Hai Đám Tang Cho Những Người Đã Chết

Từ Trung Tâm Y Tế về tới nhà, Tâm mệt mỏi trong người, bụng ê ẩm nhói đau. Mất máu nhưng được vô nước biển liên tục, thêm nữa tuổi ba mươi tràn đầy sinh lực, Tâm nghỉ thêm mấy ngày nữa rồi đi làm lại. Chiều, nàng vẫn đi học. Hơn một tháng nữa, lớp Toán Điện cho chương trình Master sẽ chấm dứt. Ngày từng ngày trôi qua. Gần một tháng.

Tối hôm đó, tối Chúa Nhật, hài nhi hiện ra. Đứa bé khóc. Tiếng khóc đói sữa của trẻ sơ sinh bật sáng đêm đen. Tiếng khóc nỉ non gọi mẹ xé tan bóng tối dầy đặc của một buổi tối tháng Năm. Tiếng khóc vang vọng xô đẩy vành tai, xoáy tròn đâm thốc màng nhĩ. Tâm ngồi bật dậy, hốt hoảng nhìn quanh. Đầu giường, khuôn mặt đứa bé nhập nhòe trong bóng tối. Nàng ngại ngùng bước tới. Nàng cầm bình sữa nóng ngập ngừng trao cho đứa nhỏ. Đứa bé cầm lấy, ngơ ngác nhìn, ném thẳng bình sữa vào mặt nàng. Nàng nghiêng mình né. Bình sữa xoáy tròn trên không trung, đập mạnh vào bức tường, vụn tan thành từng mảnh thủy tinh nho nhỏ sắc nhọn. Sữa trắng đổ mồ hôi loang lổ lăn dài những dòng máu đỏ. Máu đỏ tươi chảy xuống ngập tràn mầu thảm xanh rêu. Máu đỏ đậm thè lưỡi liếm mép vải trải giường trắng toát. Máu đỏ đặc dâng cao, dâng cao, dâng cao ngất. Tâm nằm trên giường ngập ngụa trong biển máu. Máu đỏ ối ngập tới miệng. Tâm hét lên!

Nàng choàng dậy, mồ hôi đầm đìa, bụng phía dưới đau nhói. Nàng trằn trọc cả đêm.

Sáng, 9 giờ, Tâm bước vô văn phòng sau một đêm chập chờn với cơn mộng. Nàng dí dỏm trả lời điện thoại, sắc giọng đưa ra những nhận xét trong buổi họp đầu tuần. Nhưng, tới giờ ăn trưa, nàng kiếu, nói hơi no, không đi ăn với đồng nghiệp. Chui ra xe, nàng ngủ một giấc. Tỉnh dậy, Tâm cảm thấy khỏe hơn. Trước khi bước ra khỏi xe, nàng soi mặt trong gương. Nàng lau khô hai dòng nước chảy dài bên khóe miệng. Nàng tô lại đôi môi nhợt nhạt mầu son. Nàng xoa phấn hồng chung quanh quầng mắt thâm đen. Nhìn lại khuôn mặt một lần nữa, nàng yên tâm bước vào văn phòng. Chiều, 6 giờ, Tâm về tới nhà. Mệt nhoài, nhưng nàng vẫn cố gắng lái xe tới trường. Lớp học khá dài với những mạch điện chằng chịt rối tung. Tối, 10 giờ, Tâm về tới nhà. Nàng ăn một tô mì cay Nongshim. Ăn mì xong, không đánh răng, không xúc miệng, không bôi kem dưỡng da, nàng ngã người xuống mặt giường. Nàng chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ cọ xát thớ thịt cần cổ, mở rộng đôi môi, đóng chặt mi mắt. Nàng nghe tiếng ngáy ròn tan, tiếng thở ồ ề nơi cuống họng.

Tối hôm sau, tối thứ Ba, ác mộng lại đến. Đứa bé lần này ngồi khóc ở đầu giường lâu hơn, hình như là một bé trai. Đứa nhỏ đứng dậy lần bước về phía nàng. Từng bước, từng bước đứa nhỏ bám mép giường lẫm chẫm đi tới, cánh tay ngắn ngủi mập mạp no căng sữa đập vào đùi, miệng cười toe toét thích thú. Bất ngờ đứa bé nhảy lên giường, phóng thẳng vào bụng Tâm.

