? Lựa chi không lựa lại lựa Mãng Cầu, Dừa, Đu Đủ, và “Xài”?
Ông Tư cười móm xọm, khoe mấy cái răng bịt vàng,
— Có dzậy mà bà cũng không hiểu. Ngày đầu năm mình dâng lên Chúa bốn thứ trái cây: Cầu, Dzừa, Đủ, “Xài”. Tâm ý của tui là sang năm mới, “cầu” xin Chúa ban cho hai vợ chồng mọi thứ “dzừa” “đủ” “xài”. Dzậy là mãn nguyện rồi. Bà nghĩ tui nói có đúng hay không?
— Ông già! Thiệt tình là hết chiện nói! Chuyện tào lao khú đế như thế mà cũng ngồi nghĩ ra cho đặng! Mà sao ông không mua trái “xài” với cái líp ba ga xe đạp cúng ngày Tết?
— Bà! Ăn nói lãng xẹt không à! Hên là hôm nay Ba Mươi Tết, chứ gặp ngày Mùng Một là xui cả năm rồi.
Ông Tư hỏi vợ,
— Mà mần chi bà xúi tui mua cái líp ba ga? Ở bên này đi đâu một bước thì cũng leo lên xe hơi. Xe gắn máy tui còn chưa dám lái, nói chi xe đạp. Mà tui có đạp xe đạp bao giờ đâu mà bà xúi tui mua cái líp ba ga để mần chi?
Dì Tư ăn nói mát mẻ,
— Ông đó! Ông mới cự tui là mê tín dị đoan. Còn ông, ông cũng kém chi. Ba Mươi với Mùng Một! Mà thôi. Tui nhắc ông mua trái “xài” với cái líp ba ga bởi ông nói ông năm mới ông xin với Chúa cầu dzừa đủ xài.
Dì Tư buông thõng,
— Còn tui, tui khác ông. Tui là tui khoái “xài” líp ba ga, xài thả dàn.
Ông Tư trợn mắt nhìn vợ, đứng dậy, lắc lắc đầu, bỏ đi,
— Bà này! Già rồi sao mà còn ham hố quá! Thiệt tình!
Lời Chúa
Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày dùng đủ (Matt 6:11).
Lời Nguyện
Lạy Chúa, trong không khí rộn ràng của Giao Thừa Ba Mươi Tết, chúng con xin dâng lên Chúa một năm mới. Xin Thiên Chúa chúc lành chúng con, gia đình yêu mến, và bạn bè thân thương một năm mới bình an và sức khỏe.□
(Trích Quán Nước Đầu Làng: Niềm Tin Việt Nam - Tập II. NXB Văn Học Press & Sống, 2023)