Trên khoé mắt giọt sương còn lóng lánh,
quay quắc nhớ nhung… bóng cũ hiện về?
Nỗi đau nào chưa cạn vết tái tê,
Trời đã sáng sao vẫn hoàng hôn tím !
Vẫn cửa đóng then cài chôn kỷ niệm,
vẫn u hoài nặng trĩu phút sinh ly…
Ước một lần gặp gỡ… phải, ước chi… !
Nợ tiếng ăn năn, nợ lời xin lỗi !
Biết “phải đi” nhưng sao Thầy đi vội?
Biết Thầy yêu, đâu cần phải thế đâu?
Rồi mai đây qua ngàn nẻo bể dâu,
Biết ai hẹn ai chờ mà ngóng đợi?
Đang thấp thỏm bâng quơ… Người đã tới,
Thầy đây sao hay “dư ảnh” chợt về?
Có thật không hay bóng quế cơn mê?
Sao mà giống, mà quen… ngày xưa ấy?
Đúng thật rồi… vết thương hằn sâu ấy,
dấu đinh, dấu đòng… cả dấu gai đâm…
Dáng cũ lời xưa “Bình an cho anh em…,
Đừng bối rối, chớ lo âu sợ hãi” !
Bấy nhiêu thôi… cả một trời thân ái,
Phòng âm u, giờ ngợp sáng bình minh;
“Tảng mật ong, mẫu cá nướng”… thân tình,
Nhớ chén tạc, chén thù… ngày xưa ấy !
Cả bọn u mê, Thầy soi lòng mở trí,
Cả bọn yếu mềm, Thầy củng cố thi ân…
Hơi thở Thánh Linh, sứ mệnh chứng nhân…,
Bề bộn quá, ôi, chuyện “Ngày Thứ Nhất” !
Đã hai ngàn năm vẫn chưa thành “cổ tích”,
Chuyện kể nghe hoài “mồ trống, phục sinh…”.
Chuyện “đường Emmau, vị khách lữ hành…
chuyện “bữa điểm tâm trên bờ hồ Tibêriát…
Chuyện kể dệt thành bài ca điệu hát,
Bằng cả cuộc đời thắm máu hy sinh.
Nên đã trở thành “Lời Chứng uy linh”,
Vâng, là “chứng nhân” như Thầy từng căn dặn !
Sơn Ca Linh (18.4.2021)