Tâm hốt hoảng ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Lưỡi khô ran, cổ đắng nghét. Bóng đêm bao phủ căn phòng. Nàng sờ soạng tìm kiếm ngọn đèn ngủ. Nàng nặng nhọc lê gót về nhà bếp, bụng nhói đau. Mở tủ lạnh tìm ly nước, ngồi xuống bàn ăn, nhìn về phía đầu giường, Tâm nhớ lại từng chi tiết của cơn ác mộng. Nàng nhìn ra ngoài, trời tối đen, đêm đen dầy đặc, đêm đen mịt mờ, đêm đen ma quái, đêm đen đe dọa. Bỏ ly nước trên bàn, nàng chui vào mền. Thò tay ra vặn tắt ngọn đèn, nàng bắt đầu đếm từ một. Giấc ngủ nặng nề kéo đến.

Tối hôm sau, tối thứ Tư, Tâm nhận ra hình dạng của hài nhi, một bé trai với mái tóc cắt ngắn sát gáy, bộ áo thụng nhỏ mầu xanh đậm điểm chấm chữ thọ mầu vàng phủ gần kín chân. Đứa bé đứng dậy, lẫm chẫm bám mép giường đi tới. Cặp mắt to tròn, má phúng phính đỏ au, đứa bé ngước lên nhìn Tâm u ơ hóng chuyện.

Tâm mở mắt ra. Mặt cô đẫm nước mắt.

Nguyên một tuần lễ đêm đen nặng nề bao phủ với hài nhi hiện ra đều đặn trong giấc ngủ của Tâm.

Chiều thứ Sáu từ văn phòng Tâm lái xe thẳng về nhà mẹ. Bà Thế đang ngồi coi phim chưởng với mấy đứa cháu ngoại. Thấy nàng, mấy đứa nhỏ lơ đãng giơ tay chào. Bà Thế đứng dậy,

- Lâu quá sao không thấy ghé về nhà, cũng không gọi điện thoại. Mặt mày sao nhìn bơ phờ xanh lét vậy? Ăn cơm chưa? Mẹ hâm nóng thức ăn cho.

- Con no rồi. Mẹ ơi, chị Hoa đâu rồi?

- Nó ở ngoài vườn, không biết đang làm gì.

Trên sân vườn lấm chấm mầu xanh của những cây cải, Hoa đang thay đất mới cho những chậu hoa lan. Thấy nàng, Hoa ngừng tay, nghiêng đầu nhìn Tâm quan sát, hai mắt nhíu lại,

- Mày…sao nhìn bơ phờ vậy? Mới đi làm về hả? Hôm qua mẹ lại nhắc đến mày. Mẹ hỏi tại sao kỳ này không thấy con Tâm ghé về nhà.

- Chị, em có chuyện muốn nói.

Nàng kéo Hoa vô phòng. Hoa nhìn Tâm khóa trái cửa, thắc mắc,

- Mày làm gì như bị ma nhập vậy?

Tâm buông mình xuống ghế. Nàng vén tóc. Nàng thở dài. Nàng kể chuyện. Hoa ngồi trên giường, há hốc mồm, ngớ ngẩn nhìn em,

- My gosh! Bây giờ…bây giờ tính sao?

Tâm lắc đầu,

- Em không biết.

Hoa đứng dậy, hít một hơi dài, giận dữ,

- Thằng sở khanh đểu giả.

Tâm nhăn mặt,

- Chị lại nói cái gì rồi.

- Tao chửi nó, chửi thằng Dave chứ còn nói cái gì.

Tâm ngước nhìn Hoa, nghiêm mặt,

- Chị Hoa! Chuyện này chỉ có giữa em và chị. Đừng nói cho mẹ và anh Dương biết.

- Mày khỏi dặn...

Hòa dừng lại, ánh mắt thương cảm,

- Đừng có lo. Chị biết mà. Chị đang lo cái vụ thằng nhỏ kia kìa. Vậy là mày gặp nó hơn một tuần lễ rồi hả?

- Dạ, gần một tuần rồi.

Hoa xoa xoa trán,

- Gần một tuần... Chết mày rồi! Nó thành ma rồi đó. Tao sợ…tao sợ nó sẽ còn theo phá mày dài dài.

Hoa lắc đầu, chống tay lên cằm, gãi gãi má, thì thào,

- Không biết mày nghĩ sao, chứ theo như tao, tao nghĩ…tao nghĩ…

Hoa tự hỏi rồi lại tự trả lời,

- Thằng nhỏ mấy tháng rồi? Mày nói nó được hơn một tháng rồi, phải không? Nếu vậy…mình…mình lấy sữa cúng cho nó đi...

Hoa dừng lại,

- Nhưng mà khoan, khoan, tao nghĩ ra rồi. Hay nhất là mày với chị đi lên chùa Quan Thế Âm xin mấy thầy làm lễ cầu siêu cho nó.

