(Mt. 26: 38)
Cô đơn đâu phải chỉ một mình,
Phố phường nhộn nhịp đón bình minh,
Bước đi xiêu vẹo như say nắng,
Lang thang lầm lũi nghiêng bóng hình.
Trao đi người nhận vẫn làm thinh,
Kẻ nhận với ta chẳng đồng tình,
Vì thế hy vọng không thể đến,
Trông trước nhìn sau chỉ có mình.
Cận kề khoảng trống lại bao la,
Có phải đôi lòng muốn lìa xa,
Đâu tại không gian mà ngăn cách,
Do chính lòng mình chẳng thiết tha.
Đồng sàng dị mộng còn đuổi đeo,
Thời gian vội vã cứ cuốn theo,
Đôi bờ biết đến bao giờ gặp,
Dòng nước cuốn đi những cánh bèo.
Sáng thế Chúa tạo dựng A-đam,
Trăm hoa muông thú khắp địa đàng,
Chàng thấy cô đơn như còn thiếu,
Chúa biết tặng cho một E-và.
Nhân loại ngày nay đang nghĩ gì?
Trăm phương nghìn kế để làm chi!
Càng sống văn minh, càng trống vắng,
Cô đơn lạc lõng cả đường đi.
Cô đơn vì chính kiến bất đồng,
Đắm chìm danh lợi mộng bá vương,
Loại bỏ mầu da, khác chủng tộc,
Hủy diệt con người chẳng tiếc thương.
Thành công tuyệt đỉnh các ngôi sao,
Tiền tài danh vọng thật dồi dào,
Những thấy lòng mình cô đơn quá,
Giã từ nhân thế quá xôn xao.
Một mình trong vườn vắng Ô-liu,
Đêm buông nhè nhẹ đuổi nắng chiều,
Chúa đang cầu nguyện lời tha thiết,
Vì Ngài cảm thấy rất cô liêu.
Con người phụ bạc Chúa trăm chiều,
Giu-đa phản bội Thày mến yêu,
Môn đồ chạy trốn vì khiếp nhược,
Ôi Chúa cô đơn biết bao nhiêu!
Thế trần cuốn hút những đam mê,
Chạy theo thân xác đã ê chề,
Hai tay buông lỏng khi từ giã,
Níu kéo được chi lúc trở về!
Đời con nhiều lúc quá cô đơn,
Hồn xác bơ vơ đã mỏi mòn,
Chỉ còn có Chúa nơi nương tựa,
Theo Ngài đời sống vĩnh phúc hơn.
(*) Vài Dòng Tâm Tình:
Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, muốn nhận lại không có ai cho.
Cô đơn là chờ đợi điều mình chờ mà chẳng bao giờ đến.
Như hai người đôi bờ sông đứng nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng xa cách.
Nên cô đơn tuy gần nhau mà vẫn cách biệt, không phải cách biệt bởi dòng sông, mà ở lòng người.
Bởi đó vợ chồng, cha mẹ, con cái, anh em, sống chung một mái nhà vẫn cảm thấy cô đơn.
Tôi cô đơn vì bị vây bọc bởi những lãnh đạm, giả dối, ghen ghét, thù hận…
Cô đơn không phải chỉ có lớp tuổi trẻ vô vọng về tương lai.
Cô đơn không phải chỉ có lớp người già nuối tiếc về quá khứ.
Tôi thấy mình cô đơn vì muốn tách biệt với mọi người.
Suy rộng ra nơi quốc gia và thế giới, cô đơn còn do nguyên nhân vì bất đồng chính kiến, phân biệt chủng tộc màu da, lan truyền dịch bệnh, tham vọng độc tôn xưng bá đồ vương, khoa học hủy diệt đồng loại.
Muốn tránh cô đơn, hãy sống công bằng! Đừng ích kỷ, tự cao, hãy sống quảng đại, độ lượng!
Vậy phương thuốc hữu hiệu nhất chữa bệnh cô đơn cho chính mình và làm cho người khác tránh được cô đơn, xin cùng nhau suy tư những dòng tâm tình thô thiển nhỏ bé nêu trên - Mong thay!
Đinh Văn Tiến Hùng
(*) Bài thơ ‘Cô đơn’ trên đã được NS Đỗ Khải phổ nhạc. Xin đính kèm theo bản nhạc. Đây không phải là Thánh Ca, chỉ là bài tâm tình ‘Đem Đạo vào Đời’ để cùng suy gẫm nguyện cầu. Vi chính Chúa cũng cô đơn trong hoang mạc 40 ngày ăn chay cầu nguyện trước khi rao giảng Tin Mừng, bị Sa-tan cám dỗ; cô đơn trong vườn Ôliu khi Giuđa nộp Thày các tông đồ bỏ trốn; lúc bị xét xử trong dinh Philatô và Caipha; cô đơn vác thập giá lên đồi Golgôta để chuộc tội nhân trần… Mùa Chay Thánh ta hãy suy niệm chia sẻ tâm tình cô đơn với Chúa.