Ngài thấy đó,
“Ngôi làng thế giới” chúng con,
Bên Trung Đông,
một dải Gaza hoang tàn đổ nát…!
Những giọt nước mắt đau thương,
khóc người thân mới mất,
Tương lai mịt mờ, sự nghiệp trắng tay… !
Bên kia Hi-mã-lạp-sơn,
Népal, Ấn Độ… xác chết phơi đầy.
Những con đường Á, u,
lặng ngắt, thẫn thờ bóng “hắc thần Covid” !...
Người ta gieo đố kỵ, hận thù…,
nên bây giờ phải gặt hoả tiển, đạn bom, chết chóc…
Người ta gieo ác tâm, kiêu ngạo,
nên bây giờ gặt hái dịch bệnh, thương đau.
Người ta gieo ích kỷ, rẽ chia,
Nên hôm nay phải gặt cách ly, cô độc, xa nhau…
Người ta gieo hưởng thụ, tham lam,
Nên bây giờ phải gặt đói khát, hoang mang và… thất vọng ! (1)
Ngài “Khách trọ hiền lương” ơi,
“Ngôi làng thế giới” vẫn bao năm miệt mài trông ngóng,
Dẫu không hẹn chờ,
nhưng xin Ngài hãy vội đến viếng thăm !
Xin Ngài hãy đến đi,
Nơi đây có người mẹ, người cha nghèo khổ âm thầm,
Bên kia cánh đồng
đôi bạn trẻ công nhân vừa đến nhà thờ làm phép cưới…
Đâu đó, khắp nơi,
trên muôn nẻo đường xuôi ngược thế giới,
vẫn còn rất nhiều,
những bàn tay gieo hạt mầm công chính, thiện lương…
Nhưng chỉ có Ngài,
cỏ mới đơm hoa và cây mới kết trái yêu thương,
Người với người mới từ đây nhìn về một hướng. (2)
Dẫu không hẹn, những khấn xin Ngài “lại xuống”,
Suối linh ân xin tuôn chảy dạt dào,
Lửa hồng thiêng làm ấm lại những lạnh lẽo xanh xao,
Và “Ngọn gió dịu êm”,
Hãy tràn về “trên những cánh đồng đầy xương khô hoang phế” ! (3)
Hỡi “Người Khách Trọ Hiền lương”
Đấng Ủi an, Đấng Bảo Trợ đầy quyền năng triệt để,
Từ trời cao xin mau đến, xin hãy kíp quay về.
Để muôn dân quy tụ hợp đoàn,
Để đàn chiên lạc mau rời khỏi bến mê,
Để tất cả chúng con,
hoan hỉ reo mừng khúc “Trường ca Cứu Độ”.
Sơn Ca Linh (Hiện Xuống 2021)
GHI CHÚ:
(1) Gl 6,8; 5,19-21
(2) Gl 5,22-23
(3) Ed 37,1-10