Tâm nhăn mặt,

- Chị, vớ vẩn. Thời buổi này mà còn tin vào những chuyện nhảm nhí, tào lao.

- Mày báng bổ thần thánh có bữa bị ông bà vật cho đáng đời. Có kiêng thì mới có lành chứ. Biết đâu sau khi tụng kinh cầu siêu cho đứa bé, hồn nó tiêu tan. Nó không theo phá mày nữa.

Thấy Tâm không phản ứng, Hoa hỏi,

- Bây giờ mày tính sao?

- Em…em không biết.

Cả hai chị em lại yên lặng, không ai nhìn ai. Hoa lên tiếng,

- Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi. Thằng Dave nhìn mặt nó đểu giả vô cùng. Tao nói nhưng mà mày có nghe đâu. Nó quen mày biết bao lâu rồi nhưng có bao giờ thèm ghé về nhà mình một lần…

Tâm cúi mặt xuống, bộ mặt kiên nhẫn chịu đựng. Nàng ngẩng mặt lên, tay xoa bụng,

- Nhà còn gì ăn không? Em đói bụng. Từ hãng về thẳng đây, chưa ăn gì hết.

- Còn, còn nhiều lắm. Có thịt kho với trứng, canh rau đay. Vào đây, vào trong bếp với chị.

Hoa đi vô nhà bếp. Tâm bước theo. Tâm nhìn dĩa thịt kho tàu,

- Chị kho thịt heo toàn là mỡ. Cứ ăn như vầy, cholesterol chết ráng chịu.

- Anh ấy thích ăn thịt nạc có chút mỡ. Mẹ cũng vậy. Tao với mấy đứa nhỏ thì không. Hôm nọ mẹ và anh ấy đi khám bác sỹ. Họ nói lượng cholesterol của cả hai bình thường. Anh ấy ngày nào cũng chạy bộ rồi mới đi làm. Mẹ cũng chạy máy treadmill, một ngày mấy lần. Tao thì không dám ăn da gà, thịt mỡ, trứng. Nhưng có tin nổi không, bác sỹ nói lượng cholesterol của tao cao, bắt uống thuốc. Ông ấy còn bắt tao phải tập thể dục thường xuyên. Hơn một tháng rồi, ngày nào cũng cố gắng chạy bộ với anh Dương. Hồi đầu thở như con trâu. Riết rồi cũng quen. Mày thấy bụng tao nhỏ lại không? Mấy cái quần mày mua cho chị hôm Giáng Sinh năm ngoái, giờ phải bóp bụng lại.

Tâm nhìn bụng chị. Hoa nhìn bụng em, tò mò ngắm nghía.

Ông bà Thế có ba người con. Chết giữa một người con trai. Nhà còn hai chị em. Ông Thế chết khi Tâm được một tuổi, Hoa hơn bảy. Tâm, sáu tuổi, qua Mỹ trước với chú. Hai mươi năm sau Tâm bảo lãnh gia đình qua. Thời gian đầu tiên Tâm ở chung với mẹ, vợ chồng Hoa, và các cháu. Sau khi được thăng chức trong hãng, Tâm dọn ra ở riêng một mình, nhưng vẫn thường xuyên ghé về nhà chơi.

- Tối nay ở lại đây chơi đi…. Ngủ lại đây với chị.

Tâm ngừng đưa miếng cà pháo lên miệng, suy nghĩ, rồi gật đầu,

- Cũng được. Tối nay em ở lại đây. Em ngủ với chị. Nhưng…nhưng rồi anh Dương ngủ ở đâu?

- Cho ra ngoài ngủ phòng khách.

Tâm nhếch mép cười,

- Chị dám.

- Dám chứ sao không.

Nửa đêm về sáng, Hoa lay gọi Tâm. Vẫn như tuần trước, đứa bé hiện ra, vẫn ngồi ở đầu giường khóc tỉ tê, vẫn với tiếng khóc của đứa con nít khát sữa, đứa nhỏ cổ cài nơ, khuôn mặt tròn, má đỏ au, nhạt nhòe nước mắt nước mũi. Nhận ra Tâm, đứa con trai giơ hai tay ra. Tâm cúi xuống, bế đứa nhỏ vào lòng. Đứa con dựa đầu vào vai Tâm tiếp tục khóc. Tâm bế con đi tới đi lui, tay vỗ nhè nhẹ vào lưng đứa bé. Tiếng khóc nhỏ dần nhỏ dần. Cúi xuống nhìn, nàng nhận ra mình ôm gọn trong lòng một bộ xương đang rữa thịt. Mùi hôi thối xông thẳng vào mũi. Tâm nghẹt thở. Nàng hét lên…

(còn tiếp)