Có anh chàng Bob Marley nói rằng:
Em nói em yêu mưa,
Nhưng mỗi lần mưa đến em lại che dù.
Em nói em yêu nắng,
Nhưng mỗi khi nắng lên em lại tìm chỗ trú.
Em nói em yêu gió,
Nhưng mỗi lần gió đến, em lại đóng cửa sổ lại.
Chính vì những điều đó,
Mà anh cảm thấy sợ khi em nói yêu anh (1).

Còn tôi,
Không phải “cảm thấy” mà “sợ chắc luôn”,
Bởi em nói “yêu chỉ mình tôi”,
Nhưng trong điện thoại của em thấy một lô tin nhắn,
Mà ít nhất có cả chục người,
Em mặn mà tha thiết đáp lại “Anh yêu của em” !

Tôi cũng “sợ chắc luôn”,
Lần đầu gặp nhau em nói: sẵn sàng yêu anh công nhân,
Nhưng vừa thấy chiếc xe gắn máy cà tàng,
Em đã vội vã gọi taxi và dông tuốt !

Và có một lần ngày lễ tình nhân,
Em nói “Anh tặng quà gì cho em cũng được”,
Nhưng khi thấy chỉ có mỗi bông hồng,
Miệng em méo xệch và hỏi “Còn gì nữa hông?”
Cành hồng rơi… còn tôi thì ấp a ấp úng…

Và từ đó,
Tôi “sợ tình yêu của em”, thứ tình thực dụng,
Thứ tình yêu không mang sắc thắm của hoa hồng,
Không có hương vị của khó nghèo, đồng cam cộng khổ.
Không dài lâu của tín trung đợi chờ, thủy chung duyên nợ…
Nên “tôi vẫn sợ tình yêu của em”, mỗi dịp Valentine trở về !

Sơn Ca Linh (Valentine 2022)


(1) BOB MARLEY: Nguyên tác: “You said you love rain, but you use umbrella to walk under it. You said you love sun, but you seek shade when it is shining. You said you love wind, but when it comes you close your window. That’s why I’m scared when you say you love me”