Hình như mạng sống đã trở thành “mất giá” !
Dễ quá mà,
chỉ một con covid tí tẹo… mạng sống “đi đoang” !
Và những lò thiêu, những đống củi, những hố hoang…
Dấu chỉ cuối phũ phàng… để “xoá tên” mạng sống !
Mà chẳng phải đại dịch đâu !
Tai nạn, chiến tranh, phá thai, thù hận…
Mạng sống bị dập vùi, bị vứt bỏ, bị giết… tràn ngập đó đây !
Có nghĩa gì đâu chút xương thịt của bào thai,
bị vứt bên đường,
hay xác của ông cụ, lão bà nơi lò thiêu…
đều là mạng sống !
Nhưng cũng “hình như”,
Khi “mạng sống trở nên tầm thường”,
thì “cái chết” bỗng dưng cao giá.
Chẳng phải sao,
mấy ngày nay đâu đâu cũng nghe
cái chết của chàng trai tên “Nhã”,
Chết vì “đuối nước”, một cái chết thường tình !
Nhưng giữa cái “rất thường” lại rực nghĩa “hy sinh”.
Nên cái chết của em,
bỗng dưng lung linh rạng ngời cao quý.
Ở giữa biển đời,
đầy những “đợt sóng” bon chen, đua đòi, quỷ mị…
những cuộc sống giàu sang, quyền lực…
nhưng tầm thường, ích kỷ bầy hầy…
Vẫn bừng lên, vẩn toả sáng đó đây,
những cô gái, những chàng trai
chọn “cái chết” mang tên chung “Phêrô Nhã” !
Vâng, dẫu cuộc sống tầm thường, lầm than, vất vả…
Dẫu nghèo hèn, tiểu tốt vô danh…
Dẫu bão tố tràn dâng, dịch bệnh hoành hành…
Dẫu phải chết…,
xin chọn chết vì yêu thương,
chết với nụ cười trên môi toả sáng… !
Sơn Ca Linh (6.5.2021)